VỊ HÔN PHU LÃO ĐẠI LẠI GIÚP TÔI LÀM BÀI TẬP

Edit: Rùa.

Mặc dù Cố Ngôn Phong hỏi vậy nhưng trong lòng lại cực kì không muốn tin tưởng.

Nhưng mà Phí Nhất Nhược, à không, là biểu hiện của Tiêu Hàm Sương đã chứng thực mọi suy đoán của Khương Mịch là đúng, trong nháy mắt Cố Ngôn Phong muốn trực tiếp bùng nổ.

Tiêu Hàm Sương biết mọi chuyện đã vỡ lở nên xoay người định chạy, lại bị Cố Ngôn Phong kéo lại theo bản năng.

"Không nói gì đã sao?" Cố Ngôn Phong tự cắn đầu lưỡi của chính mình, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.

Vẻ mặt ban đầu của Tiêu Hàm Sương trắng bệnh, ngay sau đó lại nở nụ cười, nụ cười cực kì nham hiểm độc ác: "Tại sao cậu lại đoán được?"

"Bà đừng hỏi tại sao tôi lại đoán được." Cố Ngôn Phong liếc mắt ra hiệu cho Khương Mịch, ý bảo cô mang Cố An rời đi: "Tôi chỉ muốn hỏi bà một câu thôi, bà làm vậy không sợ mẹ tôi thất vọng sao?"

"Thật xin lỗi." Tiêu Hàm Sương không hề cảm thấy thẹn với lương tâm, còn tự nhiên cười trầm giảng đạo lý: "Nhưng mà cậu có thể làm gì tôi đây? Muốn giết tôi à? Đây chính là cơ thể của mẹ cậu, là thứ duy nhất của mẹ cậu còn sót lại trên thế giới này. Nếu cậu bỏ được thì ra tay đi, tôi đảm bảo sẽ không đánh trả."

Cố Ngôn Phong tức giận đến mức ánh mắt như có luồng điện xẹt qua, não thiếu chút nữa trực tiếp nổ mạnh.

Anh đã sớm biết người phụ nữ này ác độc, mấy năm nay ở giới giải trí anh cũng gặp qua không ít người ghê tởm như vậy rồi. Xét về phương diện không biết xấu hổ, người này tuyệt đối có thể xếp hạng nhất.

Đừng nói là có lương tâm, nếu là người có chút cảm giác thẹn với lòng thì sẽ không nói ra những lời như vậy.

"Quả nhiên là không biết xấu hổ mà." Giọng nói của Khương Mịch bỗng nhiên vang lên phía sau: "Thảo nào ngay cả đứa con trai ruột cũng không muốn nhận người mẹ này."

Nụ cười của Tiêu Hàm Sương trong nháy mắt không thể duy trì được nữa, quay đầu lại hằn học nhìn Khương Mịch.

Vừa rồi Khương Mịch đã đưa Cố An rời đi bằng cánh cửa khác, vốn định nhường thời gian để Cố Ngôn Phong một mình nói chuyện với Tiêu Hàm Sương. Nhưng cô bỗng nhiên nghĩ đến, trong truyện nói Cố Ngôn Phong trở thành kẻ xấu, ngoại trừ nguyên nhân xảy ra tai nạn bị hủy dung và nguyên chủ chết thì cũng không còn nguyên nhân nào khác. Phần ngoại truyện của truyện cũng đã nói rằng Cố Ngôn Phong không thích nguyên chủ, vậy nên nếu anh trở thành người xấu sau khi nguyên chủ chết thì cũng không hợp lí.

Nếu như nguyên nhân Cố Ngôn Phong trở thành người xấu là do chuyện của mẹ mình thì sao?

Trong truyện không kể nhiều về Cố Ngôn Phong, nhưng nếu đây là một thế giới hoàn chỉnh thì ở ngoài kia, Cố Ngôn Phong cũng có cuộc sống sinh hoạt của chính mình, có yêu có ghét có hận thù.

Khương Mịch không xác định được nên rất lo lắng, vì vậy đã vội vã lấy cớ đuổi Cố An đi, lập tức quay lại đây xem.

Vừa đến đây, cô liền nhìn thấy sắc mặt của Cố Ngôn Phong vô cùng khó coi, thậm chí có chút văn  vẹo, ánh mắt điên loạn như muốn lập tức cầm dao đâm vào tim Tiêu Hàm Sương.

