VI HOÀNG

Tô Vân Chỉ tức giận rời khỏi Từ Ninh cung. Nàng đi quá nhanh, cho nên Khả Nhạc và Tuyết Bích đều có chút theo không kịp cước bộ của nàng.

Lúc chưa xuyên qua, Tô Vân Chỉ là loại nữ nhân có thể mang đôi giày cao mười cm vẫn bước đi phong sinh thủy khởi. Sau khi xuyên qua, nữ nhân ở Vân triều tuy rằng không cần đi giầy guốc tròn giống như nữ nhân ở Thanh triều mà Tô Vân Chỉ đã biết qua, nhưng làn váy dài quá phận vẫn là hạn chế hành động của các nàng. Có đôi khi Tô Vân Chỉ nhịn không được nghĩ, váy như vậy có phải là do nam nhân âm mưu hay không, không phải là bọn họ muốn dùng loại thẩm mỹ này để giam cầm nữ nhân ở trong biệt viện đây chứ?

Tô Vân Chỉ không để ý tới lễ nghi, trực tiếp nâng váy, một mạch đi nhanh đến Hoa Dương cung.

"Tại sao chủ tử lại sinh khí?" Tuyết Bích dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Khả Nhạc.

Nhưng Khả Nhạc cũng có chút không hiểu được.

Mặc dù nói Thái hậu tính kế Hoàng hậu nương nương, nhưng mà không phải Hoàng hậu đã lấy được thắng lợi toàn diện sao? Coi như là muốn tức giận, cũng chỉ có thể là người phía bên Thái hậu tức giận a? Dựa vào mối quan hệ hữu hảo bí ẩn giữa Thục phi và Hoàng hậu, nương nương nhà mình chẳng lẽ không phải nên vì Hoàng hậu mà cảm thấy cao hứng sao?

"Chẳng lẽ chủ tử lại đang đóng kịch?" Tuyết Bích tiếp tục hỏi.

Khả Nhạc lắc đầu: "Ta cảm thấy nương nương là giận thật à."

Tô Vân Chỉ đứng ở trong điện Hoa Dương cung, ánh mắt lướt qua bình hoa trang trí, nhìn về phía cái bàn kia. Không được, bình hoa này là đồ vật yêu thích của nàng, muốn bây giờ đập đi, sau đó nhất định sẽ đau lòng. Lại nói, nàng cũng không phải người đàn bà chanh chua, chẳng lẽ khi tức giận chỉ có thể đập thứ này thứ kia sao?

Tô Vân Chỉ hừng hực lửa giận mà đi hai vòng ở trong phòng.

Không đập thứ gì đó cũng không đủ hả giận. Vì vậy, Tô Vân Chỉ dừng bước ở trước bàn sách, dùng sức đập lên mặt bàn một cái.

... Đau quá!

Tô Vân Chỉ rút tay trở về, dùng sức mà thổi bàn tay. Đập đồ không được, tự mình hại mình càng là không được. Cứ như vậy đánh một cái, cái bàn không chút sứt mẻ, tay của nàng lại vô cùng đau đớn. Tô Vân Chỉ càng tức giận, đá cái bàn một cước, nói: "Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối ta!"

Khả Nhạc và Tuyết Bích liếc nhau.

Khả Nhạc nổi lên dũng khí, tiến lên một bước, nói: "Nương nương... Không bằng nô tài tìm cho ngài chút ít giấy để xé được không?"

"Xé giấy làm gì! Tại trong lòng các ngươi, chẳng lẽ ta chính là người cố tình gây sự như vậy sao?" Tô Vân Chỉ tức giận nói. . Đam Mỹ Sắc

Trong sự tức giận này còn kèm theo một ít ủy khuất mà ngay cả Tô Vân Chỉ cũng chưa từng phát hiện.

Khả Nhạc ngay lập tức muốn quỳ xuống thỉnh tội. Cũng may Tô Vân Chỉ biết mình đang giận chó đánh mèo, nhanh chóng nói: "Được rồi được rồi, không liên quan tới các ngươi. Các ngươi đều đi xuống trước đi. Một mình ta yên lặng một chút. Đợi đến lúc ăn cơm trưa cũng không cần gọi ta, ta tức giận no rồi, ăn không vô!"

Trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại có một mình Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ cởi quần áo ngoài, chỉ mặc một bộ quần áo ở trong, đem chính mình ném vào trên giường. Giường của nàng rất lớn, chỉ cần buông rèm xuống, bên trong giường liền thành biến một vùng đất nhỏ rồi. Bên ngoài vẫn là ban ngày, bên trong vùng đất nhỏ đó nhưng đã tối đen. Tô Vân Chỉ lui ở trong chăn, trong lòng cảm thấy rất thất bại.

Ha ha, nàng luôn một mực lo lắng cho Cung Khuynh, còn nghĩ qua muốn hi sinh một phần lợi ích của chính mình đi cứu Cung Khuynh, lúc nghe thấy Đông Chi chết rồi, nàng còn bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, nhưng kỳ thật Cung Khuynh làm sao cần nàng đến quan tâm a! Khi người ta vừa mới vào cung cũng đã cùng Kiền Khánh đế liên thủ bố trí xuống sát chiêu rồi!

Chẳng lẽ Kiền Khánh đế rất đáng được tín nhiệm sao?

Chẳng lẽ Kiền Khánh đế rất đáng để hợp tác sao?

Hiển nhiên các nàng đến từ cùng một thời đại, hiển nhiên các nàng hiểu nhau. Trên thế giới này, hiển nhiên chỉ có nàng Tô Vân Chỉ là người duy nhất sẽ vĩnh viễn không tổn thương Cung Khuynh, kết quả quan hệ giữa các nàng vẫn còn không bằng quan hệ giữa Cung Khuynh và Kiền Khánh đế sao? Logic bị cẩu ăn hết rồi sao?

Tô Vân Chỉ tức giận tới mức cào cái gối đầu.

Bất quá là một người nam nhân mà thôi a!

Lúc trước nhưng người theo đuổi Cung Khuynh tại sao lại bị loại bỏ? Còn không phải là bởi vì bọn hắn thay đổi thất thường sao! Lúc đó, nàng Tô Vân Chỉ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, những nam nhân kia liền cũng không còn biết đông tây nam bắc. Chẳng lẽ Cung Khuynh còn không có chịu đủ giáo huấn sao? Nàng vẫn cảm thấy nam nhân có thể tin tưởng hơn sao?

Tô Vân Chỉ càng nghĩ càng thấy tức giận.

Chuyện đã xảy ra trong Từ Ninh cung đang diễn ra lặp đi lặp lại trong đầu Tô Vân Chỉ. Nàng đã đem toàn cục nhìn rõ rồi, biết rất rõ khi vừa mới vào cung Cung Khuynh đã bắt đầu tính kế. Kết quả ở trước mặt nàng Cung Khuynh đã từng nói qua cái gì chưa? Nàng không có nói! Nàng một chút cũng không có mở miệng!

Tô Vân Chỉ bị Cung Khuynh giấu giếm cực kỳ chặt chẽ!

Nhưng mà, Kiền Khánh đế lại biết rõ toàn bộ kế hoạch của Cung Khuynh, hơn nữa hắn còn tham dự vào kế hoạch này.

Dựa vào cái gì a! Dựa vào cái gì a! Dựa vào cái gì a!

Tô Vân Chỉ hận không thể điên cuồng lay động bờ vai của Cung Khuynh. Ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa a! A a a!

"A, coi như là ta tự mình đa tình a. Dù sao trước kia mọi người quan hệ kém như vậy, vốn tưởng rằng sau khi xuyên qua, thân là đồng hương chúng ta sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc trước, hảo hảo hợp tác. Nhưng hình như, căn bản nàng không phải nghĩ như vậy? Bằng hữu gì gì đó, hay là thôi đi." Tô Vân Chỉ nói.

Nàng nhịn không được cắn ngón tay một chút.

"Còn có, tại sao ta lại tức giận! Ta không phải đã sớm nhìn thấu Cung Khuynh là người như thế nào sao? Hơn nữa, tại sao ta phải vì nàng mà không ăn cơm trưa a? Nếu như thân thể của ta bởi vì đói mà sinh ra vấn đề, không phải khiến cho người đau đớn, kẻ vui sướng sao?" Tô Vân Chỉ lại tự nói với bản thân mình.

Tô Vân Chỉ hít thở sâu vài cái, sau đó nhấc chăn lên ngồi dậy. Không được, nàng phải đi căn dặn tiểu phòng bếp, giữa trưa làm thật nhiều món ăn!

Chân giò hầm, cá sóc sốt cà, cam vàng xào thịt heo, sủi cảo cá vàng chưng, khoai tây tổ chim, kẹo chưng lạc...

