VỊ HÔN PHU BẤT ĐẮC DĨ

Đàn ông ư? Động vật trì độn với chung thuỷ, nhưng lại nhạy cảm với phong lưu.

Tại sao đàn ông ngoại tình, không chung thuỷ, một chân đạp hai thuyền?

Xét về nguyên nhân, đại đa số là bởi có một đám bạn hư hỏng chiều chuộng anh ta. Bọn họ sẽ thản nhiên, không cần biết đúng sai, sẵn sàng bảo vệ, giúp đỡ bạn mình lừa phỉnh phụ nữ.

Bạch Tiếu Diệp vào phòng, Tiểu Phi đã đưa mắt ra hiệu cho Kiều Khâm, rồi quay đầu đi trò chuyện rôm rả hơn với con thuyền kia của anh ta, cùng đám bạn xung quanh ra sức phân tán sự chú ý của cô nàng.

“Này, Tiêu thiếu gia, tôi nhìn thấy Áo Bông rồi, giấu kỹ thế nào cũng vô dụng thôi.”

Lời nói đùa của Bạch Tiếu Diệp cắt ngang ý nghĩ của Tiêu Yêu Cảnh, anh nhíu mày nhìn về phía cô ấy, đồng thời ánh mắt quét qua Kiều Khâm đang tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Khâm cười nhạt, nói bằng khẩu hình: “Xảy ra chút chuyện, giúp tôi qua ải an toàn đi.” Nói xong anh hất hàm về phía Tiêu Yêu Cảnh nhắc nhở: Có một tên thẳng như ruột ngựa không biết lựa lời mà nói đang lồm cồm bò dậy trong lòng cậu, đừng để cô nàng lại nổi máu chính nghĩa là được.

“Bãi chiến trường của mình thì tự đi mà dọn dẹp.” Ánh mắt Tiêu Yêu Cảnh đáp lại.

“Chuyện đánh cược, tôi có thể nhắm mắt cho qua.”

Uy hiếp không bằng dụ dỗ, anh đang phiền não xem nên nói thật chuyện này như thế nào thì Kiều Khâm đã bắt đúng chỗ yếu, hào phóng bán lại cho anh món nợ ân tình.

Tiêu Yêu Cảnh vắt chéo chân, không nói gì, chỉ có Bạch Tiếu Diệp không biết gì đang nhìn Tô Gia Áo, vui mừng kéo Kiều Khâm đến trước mặt mình, lại nhìn Tiêu Yêu Cảnh đang dính chặt vào Áo Bông rồi phì cười nói với anh ta: “Anh để hai người họ trốn trong góc làm trò sến này cho mọi người thấy à?”.

“Sắp không chịu nổi thì em đến, chúng ta có thể sến cho họ xem mà.” Giọng của Kiều Khâm không lớn, lại bị át đi bởi âm thanh chơi trò kéo búa bao của bọn Tiểu Phi nên cô bạn gái kia hoàn toàn không nghe thấy.

Bạch Tiếu Diệp nhìn lướt qua một vòng, dừng lại vài giây ở cô gái không quen biết kia rồi thu ánh mắt về, cười nói: “Thế à, vậy hôm nay em sẽ cùng sến với anh, bảo bối ạ”.

Cách xưng hô thật sởn gai ốc, không hạ thấp giọng khiến cô gái bên cạnh Tiểu Phi quay sang, trong tích tắc không khí trở nên ngượng ngập, đến cả Tô Gia Áo đang bị Tiêu Yêu Cảnh ghì chặt cũng cảm thấy thế. Cô ta đứng lên, cau mày đi về phía Kiều Khâm và Bạch Tiếu Diệp.

“Bảo bối, bọn Tiểu Phi chơi mà không chịu nhường em, anh đến giúp em đi.” Không biết đã nghe được gì mà cô ta cô ý nhấn mạnh vẻ không vui, cũng xưng hô y như vậy.

Mọi thứ đã xảy ra.

Trong đầu Tô Gia Áo hiện lên mấy phiên bản khác nhau cảnh phụ nữ tranh cướp đàn ông, tạt rượu, lật bàn, chỉ trỏ la hét, cuối cùng xé tên khốn họ Khâm kia ra làm đôi, một ném vào toilet nam, một quẳng vào toilet nữ.

Dù thế nào đi nữa, chuyện người khác cô có thể không lo, nhưng với bạn bè thì cô phải giúp. Hôm nay Bạch Tiếu Diệp tạt rượu cũng được, điên cuồng cũng tốt, cô sẽ không để bạn mình bị thua thiệt.