Đây quả nhiên là tâm bệnh và nhược điểm của Tiêu Hàm Sương, bà ta giơ tay lên như muốn tát Khương Mịch: "Cô cái đồ tiện nhân này!"

Khương Mịch quyết định không trốn mà chỉ kêu lên một tiếng "Thầy Cố".

Đôi đồng tử của Cố Ngôn Phong chấn động, đột nhiên hồi phục tinh thần lại, trong nháy mát khi đầu ngón tay của Tiêu Hàm Sương chạm đến Khương Mịch thì nhanh chóng bắt lấy cổ tay bà ta.

"Thầy Cố." Khương Mịch giữ chặt lấy một tay khác của anh, nhẹ nhàng xoa nắng đầu ngón tay đã cứng đờ, giúp anh thả lỏng: "Đừng giận, nóng nảy là bị lừa đấy.  Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta chính là cứu dì trở về."

"Cứu về?" Tiêu Hàm Sương lại cười rộ lên: "Đã sớm chết cháy cách đây 18 năm rồi, còn muốn cứu về? Đây là giấc mộng hão huyền cỡ nào chứ!"

Cố Ngôn Phong sau khi được Khương Mịch trấn an thì tinh thần cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Anh cười lạnh một tiếng, ném tay Tiêu Hàm Sương ra: "Nếu không cứu được mẹ tôi thì bà cũng đừng mong được sống. Dù sao linh hồn của bà ấy cũng không quay về được, cơ thể ở đây thì có ích gì? Muốn nhìn bà ấy thì tôi hoàn toàn có thể giết bà trước, sau đó cho bà vào quan tài bằng băng."

Tiêu Hàm Sương bật cười: "Vậy cậu nhanh nhanh đi làm quan tài băng đi, chậm một chút là không kịp đâu."

"Bà có ý gì?" Trong lòng Khương Mịch nổi lên một tia bất an.

Tiêu Hàm Sương nở nụ cười sáng lạn, bày ra tư thế không sợ bất cứ thứ gì.

Bí mật của bà ta đã bị lộ, theo lý mà nói hẳn là bà ta nên sợ hãi mới đúng. Cho dù bọn họ nói ra chuyện nhập hồn này cũng không ai tin đi nữa, nhưng chí ít Cố Ngôn Phong cũng không phải người đần, cách để đối phó Tiêu Hàm Sương có rất nhiều, tại sao bà ta không sợ một chút nào vậy?

"Ý tôi là, tôi sẽ chết ngay lập tức." Biểu tình của Tiêu Hàm Sương sẽ bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng phẫn uất: "Hai người không cần ra tay, lập tức đi mua quan tài đi, nếu không chờ thi thể thối rữa ra rồi thì sẽ chẳng còn kịp nữa."

"Bà cho rằng tôi sẽ tin sao?" Cố Ngôn Phong biết bà ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Thầy Cố." Khương Mịch nhẹ nhàng nhéo ngón tay Cố Ngôn Phong: "Em cảm thấy có gì đó không đúng."

Vẻ mặt Tiêu Hàm Sương bây giờ có thể thấy là rất kém, không phải là kiểu do tâm trạng sa sút nên mới kém như vậy. Mà là không có một chút huyết sắc nào, ngày càng tái nhợt, sức sống đang dần chết mòn, tựa như là... thật sự muốn chết.

Khi được cô nhắc nhở thì Cố Ngôn Phong cũng phát hiện ra, trong lòng cảm thấy hơi bất an: "Rốt cuộc bà đang chơi trò gì vậy?"

Đại não của Khương Mịch nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên nhớ tới kỳ nghỉ hề vừa rồi cô có đọc qua ít sách nên bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nhanh chóng hỏi: "Tiêu Hàm Sương, có phải chỉ cần thân phận của bà bị phát hiện thì bà sẽ chết không?"

Đôi đồng tử của Tiêu Hàm Sương hơi co rúm lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô, tròng mắt căng ra giống như tràn ngập hận ý.

"Biết vì sao chúng tôi có thể phát hiện ra bí mật của bà không?" Khương Mịch liên thanh nói: "Bởi vì... tôi và bà đều có hoàn cảnh tương tự."

Lúc này Tiêu Hàm Sương đã không còn sức lực, đôi chân bà ta run rẩy, chỉ có thể dựa vào bức tường bên cạnh mà giật giật khóe mắt: "Nghĩa là..."

"Tôi có thể phát hiện ra bí mật của bà, cũng có thể cứu mạng của bà." Khương Mịch nói.

Cố Ngôn Phong bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, nếu bà đã không sợ chết thì bà không nghĩ thêm một chút sao, sau khi bà chết chúng tôi sẽ làm gì với con trai của bà?"

Nhịp thở của Tiêu Hàm Sương lại rối loạn, vài giây sau, bà ta khó nhọc hỏi: "Hai người thật sự có thể cứu tôi?"

"Tất nhiên." Khương Mịch nói một cách chắc chắn.

"Nhưng nó nói, không có cách nào có thể cứu được..."

"Nó là ai?" Khương Mịch lập tức truy vấn.

"Nó là... Nó tên là "Thiên tài 70 xu", là một hệ thống ở trong cơ thể của tôi." Tiêu Hàm Sương bắt đầu bị dẫn dắt: "Nhưng chỉ cần bị người thứ hai phát hiện, nó sẽ tự hủy, mà tôi cũng sẽ chết. Bây giờ nó đã biến mất rồi, tôi chắc chắn cũng phải chết, hai người có thể giúp tôi kiểu gì?"

Nghỉ hè vừa rồi, Khương Mịch không chỉ đọc sách khoa học mà còn đọc rất nhiều tiểu thuyết, vì vậy cô lập tức nói: "Bà đã điều tra về tôi nên hẳn cũng biết trước kia tôi là học tra, nhưng thi đại học lại được 600 điểm rồi nhỉ?"

Truyện được edit và đăng tải tại wattpad tomaican.

Tiêu Hàm Sương không nói gì, nhưng mắt hơi sáng lên.

"Đó là bởi vì tôi cũng có một hệ thống tên là "Học bá 007"." Khương Mịch nói dối mà không thèm chớp mắt.

Đôi mắt Tiêu Hàm Sương lại càng sáng hơn: "Cô nói thật chứ?"

"Nếu không thì sao?" Khương Mịch đúng tình hợp lý mà nói: "Bà nói cho tôi biết còn có cách nào để khiến thành tích của một người trong một tháng biến từ 200 điểm lên 600 điểm nữa không?"

Tiêu Hàm Sương bỗng nhiên kích động duỗi tay ra nắm lất tay Khương Mịch: "Cứu... Cứu tôi, cầu xin cô cứu tôi đi, tôi đảm bảo sau này cô nói gì tôi cũng nghe theo hết."

"Có thể." Khương Mịch nói: "Nhưng mà trước đó bà phải kể rõ mọi chuyện cho tôi biết đã."

Tiêu Hàm Sương vừa định nói, không biết nhớ tới cái gì mà lại im lặng.

Bà ta nhìn hai người họ, bỗng nhiên buông tay ra: "Không, chắc chắn hai người sẽ không bỏ qua cho tôi. Bây giờ tôi không thể làm gì nhưng chí ít có thể không nói gì hết, làm hai người phải sống cả đời trong hoang mang, ha ha ha..."

Bà ta cười đến điên dại, cả người theo mặt tường trượt xuống, ngã trên mặt đất.

Đoán chừng là sống không được bao lâu nữa thật rồi.

Khương Mịch giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Cố Ngôn Phong từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên thuốc, không do dự gì nhét vào trong miệng Tiêu Hàm Sương.

Tiêu Hàm Sương cố chống cự nhưng không được, ho khù khụ một hồi: "Cậu... Cậu cho tôi ăn cái gì vậy?"

"Có phải cảm thấy tốt lên chút ít rồi không?" Cố Ngôn Phong hỏi.

"Tôi thì tốt cái gì..." Tiêu Hàm Sương nói đến một nửa liền dừng lại, tựa hồ như cảm giác dễ chịu đi không ít.

Cố Ngôn Phong từ trên cao nhìn xuống bà ta: "Đây là thuốc mà hệ thống đưa cho chúng tôi, nói hay không thì tùy bà. Cho bà ba giây suy nghĩa. Ba, hai, một."

Anh kéo Khương Mịch như đang muốn chạy.

"Tôi nói!" Rốt cuộc Tiêu Hàm Sương cũng chịu thỏa hiệp, túm lấy chân Cố Ngôn Phong: "Cái gì tôi cũng nói hết."