Nhìn thấy Thục phi nương nương vừa nói không ăn trưa nay lại mang theo một loại biểu lộ hung thần ác sát ăn cơm nhiều hơn bình thường gấp đôi, trong lòng Khả Nhạc là tan vỡ. Cho nên, nương nương ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Nếu như bị bệnh liền truyền Thái y nha, uống thuốc gì gì đó, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tốt rồi!

Ăn cơm xong, Tô Vân Chỉ căn dặn Khả Nhạc: "Trong nội cung phải đại thanh tẩy. Đoán chừng trong cung của chúng ta cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, ngươi chú ý một chút."

"Nương nương, chẳng lẽ Hoàng hậu cũng sẽ nhằm vào Hoa Dương cung chúng ta sao?" Khả Nhạc hỏi. Nàng còn tưởng rằng ngọn lửa này sẽ không cháy đến đây.

Tô Vân Chỉ nhếch miệng, nói: "Nếu như muốn thanh tẩy, trong cung của chúng ta khẳng định cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. Nếu như nàng đối với ta khai ân, chẳng phải cũng phải đối với Đức phi khai ân, sẽ đối với Thái hậu khai ân, sẽ đối với các chủ tử khác khai ân sao? Bất quá, ngươi cũng không cần sợ, không phài chúng ta ở nơi khác còn có nhân thủ sao? Vừa vặn dọn dẹp nhưng người này trong nội cung, sẽ đem những người kia đổi tới đây, khả năng này có thể là rất lớn, đến lúc đó trong nội cung cũng đều là người một nhà."

Khi Thái hậu chờ đợi việc thay người, có thể dọn dẹp mạng lưới tâm phúc của các nàng, sau đó dùng một ít người có bối cảnh sạch sẽ đến bổ sung.

Khi Tô Vân Chỉ cùng Tô Quý Thái phi chờ việc thay người, thì có thể bí mật hoạt động, bên ngoài là đem một đám tâm phúc rút lui, kỳ thật thay đổi một nhóm người khác nhìn có vẻ bối cảnh sạch sẽ nhưng vẫn là tâm phúc của các nàng. Cái này gọi là thượng có chính sách thì hạ có đối sách đi! Nói cách khác, lần hợp diễn này của Hoàng thượng và Hoàng hậu đối với Tô Vân Chỉ mà nói là không có ảnh hưởng gì. Nếu như Cung Khuynh liền điểm mặt mũi này cũng không cho nàng, vậy nàng thật sự muốn rút đao rồi.

Trong nội tâm Khả Nhạc nhảy dựng, lập tức quỳ xuống đất bày tỏ lòng trung thành, nói: "Nhưng là, nô tỳ không muốn rời khỏi bên người nương nương a!"

"Đại cung nữ tâm phúc của tất cả các chủ tử trong cung khẳng định là phải đổi, hành động lần này của Cung Khuynh là muốn nhằm vào những người tâm phúc này. Phía bên ta tuy rằng có thể bí mật hoạt động, nhưng ai cũng biết ngươi và Tuyết Bích là tâm phúc cùa ta, phỏng chừng ta không có cách nào bảo trụ hai người các ngươi a!" Tô Vân Chỉ nói.

Tuyết Bích nghe xong lời này cũng trở nên lo lắng. Nàng giống như Khả Nhạc, cũng không muốn rời khỏi bên người Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ lẳng lặng suy tư một hồi, tuy nàng có thể đem Khả Nhạc Tuyết Bích quanh về bên cạnh Tô Quý Thái phi để bảo vệ bình an, nhưng kỳ thật nàng đã quen có Khả Nhạc Tuyết Bích làm bạn rồi, lại đổi hai người khác, trung thành là trung thành, vẫn là cảm thấy không tự nhiên, giữa chủ tớ lại cần mài giũa một lần nữa.

Đến cùng vẫn không nỡ bỏ a... Tô Vân Chỉ bỗng nhiên nở mộtnụ cười phô trương, nói: "Được rồi, các ngươi cũng đừng làm ra bộ dạng đáng thương này.Ta sẽ bảo trụ các ngươi. Đi, thay quần áo! Trước hóa trang một cái cao quý lạnhlùng xinh đẹp, ta đây liền mang theo các ngươi đi Chiêu Dương điện gâychuyện!"

Bình luận

Truyện đang đọc