VỊ HÔN PHU LÃO ĐẠI LẠI GIÚP TÔI LÀM BÀI TẬP

Edit: Cẩm.

"Vậy để tôi thử xem." Cố Ngôn Phong quả thực rất ga lăng, đừng nói là ghét bỏ, ngay cả biểu tình khiếp sợ anh cũng không nói tới.

Anh nhìn con số "18" màu đổ tươi thảm đến không nỡ nhìn kia, đại khái là muốn biết rõ cô làm sao có thể giải được như vậy, chỉ vào đề bài thứ nhất hỏi: "Đề này em giải bằng cách nào?"

Khương Mịch vừa liếc qua đã thấy đây là một đề về Định luật II Newton, có bốn đáp án và phải chọn ra đáp án sai. Đề này dễ đến nỗi cô học chuyên khoa Văn Sinh cũng biết đáp án A là đáp án cần phải chọn: "Tăng tốc độ phương hướng cùng tác dụng lực lên phương hướng đơn giản". Nhưng nghĩ đến lối tư duy của nguyên chủ khi giải đề này, Khương Mịch chỉ có thể hồi tưởng nói: "Tôi chọn theo kiểu ba dài một ngắn thì sẽ chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài thì chọn dài nhất, nếu các đáp án đều xêm xêm nhau thì tôi chọn C."

Cố Ngôn Phong: "..."

Anh tuỳ ý lấy ra bài thi Vật lý, vô tình lại thấy bài thi Hoá học ở phía dưới.

Im lặng tầm khoảng hai giây, Cố Ngôn Phong lại hỏi: "Thế câu này, tại sao lại chọn D?"

Khương Mịch nhìn vào bài thi, phátt hiện câu hỏi lần này là: "Nguyên tử số của Selen là bao nhiêu?"

Đáp án C. 34 là đáp án chính xác, nếu dựa theo cách chọn bừa vừa rồi của cô thì hẳn là phải chọn C, như vậy là làm đúng.

Nhưng con mẹ nó nguyên chủ vậy mà đi chọn D, chọn đáp án 66.

Ấn đường của Khương Mịch không nhịn được cau lại.

Lí do nguyên chủ chọn D bất quá lại vô cùng đơn giản, đó là bởi vì... sinh nhật Bách Mặc là ngày mùng 6 tháng 6.

Thế nên nguyên chủ cho rằng số 6 chính là con số may mắn của cô ấy.

Lại nói tới sinh nhật của nguyên chủ là ngày mùng 5 tháng 5, cô ấy chỉ bằng cái này đã rất kiên định cho rằng cô ấy cùng Bắch Mặc là duyên phận trời ban, không thể tách rời.

Thảo nào thành tích thi khảo sát không tốt, đây vốn là do tâm huyết không đặt trên bài thi.

Nguyên chủ là người si tình, đáng tiếc lại rơi vào tình cảnh hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Trong truyện, về sau Bách Mặc còn vì nữ chính là phát sóng trực tiếp để làm rõ trước hàng ngàn hàng vạn người xem rằng hắn không có bất cứ quan hệ gì với nguyên chủ.

Nguyên chủ không chịu nổi đả kích này, vì tình yêu lại không đành lòng đem oán giận trút lên Bách Mặc nên chỉ có thể trút lên người nữ chính, cuối cùng lại đẩy chính mình vào con đường chết.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này cô không thể nói rõ cho Cố Ngôn Phong biết được.

"Tôi chỉ cảm thấy..." Khương Mịch rũ đầu nắm lấy hai vạt áo, thủ thỉ: "Con số 66 này nhìn qua rất may mắn."

Cố Ngôn Phong: "..."

Cô cũng biết mình nói thế nghe rất không nghiêm túc, vì thấy ngay lập tức xin lỗi: "Xin lỗi anh thầy Cố. Tôi đây chính là vừa ngu vừa dốt lại vừa xui xẻo, cứ nghĩ bản thân có thể thay đổi cho nên rất tin vào mấy cái gọi là may mắn. Bây giờ thì không cần nữa, anh dạy tôi thì tôi sẽ học tập thật tốt, tuyệt đối không tin vào mấy thứ linh tinh đó nữa."