Cô vùng vẫy khỏi gọng kìm của Tiêu Yêu Cảnh như một con sư tử cái đang nổi điên lao lên thì bị Tiêu Yêu Cảnh lôi trở lại, lấy tay bịt miệng cô đang định hét lên. Sự ngăn cản của anh khiến cô bực bội, há miệng cắn vào tay anh. Hự lên một tiếng, anh nói vẻ ngượng ngập: “Cậu Kiều kia, phiền cậu lần sau đổi biệt danh bình thường mộ chút, cái gì mà bảo bối chứ, kinh quá.”

Câu nói nhẹ nhàng đó đã làm dịu đi không khí căng thẳng trong phòng, Tiểu Phi biết ý vội lên tiếng giải vây, quàng tay qua cổ Kiều Khâm nói cho qua chuyện: “Phải rồi, phải rồi, bảo bối, đến đây giúp tôi uống rượu”.

Kiều Khâm bị Tiểu Phi lôi đi, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng thì ra “bảo bối” là biệt danh, không có ý nghĩa sâu xa nào khác, cô nàng kia cười với Bạch Tiếu Diệp tỏ vẻ hối lỗi rồi quay người ngồi lại chỗ cũ cạnh Kiều Khâm.

Bạch Tiếu Diệp không phản ứng gì, nụ cười đang rạng rỡ bỗng chốc cứng đờ, cô quay người, bỏ lại một câu, “Tôi vào nhà vệ sinh”, rồi kéo cửa bỏ đi.

Miệng há hốc, Tô Gia Áo không kịp nhì Tiêu Yêu Cảnh đã đẩy anh rồi lao ra cửa đuổi theo Bạch Tiếu Diệp.

Cô hoàn toàn không khống chế sức lực, vội vã và cuóng quýt, anh bị đẩy mạnh ngã nhào vào salon, thẫn thờ nhìn vết răng trên tay mình.

Cạnh bồn rửa mặt, Bạch Tiếu Diệp mở vòi nước, nhìn nước chảy róc rách, cô ngước nhìn vào gương, Tô Gia Áo đứng ở cửa dáng vẻ rất khó xử. Tô Gia Áo định vào khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói gì. Bình thường hào sảng phóng khoáng cho Bạch Tiếu Diệp thấy, nhưng lúc này cô lại chẳng có lập trường để nói gì cả.

Vì lúc nãy bị Tiêu Yêu Cảnh ghì chặt, biết tất cả mà không nói cho Tiếu Diệp được, giống như cô không đứng về phía Tiếu Diệp, để bạn mình lúc khó khăn nhất đối mặt một mình, bây giờ nói gì đi nữa cũng sẽ bị cho là giả tạo.

“Cậu theo ra làm gì?” Bạch Tiếu Diệp cúi người xuống, thờ ơ vốc nước lên rửa mặt. “Tớ chỉ rửa mặt rồi về ngay.”

Cô mở miệng định nói gì đó thì đột nhiên Bạch Tiếu Diệp hất mạnh nước: “Tránh ra! Tại sao lại nhìn tôi bằng bộ mặt đó, tôi mất mặt thú vị lắm à, tôi không muốn bị ai nhìn thấy!”.

Những giọt nước mát lạnh bắn vào mặt, cô bất cẩn hít vào, gần như phát sặc lên, nhưng cô cố nhịn, mở to mắt nhìn Bạch Tiếu Diệp. Gương mặt Tiếu Diệp ướt sũng nước, tay vịn vào mép bồn rửa: “Cho dù chia tay, tớ cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào tệ thế này, dù sao mọi người cũng chẳng trung thực gì, cứ nói chia tay thẳng với nhau là được, gọi bạn bè đến chơi người ta thế này thú vị lắm sao? Hại tớ tưởng… tưởng đã tim được một người bạn trai có thể giới thiệuu với cậu… Tớ cũng không muốn cứ mất mặt trước cậu mãi…”

Bàn tay bám vào bồn rửa mặt dần dần trượt xuống, tiếng nấc nghẹn của Bạch Tiếu Diệp như đâm vào tai Tô Gia Áo. Cô vẫn nhớ, trước kia họ cãi nhau vì chuyện của Tiểu Phi; cô còn nhớ, mình vừa mới cùng bạn bè anh hoá giải hiểu lầm, còn thề thốt sau này sẽ chơi với nhau thật tốt; cô còn nhớ, đã tự nhủ sẽ vứt bỏ nguyên tắc sống của mình vì anh, không lo chuyện thiên hạ, anh cũng đã hết sức cứu vãn cục diện để cô không thấy ngượng ngùng. Nhưng… làm sao đây, cô không nhịn được, hoàn toàn không nhịn được, có một tên khốn bắt nạt bạn cô, mà tên khốn đó lại là bạn của anh.