Cố Ngôn Phong và Khương Mịch dừng chân lại, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi thừa nhận, tôi rất ghét mẹ cậu. Từ nhỏ tôi và bà ấy cùng nhau lớn lên, bất kể ở phương diện nào bà ấy đều hơn tôi, lấy chồng cũng tốt hơn tôi, như vậy cũng thôi đi, nhưng bà ấy cố tình lại gả đến cạnh nhà tôi, sinh ra đứa con trai còn thông minh hơn cả con trai tôi... Vì vậy nên khi Thiên tài 70 xu xuất hiện lần đầu tiên, hỏi tôi có muốn cùng nó trói chung lại một chỗ hay không, lòng tôi đã bắt đầu dao động." Tiêu Hàm Sương vừa mở miệng ra là bắt đầu oán giận.

Khương Mịch và Cố Ngôn Phong sợ không còn nhiều thời gian nữa nên cũng không chặn lời bà ta.

"Nhưng tôi lại không ngờ đến, đó là một truyện cười kinh thiên động địa." Vẻ mặt Tiêu Hàm Sương phức tạp, không hối hận chút nào mà vẫn oán giận: "Thiên tài 70 xu nói nó rất lợi hại, mục đích của nó là viết lại số mệnh, sáng tạo ra một thiên tài, nó cho tôi xem năng lực của nó... làm tôi nhập vào người của Phí Nhất Nhược."

Bà ta nhìn về phía Cố Ngôn Phong: "Không biết cậu còn nhớ không, ngày đó tôi vừa mới nhập vào người mẹ cậu thì cũng là lúc cậu tan học đi về nhà. Tôi cố ý nói với cậu là tôi thích nhạc dương cầm, hỏi cậu có đồng ý đi học hay không. Lần đó tôi ở trong thân thể bà ấy không lâu lắm, nhanh chóng lại quay về cơ thể của chính mình. Nhưng ngày hôm sau tôi đến nhà cậu, lại thấy bà ấy mua đàn dương cầm về, nói là cậu bỗng nhiên muốn học. Tôi cực kì ghen tị... Càng khiến người ta tức giận hơn chính là, vài ngày sau tôi phát hiện cậu có thể đàn một bài nhạc hoàn chỉnh. Cậu nói xem, một đứa con trai ưu tú như vậy, làm sao tôi lại không động lòng cho được?"

Cố Ngôn Phong vẫn còn nhớ rõ chuyện này, anh cố gắng học đàn dương cầm nhưng mẹ lại không thích thú cho lắm, chỉ khuyên anh không nên cố gắng học nhiều, sức khỏe quan trọng hơn. Lúc ấy anh còn tưởng rằng mình đàn quá khó nghe nên càng nỗ lực hơn, cuối cùng còn được Tiêu Hàm Sương khen ngợi.

Cho nên bây giờ nghe lại, cảm giác ấy lại càng khó chịu.

Khương Mịch kịp thời nắm lấy tay anh: "Thầy Cố, để tâm chuyện trước mắt đi."

Cố Ngôn Phong hít sâu một hơi, cắt đứt mạch suy nghĩ.

Những điều này đã nghẹn trong lòng Tiêu Hàm Sương mười mấy năm nhưng không thể nói, lúc này vừa nói ra đã không thể dừng lại: "Vậy nên lần thứ hai khi hệ thống xuất hiện, hỏi tôi có đồng ý buộc chặt với nó không thì tôi đã đồng ý. Hệ thống đưa cho tôi nhiệm vụ thứ nhất, nói tôi phải biến cậu thành một nhân tài. Nó nói cho tôi biết, tương lai tập đoàn Tây Xuyên sẽ cực kì lợi hại, vậy nên nó muốn tập đoàn Tây Xuyên rơi vào trong tay cậu. Vốn dĩ tôi còn không hiểu vì sao mẹ cậu cứ một hai phải nhường tập đoàn Tây Xuyên cho người khác, tôi thấy bà ấy đang làm phí của trời, dù sao cũng là chuyện tốt nên tôi vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ này. Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, lại quá nghe lời mẹ cậu nên tôi nói với cậu cũng vô dụng, tôi chỉ có thể nói trước mặt chú hai cậu vài câu, nhưng việc này nếu không có cậu phối hợp cũng không được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhờ hệ thống hỗ trợ, thường xuyên nhập vào người mẹ cậu, muốn thay đổi tư tưởng của cậu. Nhưng cách này không có hiệu quả tốt, hơn nữa, vì không thể lộ diện nên mỗi lần tôi nhập vào thì mẹ cậu sẽ lâm vào hôn mê, thời gian không thể quá lâu được. Nhưng cho dù như vậy thì qua một vài lần, mẹ cậu vẫn phát hiện ra dấu vết. Thật ra bà ấy không nghi ngờ tôi, thậm chí còn kể hết mọi chuyện cho tôi biết."

"Vậy nên, bà liền giết chết bà ấy?" Cố Ngôn Phong trầm giọng hỏi.

"Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, bà ấy đã phát hiện ra bí mật của tôi, sớm hay muộn tôi cũng bị lộ tẩy. Hơn nữa, tôi đã trói chặt với hệ thống nên đồng nghĩa với việc nó chết thì tôi cũng chết. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống chó má kia sẽ trừng phạt tôi, tôi còn có thể làm gì bây giờ?" Tiêu Hàm Sương cả giận nói: "Thiên tài 70 xu đã từng nói, nó đã trói chặt với tôi thì sẽ vào sinh ra tử cùng tôi. Nhưng có rất nhiều lúc nó lại không chịu giúp tôi, khi thì nói không giúp được, hoặc không thì cũng là vi phạm quy định nên không thể giúp. Tôi bị bọn họ ép nên chỉ có thể không làm, hoặc là làm đến cùng mà thôi, phóng hỏa thiêu chết chính mình bằng chiếc túi da mà tôi vốn ghét nhất. Thiên tài 70 xu không có cách nào khác nên chỉ đành giúp tôi xử lý dấu vết, sau đó cho tôi nhập thẳng vào người bà ấy. Vậy nên hai người thấy không, căn bản không phải nó không làm được mà chỉ là không muốn giúp thôi. Vậy chứng tỏ tôi đã chọn đúng rồi, đúng không?"

Bàn tay Khương Mịch đang nắm tay Cố Ngôn Phong đột nhiên siết chặt, người phụ nữ quả nhiên quá tàn nhãn độc ác!

Cố Ngôn Phong liếc mắt nhìn Khương Mịch một cái, trở tay nắm lấy tay cô.

"Nhưng hai người có biết không? Thiên tài 70 xu gì đó tất cả đều là lừa người! Con mẹ nó, nó chính là một tên lửa đảo! Nó lừa tôi đến khổ!" Nhịp thở của Tiêu Hàm Sương bắt đầu rối loạn: "Sau khi hoàn toàn xuyên qua xong, nó nói năng lực của mình bị giảm đi, không những không giúp tôi được cái gì mà còn cho tôi một đống hạn chế, hại tôi đau khổ mười mấy năm, ngay cả nhiệm vụ đầu tiên cũng không thể hoàn thành được. Đáng giận nhất chính là, nó còn nói với tôi... nó..."

Hô hấp của Tiêu Hàm Sương trở nên dồn dập, có vẻ như là sắp không trụ được nữa rồi.

"Rốt cuộc nó đã nói cái gì?" Khương Mịch vội vàng hỏi.

"Nó tìm sai người rồi..." Tiêu Hàm Sương muốn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ nói ra những lời mơ hồ không rõ: "Sai rồi..."

Cố Ngôn Phong trực tiếp đánh ngất Tiêu Hàm Sương, Khương Mịch vội vàng gọi xe cấp cứu.

Ngồi trên xe cứu thương, Cố Ngôn Phong vẫn luôn trầm mặc không nói, còn Khương Mịch vẫn luôn cầm tay anh.

Chờ khi bọn họ đến bệnh viện rồi, tất cả những người ở Cố gia sau khi biết tin đều chạy tới đây, ngay cả Cố Vinh Xa thân thể không tốt cũng kiên trì tới.

Cái khác của Tiêu Hàm Sương thì không nói, nhưng bà ta sắm vai Phí Nhất Nhược lại rất thành công.

Đây chính là điểm khác nhau quan trọng nhất khi xuyên qua giữa Khương Mịch và Tiêu Hàm Sương.

Khương Mịch cũng xuyên tới đây, cô kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng nếu muốn cô làm theo lối sống trước kia của cô ấy thì cô tuyệt đối sẽ bị phát hiện. Bởi vì có một số thói quen mặc dù bản thân mình biết cũng cũng sẽ ảnh hưởng từ chính bản thân mình nên cách thể hiện ra ngoài sẽ không giống nhau. Gặp được người quen thì sẽ lập tức bị lổ tẩy.

Nhưng người giả mạo Phí Nhất Nhược mười mấy năm như một, không lộ ra một chút sơ hở nào thì truyền đối chính là người cực kì hiểu bà.

Vậy nên sau khi Khương Mịch nghe thấy Tiêu Hàm Sương và Phí Nhất Nhược là bạn chơi từ nhỏ thì cô liền cảm thấy, người hiểu Phí Nhất Nhược trên thế giới nay nhất chính là Tiêu Hàm Sương.

Thật ra, sâu trong lòng Tiêu Hàm Sương không chỉ ghen ghét Phí Nhất Nhược mà còn muốn biến thành bà, bà ta từ lâu đã ở trong tiềm thức bắt chước Phí Nhất Nhược rồi, chỉ là không ý thức được thôi.

"Rốt cuộc tại sao lại thế này? Sao tự nhiên lại ngất xỉu? Buổi sáng không phải vẫn còn tốt sao?" Sức khỏe của Cố Vinh Xa không tốt nên khi sốt ruột hỏi đã lên cơn hen suyễn, mấy người còn lại vội vàng đứng lên giúp ông thuận khí.

Cố Ngôn Phong nhìn vào phòng phẫu thuật, những gì xảy ra xung quanh đều không nghe thấy.

Anh không biết người trong kia rốt cuộc sẽ chết đi như vậy hay là vẫn trở về làm Phí Nhất Nhược, hay là trở về làm Tiêu Hàm Sương.

Dựa theo cách nói của Tiêu Hàm Sương, Phí Nhất Nhược không ở trong cơ thể của bà ta nên hẳn bà vẫn chưa chết mới đúng.

Khương Mịch tự đứng ra nói: "Có lẽ là do nhìn thấy nhà của dì Tiêu nên dì ấy nhớ tới dì Tiêu, tậm trạng sa sút nên mới như vậy. Cháu xin lỗi, là cháu không tốt, không nên đưa ra ý định đến nhà dì Tiêu."

"Cái này không thể trách em được." Cố An lập tức nói: "Em không cần cảm thấy tự trách."

"Đúng vậy, đây là chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều không ngờ được." Cố Vinh Xa cũng nói: "Mịch Mịch, cháu đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến cháu cả."

Khương Mịch gật đầu: "Cháu đi dạo một lúc, có tin gì mọi người báo cho cháu biết một tiếng."

Cô đã tiếp nhận quá nhiều tin tức nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại, miễn cho lát nữa lại quên mất.

Mọi người chỉ nghĩ là cô đang tự trách mình nên cũng không nói gì cả.

"Muốn chị đi cùng em không?" Cố An kéo tay Khương Mịch.

"Không sao đâu." Khương Mịch lắc đầu, đi tới ban công ở cuối hành lang.

Trên ban công nhỏ không có người bệnh nào khác, Khương Mịch dựa vào một góc, đem lời ghi âm khi Tiêu Hàm Sương nói ra nghe lại một lượt.

Đến cuối cùng, khi bà ta nói "Tìm sai người rồi", Khương Mịch nhíu mày.

Tìm sai rồi là có ý gì?

Người mà hệ thống muốn tìn vốn dĩ không phải là Tiêu Hàm Sương ư? Vậy sẽ là ai đây?

Tại sao lại tìm sai?

Người mà hệ thống muốn tìm ban đầu là ai?

Tại sao nhiệm vụ của hệ thống lại có liên quan đến Cố Ngôn Phong?

Còn nữa, hệ thống thật sự sẽ chết sao?

Nếu không, nó sẽ đi đâu?

Và người báo tin kia là ai? Tại sao hắn lại biết mọi chuyện vậy?

Và quan trọng nhất là... Phí Nhất Nhược thật sự có thể trở về không?

Rất nhiều nghi vấn không thế lý giải, Khương Mịch đang xuất thần thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân phía sau.

Cô vội vàng ấn khóa màn hình điện thoại, quay đầu lại.

Người tới là một cặp đôi trẻ, người đàn ông cẩn thận bảo vệ người phụ nữ.

Người phụ nữ tuy thân mang bệnh nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô ấy đang rất vui vẻ, nhẹ nhàng mắng người đàn ông: "Mọi người đều nói phụ nữ xác định phương hướng không tốt, đây là lần đầu tiên em nghe thấy đàn ông xác định phương hướng kém đấy. Rõ ràng anh nói vào cửa rẽ trái, thế mà anh lại rẽ phải, rốt cuộc anh xác định hướng kiểu gì đây?"

Người đàn ông khi thấy Khương Mịch thì hơi đỏ mặt, nhưng vãn nhẹ giọng nói: "Anh kém cỏi như vậy nên mới không rời khỏi em được, không phải sao?"

Khương Mịch đột nhiên không kịp phòng bị mà bị nhét một miệng toàn thức ăn cho chó, nhìn hai người họ cười cười, sai đó không quấy rầy mà nhường ban công lại cho đôi bạn trẻ.

Đi được vài bước, bước chân Khương Mịch bỗng dừng lại.

Phải trái không phân biệt được? Xác định phương hướng kém?

Cái đó... liệu có khả năng có người không xác định được phía hay không?

Nhà của Tiêu Hàm Sương ở số 369 đường Thượng Tỉnh Tây.

Khương Mịch lấy điện thoại ra, tìm kiếm đường Thượng Tỉnh Nam, đường Bắc, đường Đông, còn có đường Hạ Tỉnh Đông, Nam, Tây, Bắc... Quả nhiên đều có, cuối cùng cô phát hiện đường Thượng Tỉnh Đông không khác gì nhiều so với đường Thượng Tỉnh Tây, cũng là nơi có nhiều nhà ở, một nhà có thể ở mấy hộ gia đình cũng được.

Đường Thượng Tỉnh Đông có chút quen thuộc... hình như cô có quen biết một người sống ở đó.

Khương Mịch suy nghĩ hồi lâu, sau khi nhớ ra lần trước Lư Duệ Hỉ tới nhà đưa danh thiếp cho cô thì gọi điện thoại tới cho ông ta.

"Khương Mịch à..." Lư Duệ Hỉ ở ngay giây đầu tiên đã bắt đầu nịnh nọt: "Sao đột nhiên em lại gọi điên  thoại cho thầy vậy? Cuộc sống ở đại học thế nào rồi? Thầy Cố có khỏe không?"

"Thầy Cố rất khỏe, em đang về quê của anh ấy chơi." Khương Mịch mỉm cười nói: "Thầy Lư, thầy cũng khỏe chứ?"

Lư Duệ Hỉ cực kì vui vẻ: "Khỏe, khỏe lắm. Hiếm khi thấy em có lòng như vậy, tốt nghiệp rồi mà còn nhớ gọi điện cho cho thầy, có thời gian thì về thăm trường đi..."

Khương Mịch hàn huyên cùng ông ta vào câu rồi mới hỏi: "Thầy Lư, thầy biết địa chỉ nhà Ngu Bạch không?"

Lư Duệ Hỉ biết quan hệ giữa Khương Mịch và Ngu Bạch không hòa hợp nên sửng sốt hỏi: "Em hỏi cái này làm gì?"

"Hồi trước đi học không hiểu chuyện." Cô nói: "Bây giờ ngẫm lại, em thấy những việc này đều là chuyện nhỏ nhặt, không quan trọng bằng tình bạn. Em nhớ hình như nhà Ngu Bạch ở đường Thượng Tỉnh Đông, vừa hay em đang ở gần đây nhưng lại không biết địa chị cụ thể, vậy nên em mới hỏi thầy."

Lư Duệ Hỉ rất vui mừng: "Không hổ là Khương Mịch, đúng là lớn lên hiểu chuyện, nếu các bạn học đều có thể học tập em thì tốt quá..."

"Vậy... thầy có biết không?" Khương Mịch hỏi lại một lần.

"Em hỏi đúng người rồi. Thầy rất quan tâm tới học sinh, nhớ rất nhiều địa chỉ của nhà học sinh đấy." Lư Duệ Hỉ vô cùng đắc ý nói: "Nhà Ngu Bạch ở số 396 đường Thượng Tỉnh Đông."

Bình luận

Truyện đang đọc