Cô nói đến chân thành, Cố Ngôn Phong cũng chẳng biết nên lấy gì từ chối, chỉ còn cách đem bài thi bày hết ra một lần, nói khẽ: "Bắt đầu làm từ toán đi, môn này khá đơn giản nên tôi có thể nhớ một ít."

Sau đó anh xem qua các bài thi một lần, đại khái muốn nắm rõ kiến thức của Khương Mịch dừng ở mức độ nào. Cuối cùng phát hiện ra không thể nắm rõ được... vì mỗi câu trả lời của cô câu nào cũng có vấn đề, không hề sai giống nhau, xem ra toàn là đoán mò.

"Từ đề đầu tiên, tôi viết công thức ra trước rồi em tự tính toán nhé." Anh bắt đầu viết công thức lên giấy.

Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, rất đẹp, ngay cả chữ viết ra cũng đẹp nữa. Quan trọng hơn là anh viết công thức hầu như không cần suy nghĩ, chỉ cần đặt bút xuống là viết ra.

Theo như tác giả nói thì Cố Ngôn Phong năm nay hai mươi tám tuổi, cách kì thi đại học phải đến mười năm.

Cô bỗng nhiên nhớ tới quan hệ của anh với người nhà không tốt hình như là bắt đầu từ hồi đó.

Cố Ngôn Phong là siêu cấp học bá, năm đó thi đại học còn là Thủ khoa ban tự nhiên, kết quả lại đi theo con đường làm diễn viên khiến người nhà tức giận đến mức từ mặt anh.

Nhưng fans của Cố Ngôn Phong hoàn toàn không tin vào thành tích Thủ khoa đại học của thần tượng nhà mình, họ cho rằng anh chỉ đang bốc phét.

"Thầy Cố, anh từng là Thủ khoa ban tự nhiên đúng không?" Khương Mịch muốn bản thân hiểu anh thêm một chút.

Ngòi bút Cố Ngôn Phong đang viết hơi dừng lại, ngay sau đó gật đầu thừa nhận: "Ừm."

"Vậy chắc anh thích làm diễn viên lắm." Khương Mịch cảm thán.

Cố Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn cô.

Khương Mịch lại sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý tọc mạch đâu... Chỉ là anh cũng biết rồi đấy, những con người học dốt như tôi rất hâm mộ những ai học giỏi. Anh còn là Thủ khoa đại học nữa, chẳng phải nên gọi là đại thần sao? Có đại thần giảng bài cho tôi, nhất định tôi sẽ thi đỗ đại học."

Cố Ngôn Phong giống như có chút bất đắc dĩ, cúi đầu tiếp tục viết công thức ra giấy, vẻ mặt không thay đổi mà nói: "Không phải bởi vì tôi thích làm diễn viên, đó chỉ là phương thức phản kháng người nhà thôi."

Khương Mich vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc là vì Cố Ngôn Phong vậy mà nguyện ý tâm sự với cô, càng kinh ngạc hơn vì anh là một con người ấm áp, thế nhưng vẫn có thời kỳ phản nghịch.

"Được rồi." Anh đóng nắp bút lại. "Em xem công thức rồi tính lại một lần đi."

Khương Mịch lúc này mới ý thức được mình đang "học tập", vội vàng nhận lấy bút.

Cô học khoa Văn Sinh, trình độ Hoá học cùng Vật lý so với nguyên chủ không sai biệt lắm, nhưng học Toán còn đỡ, đề này đối với cô không khó.

Nhưng mà cũng không thể thể hiện rằng mình biết làm được.

Khương Mịch một bên cố tình bắt chiếc chữ của nguyên chủ, một bên cố tỏ ra tính toán chậm chạp.

Còn về phần Cố Ngôn Phong, mỗi bước tính toán của Khương Mịch anh đều xem xét cẩn thận. Sau khi làm xong đề đầu tiên, anh chỉ ra những chỗ cô làm sai, giảng lại một lần nữa.