Cô cắn môi thật mạnh, đưa tay kéo Bạch Tiếu Diệp, lẳng lặng về phòng, chân đạp cửa ra, mấy tên đó hoàn toàn không biết có người đã khóc trong phòng vệ sinh, đang chơi đùa rất vui vẻ, cô nàng kia còn rúc vào lòng Kiều Khâm cười sung sướng. Lửa giận ngùn ngụt, khí thế bừng bừng, cô kéo Bạch Tiếu Diệp đến trước mặt Kiều Khâm.

Kiều Khâm thấy Tô Gia Áo nghiến răng nghiến lợi mà chẳng chút sợ hãi, nhướn mày ngồi thẳng lưng lên, cười hỏi: “Sao, trong nhà vệ sinh có gián à? Làm hai người sợ hãi à?”

“Không chỉ một con, mà là một bầy, rất nhiều con đực thêm một con cái!”, cô nghiến răng đáp.

Vẻ mặt đó của Tô Gia Áo không xa lạ gì với Tiểu Phi, anh chàng lắc đầu: “Này, cái tật thích lo chuyện thiên hạ của cô lại tái phát rồi à?”.

Chỉ một câu ấy thôi đã đủ khiến Tô Gia Áo tức điên lên, cô không dám nhìn về phía Tiêu Yêu Cảnh, vẻ mặt anh lúc này chắc chắn sẽ rất thất vọng, cô nói mà không giữ lời, không hiểu ý tốt của anh muốn giải vây cho mình, mà cứ thích lo chuyện thiên hạ.

“Áo Bông, thôi đi, tớ về đây.” Bạch Tiếu Diệp rút tay, không thèm nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp nhau kia thêm cái nào.

Kiều Khâm hơi nhíu mày, đẩy cô nàng trong lòng ra: “Sao về nhanh vậy? Có cần anh đưa em về không?”

Lời nói thân mật như những người đang yêu nhau kia như đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của người ta. Tô Gia Áo cầm ly rượu trên bàn lên hất một cái, chất lỏng màu đỏ bắn lên môi Kiều Khâm, vấy lên bộ âu phục màu đen của anh ta. Cô nàng bên cạnh cũng bị dính phải, hét lên rồi đứng dậy, thấy bô váy áo của mình bị bẩn thì hằm hằm tức giận, đẩy Tô Gia Áo ra rồi mắng: “Cô điên à, không có giáo dục hả? Tự tiện tạt rượu của người khác thế à?”.

“Này! Con nhóc kia, cô đừng được thể làm tới, càng tức càng quá đáng, vốn hôm nay là Yêu Cảh đá cô, nên tôi mới nhẫn nại gặp cô thêm lần nữa!”

“Tiểu Phi.” Kiều Khâm chỉ vào góc Tiêu Yêu Cảnh đang ngồi, ra hiệu cậu ta không nên nói gì nữa, ánh mắt hung tợn của Yêu Cảnh, không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được. Anh ta cười một tiếng, đưa tay lên chùi rượu trên mặt, hỏi Tô Gia Áo tay vẫn cầm ly rượu đứng hiên ngang trước mặt: “Lần này hài lòng chưa?”.

“Anh…” Tô Gia Áo thấy anh ta không chút phản ứng gì thì càng nổi điên, cúi xuống định tìm vũ khí gì đó đập cho cái tên chết tiệt đó một trận thì đã nghe thấy âm thanh tạt rượu khác. Cô ngước lên, chỉ thấy Bạch Tiếu Diệp đang cầm một ly rượu khác, bắt chước dáng vẻ của cô tạt vào Kiều Khâm, tạt xong, Tiếu Diệp đặt ly rượu xuống, lấy một chiếc khăn tay trong túi, mở ra, thân mật áp lên mặt Kiều Khâm, bất chấp cô nàng bên cạnh tức đến nỗi mặt mày tái xám, cô dịu dàng giúp Kiều Khâm lau rượu đi, cho đến khi hoàn toàn khô ráo, cô mới nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Chúng ta chia tay”.

Bạch Tiếu Diệp nói xong quay lưng bỏ đi, khi đảo mắt nhìn, co thấy khuôn mặt trắng bệch, há mồm trợn mắt của cô nàng kia, đúng như ý nguyện. Cũng may… vì có Áo Bông, nếu không cô sẽ trở thành con ngốc mất mặt nhất.

Nhưng Áo Bông lại là một cô ngốc nghếch trọng nghĩa khí, đắc tội với bạn trai mình, mặc kệ tất cả, đưa cô bạn thất tình về nhà.

“Cậu không cần đưa tớ về nữa, không sao đâu.” Nhờ phúc của cô ấy mà cuộc chia tay trở nên nhẹ nhõm nên cô không chỉ giữ lại được chút sĩ diện mà tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

“Nói ít thôi, hôm nay không nhìn thấy cậu về nhà thì tớ không đi đâu.”

Này, Áo Bông Rách, cậu tránh ra được không, bây giờ tớ không muốn nhìn thấy những người có bạn trai lại đang yêu đương ngọt ngào ở lẩn quẩn cạnh mình đâu.” Cô cố ý đuổi bạn mình, dù sao Tiêu Yêu Cảnh đã bảo vệ Áo Bông như thế, cô đã thấy hết nên có phần mềm lòng, nếu không có câu nói giải vây của anh thì có lẽ cô chỉ thấy đau lòng hơn mà thôi. Cho dù Tiêu Yêu Cảnh là bạn của tên khốn kia, nhưng ân oán cần phải phân minh.

“Xì! Ngọt ngào cái quỷ ấy!” Cô ấm ức hừ khẽ, cô đã đắc tội với bạn anh như thế, có lẽ họ cũng đã xong phim rồi. “Dù sao tớ cũng chẳng quan tâm, cậu không cần để ý.”

“Phải rồi, cậu có thầy Quý là đồ dự phòng rồi thì còn lo cái quái gì nữa, thật chướng mắt.” Cô nhướn mày, cố ý nói thật khó nghe khiến Áo Bông phản đối kêu lên oai oái.

“Làm sao tớ dám xem anh ta là đồ dự phòng, anh ta chắc chắn sẽ dạy dỗ tớ nên thân cho xem.” Nhắc đến QK, cô mới sực nhớ ra mình chưa kịp giải thích chuyện chiếc vòng với Tiêu Yêu Cảnh.

Bạch Tiếu Diệp thấy cô giơ tay lên nhìn chiếc vòng vẻ nghĩ ngợi thì khuyên nhủ: “Có điều, Áo Bông này, có thật là cậu không định tiếp tục với Tiêu Yêu Cảnh nữa à?”.

“Không có cách nào tiếp tục được nữa.” Có phải cô không muốn tiếp tục đâu.

Bạch Tiếu Diệp lắc đầu, vỗ bốp một cái vào cái đầu ngô nghê của bạn mình, khiến cô nàng trợn mắt lên, cô mới chịu khuyên giải: “Cậu đừng ngang bướng nữa, Tiêu thiếu gia lần này thật lòng đấy”.

“Hả? Cái gì thế?”

“Nên nói anh ta thất bại hay hai người đều là kẻ ngốc nhỉ, cậu không thấy anh ta rất thích mình à?”

“Cũng được, mà anh ấy hấp tấp lắm.” Cô ôm đầu suy nghĩ: “Vừa gặp đã muốn thân mật này nọ, hình như hai bọn mình chỉ rung động về thể xác, không có sự giao lưu tâm hồn. Trước kia anh ta còn bắt cá hai tay, khi thật lòng đàn ông như thế hay sao?” Cô nói xong mới nhớ từ đó không nên nói, nhưng Bạch Tiếu Diệp phớt lờ, tiếp tục phân tích: “Lúc nãy anh ta bảo vệ cậu lắm, đàn ông như anh ta mà bảo vệ cậu trước mặt bạn bè là oách lắm rồi. Hơn nữa trước kia cậu đánh nhau suýt nữa bị thôi học, anh ta còn nhận tội giúp cậu, đến nỗi bị chuyển từ lớp chọnỗuống lớp cá biệt chúng ta, cậu quên rồi à?”.

“…” Được thôi, nói thực là chuyện nhận tội lần đó thật sự khiến cô rất cảm động, dù sao cũng là lần đầu cô nếm trải cảm giác được bảo vệ mà.

“Về mà giải thích với anh ta đi.” Bạch Tiếu Diệp đẩy cô.

“Tại sao tớ phải…”

“Cậu muốn cãi nhau hai lần vì cùng một chuyện với anh ta à?”

“…”

“Ngốc, hai người ở bên nhau chẳng đơn giản đâu, không có chút bao dung nào thì làm sao được, không chấp nhận bạn anh ta có nghĩa là không chấp nhận một phần của anh ta rồi.”