Anh giảng nghiêm túc đến mức làm cô cảm thấy áy náy, nhưng cô vẫn kiên trì bám dính lấy anh đến cùng.

Đáng tiếc cô đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.

Khi cơn buồn ngủ thứ nhất ập tới, cô che bàn tay lên miệng ngáp một cái. Khi cơn buồn ngủ thứ hai ập tới, cô theo bản năng véo mu bàn tay mình nhưng vô dụng, đành phải véo vèo đùi, đau đến mức lông chân dựng ngược.

Trái lại Cố Ngôn Phong hình như cảm giác được cô đang mơ màng, chủ động hỏi: "Buồn ngủ à? Nếu không em đi ngủ trước đi, mai lại học?"

"Không được." Khương Mịch không thèm nghĩ ngợi phản đối: "Thầy của tôi muốn kiểm tra, trong ngày hôm nay phải sửa hết tất cả các đề làm sai."

Cố Ngôn Phong: "..."

Bây giờ bài thi Toán còn chưa làm lại hết, đã thế còn có rất nhiều môn khác cần phải làm, chỉ sợ cả đêm chưa chắc đã làm xong.

"Thầy Cố, anh giảng tiếp đi." Ngồi mơ mơ màng màng thêm một lúc, tinh thần của Khương Mịch có vẻ đã tốt hơn nên cô ngồi lại nghiêm chỉnh. "Tôi có thể học được."

Cố Ngôn Phong bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục.

Cuối cùng gục xuống lúc nào Khương Mịch cũng không nhớ.

Dù sao thì khi cô tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, đắp chiếc chăn thoang thoảng mùi xà phòng dễ ngửi.

Đây không phải là giường của cô, giường của cô không mềm như vậy, cũng không có mùi như vậy, màu chăn cũng khác với cái chăn đang đắp này, không phải loại màu trắng.

Khương Mịch quét mắt xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện nơi cô đang ở vẫn là nhà của Cố Ngôn Phong.

Như vậy cô không có trở về, đây cũng không phải là giấc mơ nữa... Xem ra điều ước sinh nhật thật sự không linh.

Trằn trọc xong, giây tiếp theo Khương Mịch bỗng từ trên giường ngồi dậy, lỡ đụng phải vết thương ở mắt cá chân khiến cô đau đến mức nhe răng trợn mắt. Nhưng cơn đau không phải là trọng điểm cô cần quan tâm bây giờ, quan trọng là Cố Ngôn Phong đi đâu mất rồi?

Liệu tối hôm qua anh có nhân lúc cô ngủ rồi bỏ đi không?

Khương Mịch xốc chăn lên, phát hiện bản thân mình vẫn mặc bộ đồ ngủ con thỏ ngày hôm qua. Xem ra Cố Ngôn Phong chỉ đặt cô ở trên giường chứ không động tay động chân gì cả.

Nghĩ như thế, cô ngay cả dép cũng không đi mà nhảy lò cò ra cửa.

Đi qua một đoạn hành lang là có thể nhìn đến phòng khách. Cô nhìn thấy Cố Ngôn Phong vẫn đang mặc bộ quần áo tối qua, nửa thân trên dựa vào ghế sô pha ngủ mất rồi.

Trái tim vốn đang nhảy dựng của Khương Mịch cuối cùng cũng có thể đáp đất.

Mặc kệ tối qua Cố Ngôn Phong có đi ra ngoài hay không, hiện tại anh vẫn ổn là được.

Vừa rồi không tìm thấy anh, cô còn đang lo sợ anh đã xảy ra chuyện.

Mà nếu Cố Ngôn Phong xảy ra chuyện tức là đã nói lên cốt truyện không thể thay đổi, như thế chẳng phải kết cục cô vẫn sẽ chết giống nguyên chủ hay sao?

Nếu sự việc lần này không phải giấc mơ, cô nhất định phải tìm cách sống sót.

Khương Mịch đứng ngẩn ngơ ở đó hồi lâu mới nhớ ra một vấn đề: Tại sao Cố Ngôn Phong lại ngủ ở phòng khách?