Tiêu Yêu Cảnh đã đối xử với bạn bè cô thế nào? Ứng phó với mọi trò đùa của họ mà chẳng nói gì, bị kéo đi chém đẹp cũng mặc kệ, nhiều nhất cũng chỉ than thở cô gọi điện quá lâu, nhưng không hề tịch thu di động của cô. Nói thật là cô rất vui, cô biết anh cũng không thích bạn bè mình lắm, nhưng chí ít thì anh đã chấp nhận.

“Bây giờ cậu có cần về làm nũng không?”

“Hả? Làm… nũng á?” Độ khó quá cao, cô khó xử nhăn mũi, nghĩ lại thì, người thất tình không phải cô, cô phải an ủi người ta chứ, sao lại bị an ủi ngược thế này?

“Này, cậu không sao thật đấy chứ?”

“Thì vốn không sao mà.” Tiếu Diệp vừa tức vừa buồn cười, cái tên này thật chẳng biết an ủi người khác, không biết rằng người thất tình rất sợ bị nhắc đến vết thương lòng hay sao?

“Lúc nãy thấy cậu lau mặt cho tên khốn đó, tớ tưởng cậu giận đến điên luôn rồi.”

“Ồ, cậu nghĩ nhiều quá, tớ chỉ muốn để lại một thứ gì đó thôi.”

“Thứ gì?”

“Ngốc, đương nhiên là dùng nó để báo thù. Khi anh ta mắc câu thì tớ sẽ dạy cho một trận.”

“Hả?”

“Đàn ông, đặc biệt là loại khốn kiếp, sẽ lưu luyến nhất với người phụ nữ tỏ ra thoải mái đến kỳ lạ khi chia tay.”

“Cậu cười nham hiểm thế để làm gì?”

“Ôi dào, sao cậu còn ở đây làm phiền tớ, cút về làm nũng với bạn trai đi!”

“Oái, đừng đạp tớ!!!”

Trong nhà vệ sinh của quán bar Snow Mania, Kiều Khâm đứng trước bồn rửa mặt rửa sạch rượu. Nghe Tiểu Phi đứng cạnh than vãn, anh ta không đáp lại, chỉ thẫn thờ nhìn mình trong gương.

“Này, có phải Yêu Cảnh thật lòng với con bé kia không? Có cần bảo vệ cô ta thế không? Cô ta ngang ngược như thế, phải dạy dỗ chứ.”

“Cậu và cậu ta bị sao thế, bạn gái cậu tức bỏ đi rồi, cậu cũng không đuổi theo, còn cậu ta thì sa sầm mặt, cứ ngồi cạnh cửa sổ ngắm sao, chẳng đếm xỉa gì đến ai, không lẽ đang mong đợi con bé kia quay lại?”

“Này, Kiều Khâm, chuyện đánh cược với Yêu Cảnh cậu không chơi nữa à? Hôm nay cậu ta phải đá con bé kia mới phải chứ!”

“Cược? Gì thế?” Kiều Khâm vốn không nghe thấy cậu ta đang lải nhải cái gì.

“Chẳng phải cậu ta đã nói sẽ cưa đổ được con bé Gia Áo rồi đá cho cậu xem đấy thôi, nếu không thì sẽ kính trà cậu mà? Năm nghìn tệ, tự cậu ta định giá, hại tôi cũng đánh cược theo không ít.”

“Ồ… chuyện đó à, cậu đi đòi tiền Yêu Cảnh là được. Hình như cậu ta động lòng thật rồi.” Kiều Khâm rửa ráy sạch sẽ rồi vặn vòi nước lại, bỏ ra cửa. “Thế nên, Tiểu Phi có gì bỏ qua được thì bỏ qua, chưa biết chừng sau này thấy cô bé cậu còn phải gọi là chị dâu đấy, lúc đó thì ngượng ngùng phải biết.”

“Này, không phải chứ? Thật à?” Tiểu Phi nghẹn ngào, líu ríu đi theo sau.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh sắp tắt thì cánh cửa mở ra gần đó khiến đèn sáng trở lại, Lục Chiếm Đình ngậm điếu thuốc lá, cười rất kỳ dị, thì ra là thế! Chẳng trách Tiêu Yêu Cảnh lại chịu ra mặt vì con bé đó, thì ra là đánh cược, hừ, hại hắn nằm trong bệnh viện cả nửa tháng, còn bị tên quái lạ kia uy hiếp, đến Dương Thư Tiệp gần đây hình như cũng thấy chướng mắt với hắn. Hừ, không thể cho qua thế được!

Bình luận

Truyện đang đọc