Hôm qua rõ ràng trước khi cô ngủ Cố Ngôn Phong còn ngồi ở trong phòng, hơn nữa anh vẫn chưa thay quần áo. Mặc nguyên bộ đồi tối qua như vậy... rốt cuộc là anh có ra khỏi nhà hay không?

Cô không thể nào yên tâm được khi nghĩ đến chuyện này, vẫn là chậm chạp đi đến phòng khách.

Cố Ngôn Phong ngủ rất sâu, còn chưa phát giác có người đang tiến tới gần.

Khương Mịch đến gần là có thể nhìn thấy trên trán anh không có bất kì một vết sẹo nào, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Ánh mắt cô di chuyển từ trên người anh rơi xuống cái bàn trà ngay bên cạnh, bỗng dừng lại, trên bàn lúc này bày ra một loạt các bài thi.

Các bài thi bây giờ đã được sửa lại hoàn toàn, đặt trên cùng là bài thi Vật lý, mặt sau mỗi đề ghi đầy công thức và các kiến thức trọng tâm cần nhớ.

Cô không khỏi sửng sốt mà nhìn lại Cố Ngôn Phong, phát hiện đáy mắt anh thâm quầng hết cả, hiển nhiên do đêm qua ngủ không đủ giấc.

Đối với một người đã thi đại học từ mười năm trước mà nói, sửa lại nhiều bài thi như vậy khẳng định rất mệt.

Tầm mắt cô lại nhìn sang bàn trà, phát hiện bên cạnh bài thi còn có thêm vài quyển sách, cô nhìn thấy một quyển có tiêu đề là "Vật lý thú vị", phỏng chừng là sách tham khảo mà Cố Ngôn Phong tìm được.

Một hồi lâu sau, Khương Mịch mới duỗi tay, nhẹ nhàng cầm đống bài thi kia lên.

Mỗi một đề Cố Ngôn Phong đều sửa xong hết rồi!

"Anh tỉnh rồi à?"

Tuy rằng động tác cô làm đã nhẹ nhất có có thể nhưng vẫn làm anh tỉnh dậy.

Khương Mịch ngoảnh đầu nhìn anh, hốc mắt hơi đỏ lên: "Cả đêm hôm qua anh không ngủ sao thầy Cố?"

"Ừm, già rồi, không ngủ nhiều được." Anh tuỳ ý đáp rồi đứng lên hoạt động gân cốt, lúc nhìn thấy chân Khương Mịch đang giẫm trên sàn nhà lạnh băng thì không khỏi nhíu mày: "Sao không đi dép?"

Anh giống như một vị trưởng bối thích lải nhải, nói vô cùng nhiều: "Bây giờ mới đầu tháng tám, buổi sáng thời tiết rất lạnh, không chú ý là sẽ bị cảm mạo. Hơn nữa em còn đang bị thương, phải chú ý, mau quay về đi dép đi."

Khương Mịch căn bản không nghe được anh nói cái gì, chỉ vì vế đằng trước mà cảm động: "Anh... cả đêm không ngủ chỉ vì giúp tôi làm mấy cái này thôi sao?"

Trên đời này sao lại có người tốt như Cố Ngôn Phong chứ?

"Tôi chỉ là lâu rồi không đụng đến sách vở, bỗng nhiên muốn làm thôi." Cố Ngôn Phong cũng nhìn ra cô đang cản cảm động, còn cố ý bâng quơ nói: "Nhưng lâu lắm rồi, rất nhiều cái không nhớ, chữ thầy trả thầy nên có nhiều chỗ làm không đúng lắm, em đến trường hỏi lại cô giáo xem."

Cô cắn môi, không biết còn có thể nói gì.

"Sao còn đứng im đó? Mau đi dép đi." Anh lại trở về đề tài hai người đang nói dở ban nãy, cố ý doạ dẫm cô: "Nếu không tôi ôm em đi đấy."

Khương Mịch liếc anh một cái, bỗng nhiên phối hợp giang hai cánh tay ra.

Cố Ngôn Phong: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc