VÌ NÀNG CÚI ĐẦU XƯNG THẦN

10.

Mãi đến chạng vạng tối Cố Thời mới rời đi.

Trước khi đi còn vỗ vai Khương Kì, làm hắn suýt nữa khuỵu xuống.

Ta không còn hứng thú chơi tiếp nữa, liền nhanh chóng chạy đến ngự thư phòng bắt tay vào sắp xếp việc tuyển tú.

Có sự tham gia của Tô Hà, các quan đại thần cũng bắt đầu dè chừng, nghĩ xem không biết nên đứng về phe nào, rồi chủ động đưa con gái nhập cung.

Công cuộc tuyển tú diễn ra hừng hực khí thế. Mỗi ngày ta đều cùng hoàng đế lượn vòng vòng, mệt đến mức rã rời.

Nhưng ta rất ít khi để Khương Kì xuất hiện ở những nơi quan trọng thế này. Một là sợ có người sẽ nhìn thấy mối quan hệ của cả hai quá thân mật sẽ bàn tán không hay, hai là sợ Khương Kì sẽ hai lòng với ta, dù sao hắn cũng là người Cố Thời phái tới.

Nghe ma ma thân cận nói, lúc ta không ở đó, Khương Kì toàn một mình ở trong phòng, đến khi ta hồi cung mới đi ra.

Ta nghĩ hành động đó rất bình thường.

Trong cung ta tai mắt khắp nơi, hắn ở trong phòng mình, tránh kiếm thêm phiền phức.

Hơn nữa, tính cách của hắn cũng thuộc loại tương đối thu mình lại. Đến Từ Ninh cung lâu như vậy, cũng chỉ trò chuyện với ta là nhiều, còn khi đối mặt với người khác hắn luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo.

Trời còn khá sớm, ta xử lí xong công việc, bỏ mọi người ở lại, nhanh chóng chạy về cung, muốn mau chóng được gặp hắn.

Mấy ngày nay ta không hoà hợp với hắn lắm, không phải vì mệt mà ngủ thiếp đi, thì lại là đầu óc căng thẳng không có hứng thú, còn vài lần đem hết sự tức giận ban ngày trút lên người hắn.

Gõ cửa một lúc Khương Kì mới mở cửa, mặt bỗng dưng ửng đỏ lạ thường.

Ta nghi ngờ, nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện dưới gối hắn một manh mối. Có một mảnh vải đỏ lộ ra.

“Đó là cái gì?” Ta đứng bên giường, nhìn chằm chằm Khương Kì, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt.

Trong lòng ta chợt nghĩ, nếu như bị phản bội, thì phải làm sao?

Khương Kì cắn môi dưới, đưa tay chạm vào mặt ta: “Sở Sở, ta đang học cách làm thế nào để yêu một người.”

Ta lại càng khó hiểu hơn, ta bước đến bên giường, kéo tấm vải đỏ dưới gối ra, mở ra xem, bên trong lại còn có vài quyển thoại bản, mỗi trang đều ghi chú rất tỉ mỉ.

Mặt ta nóng bừng.

Trong lòng Khương Kì, ta lại phong lưu bất kham như vậy, cần hắn có lòng học những điều này để yêu ta?

Có một chút ngọt ngào tràn ngập trong lòng, ta đánh rơi quyển thoại bản trên tay rồi nhào vào lòng Khương Kì, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

“Khương Kì, ngươi không phải học cách yêu người khác mà là đang học cách yêu ta, biết không? Có một vài chuyện, ngươi chỉ được làm với ta, mối thứ ngươi làm cho ta đều là độc nhất vô nhị. Ta không cho phép ngươi làm điều đó với người khác.”

Khương Kì vỗ nhẹ lưng ta, cằm cọ cọ vào đỉnh đầu ta, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy: “Sở Sở, vậy giữa ta và Cố Thời, nàng chọn ai?”

Ta thở dài, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cố Thời là giấc mộng thời niên thiếu, còn Khương Kì ư? Một món đồ chơi lấp đầy nỗi sợ hãi trong lúc nguy nan?

“Sở Sở, ta cũng muốn có một tình yêu độc nhất vô nhị.” Khương Kì nắm chặt tay ta, siết đến mức ta bắt đầu thấy đau, “Sở Sở, ta không thua kém Cố Thời, đúng không?”

Ta dùng sức thoát khỏi hắn, quay lưng lại nhìn ra phía cửa sổ, nơi mà hoàng hôn đang tắt dần.

Không biết vì lí do gì, ta không thể lừa dối hắn.

Ta giống như bị nhét một cục bông lớn trong cổ họng, thậm chí ta còn không dám đối mặt với ánh mắt đang kì vọng của hắn.

Được người khác yêu thương, chiều chuộng hết lòng luôn là ước mơ mà ta mong muốn, bây giờ chỉ cần ta lừa dối trái tìm mình để dụ dỗ hắn, liền có thể tiến thêm một bước, ta lại đang sợ cái gì chứ?

Khương Kì như không để ta trốn tránh, hắn bước tới kéo tay ta, tiếp tục dùng ánh mắt trong trẻo, sáng lấp lánh đó nhìn chằm chằm vào ta.

Ta gỡ từng ngón tay hắn ra cười khổ: “Khương Kì, ta không muốn nói chuyện này.”

Mấy ngày tiếp theo, ta không để Khương Kì cận thân hầu hạ nữa. Cố Thời có lẽ đã hay tin Khương Kì thất sủng, đặc biệt đưa Sở Trầm đến cùng ta dùng thiện bữa tối, xem chuyện cười của ta.

Trong lúc ăn, hai người bọn họ diễn trò như một cặp phu thê tình sâu nghĩa nặng, gắn bó như keo sơn, hận không thể dùng chung một đôi đũa, một bàn tay.

“Trầm Trầm gả cho vương phủ lâu như vậy, sao bụng không có động tĩnh gì thế?”

Ta thân làm mẫu hậu sao có thể không quan tâm chút gì đến chuyện đại sự nối dõi tông đường của các con.

Sở Trầm cụp mặt xuống, che đi đôi đồng tử trống rỗng vô thần, khoé môi lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Vương gia đã rất siêng năng rồi, phiền mẫu hậu quan tâm.”

Thật không ngờ, người muội muội này của ta hôm nay lại biết nói chuyện như vậy, lại còn biết dùng từ “siêng năng” này.

Ta chậc chậc vài tiếng: “Hôm nay vương gia nán lại cùng ai gia nói chuyện riêng đi.”

Sở Trầm được một phen chấn động, bất giác giật mình không ít lần.

Còn chưa để ta vênh váo tự đắc được bao lâu, Cố Thời đã dội một gáo nước lạnh xuống đầu ta: “Bản vương gần đây cảm thấy vương phi vô cùng tuyệt vời, thật sự không nỡ rời xa nàng ấy, thái hậu có chuyện riêng gì, hãy tìm người khác nói đi.”

Sau khi hai người họ nép vào nhau rời đi, ta sững sợ dựa vào cửa cung nhìn bóng bọn họ đổ dài dưới ánh trăng.

Đột nhiên ta nhớ lại, nhận ra nụ cười của Cố Thời khi nói hai từ “tuyệt vời” là có ý gì.

Hắn đây là đang trả miếng việc ta cùng Khương Kì trong lúc ý vị tuyệt vời mà lại phớt lờ hắn.

Bây giờ, thấy ta và Khương Kì có hiềm khích, cố ý đến diễn cho ta xem niềm vui chốn khuê phòng của hắn.

Nam nhân này, từ khi nào mà lại trẻ con như vậy?

11.

Không biết Khương Kì đã đứng sau ta bao lâu, ta vừa quay lại đã thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, đôi môi mím chặt, trông hắn vừa tủi thân vừa ấm ức.

“Khương Kì… đêm nay ở cùng ta.” Ta bước đến trước mặt hắn, muốn kéo tay hắn nhưng hắn lại lùi về sau một bước, hành lễ một cách qua loa rồi rời đi.

Con người này không ngoan ngoãn như lúc mới tới đây, đến cả việc nổi cáu với ta cũng dám làm rồi, xem ra thật sự được dung túng quá nhiều rồi.

Ta thở dài, nhìn theo bóng lưng hắn một lúc lâu.

Đêm đến, khi ta đang mơ hồ chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, nhìn kĩ lại một chút, hoá ra là Cố Thời.

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo, bờ môi mỏng đỏ hồng lấp lánh, khắp người vẫn như mọi ngày, toát lên sự phấn khích và vô cùng trẻ con.

Hắn quấn lấy ta, hạ thấp giọng cầu xin hết lần này đến lần khác: “Tiểu Hà, nàng đừng tiếng cung được không? Ta không muốn nhìn thấy nàng gả cho người khác.”

“Tiểu Hà, ta không thích thế gian này, vì trong lòng nàng có cả thiên hạ, ta mới muốn làm một minh quân.”

“Tiểu Hà, ta rất ghét nàng, là kiểu ghét mà chỉ ghét một mình nàng, nàng dựa vào cái gì mà không thích ta?”

“Tiểu Hà, tiểu Hà, tiểu Hà… Ta ghét nàng, nàng mau dỗ dành ta đi.”

Ta nằm trên giường, vẻ mặt tê dại, đợi hắn phát tiết xong liền đẩy mặt hắn ra, nhìn khoé mắt ướt át của hắn, châm chọc nói:

“Vương gia thật sự không biết ta là Sở Kiềm sao?”

Hắn hừ một tiếng, rồi lại dùng lực ôm chặt ta hơn, vùi mặt vào tóc ta rồi im lặng.

Ta lười không muốn để ý đến hắn, ngắm mắt ngủ. Nhưng đến khi bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, vẫn không thể nào chợp mắt được.

Ngược lại thì hắn đã sớm chìm vào giấc ngủ, thi thoảng lại nói mớ gọi tên: “Tiểu Hà.”

Bên cửa sổ có một bóng hình cao lớn đứng lặng hồi lâu, luôn không rời đi.

Ánh ban mai yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào ngọn nến đỏ đã cháy hết trên bàn, ta từ từ ngồi dậy, rón ra rón rén để tránh Cố Thời rồi xuống giường.

Vừa mở cửa sổ, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Kì, đáy mắt nhuốm màu ủ rũ và bất lực.

Trái tim ta chợt nhói lên, ta cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói với hắn: “Khương Kì, đi ngủ đi, sau khi tỉnh dậy ta đến dỗ ngươi, chúng ta làm hoà.”

Hắn ta chậm rãi tiến lại gần khung cửa, một tay đặt lên bệ cửa sổ, ló đầu vào chạm vào môi ta, nhẹ giọng nói: “Chúng ta giết hắn đi.”

Đồng tử của ta giãn ra, ta bị suy nghĩ của hắn làm cho kinh hoàng.

Từ lúc nào mà hắn lại có suy nghĩ này?

“Hắn là người như thế nào ngươi còn không rõ sao? Hắn mà chết đi, ngươi có thể trốn đi đâu?” Ta khẽ gào lên, không biết là tức giận vì hắn muốn giết Cố Thời, hay là tức giận vì hắn không nghĩ đến hậu quả?

Khương Kì cười nhạt: “Ta biết rồi.”

Tiếng động chuyền đến từ phía sau, Cố Thời tỉnh rồi.

Hắn uể oải ngồi dậy, nheo mắt cười: “Sở Sở, qua đây, chúng ta ngủ thêm chút nữa.”

Điều này càng giống như đang khoe mẽ với Khương Kì hơn.

Ta đóng cửa sổ lại, không để Khương Kì nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.

Cố Thời chân trần bước xuống giường, tiến lại gần ta: “Sở Sở à, sao bây giờ ta ngày càng không thể nhìn thấu nàng nữa rồi. Nàng càng ngày càng không thích cười với ta nữa.”

Cả đêm không ngủ, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, ta không còn sức lực để nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn đột nhiên trở nên cáu giận: “Ta không yêu nàng, nhưng cũng không muốn để nàng yêu người khác.”

Ta thở ra một hơi dài, màn sương mù dày đặc trong đầu vì câu nói này mà bị thổi bay đi, cảm giác như hiểu ra điều gì đó.

“Cố Thời, ngày mai Tô Hà tiến cung, cử hành đại lễ phong hậu, ngươi còn ở lại chỗ ta làm gì?” Nói xong câu này ta đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, không thể nói tiếp câu gì nữa.

Ta lững thững đi lại giường, ôm lấy chiếc chăn còn sót lại chút hơi ấm, buông lỏng bản thân.

Ta bất giác chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là hoàng hôn.

Vì ban ngày ngủ nhiều, nên đến tối ta lại không tài nào chợp mắt được, kết quả là ngày hôm sau tiến hành đại lễ phong hậu, tinh thần ta vô cùng suy sụp.

Còn người ngây ngô dại dột, thần trí không rõ hơn ta là Cố Thời, hắn vậy mà lại không màng lễ nghi, vào đêm tân hôn của đế vương đế hậu, lại đem người chặn ở tẩm cung hoàng hậu, không cho hoàng thượng bước vào.

Ta nghe được tin này, mất một hồi lâu không thể bình tĩnh, hoá ra hắn lại thâm tình như vậy.

Vậy hắn có biết hay không, trước khi hắn bao vây tẩm cung hoàng hậu, Tô Hà đã sớm lén lút đến tìm ta?

Đồ ngốc.

“Sao có một đêm thôi mà già đi nhiều vậy?” Tô Hà không hề khách khí chiếm nửa giường của ta, chống người lên nhìn ta chằm chằm.

Ta nhíu mày, uể oải xê dịch lại giường:

“Đều nhờ phúc của Cố Thời.”

Tô Hà như hiểu ra liền gật đầu: “Vậy sao người cứ phải thích hắn làm gì? Có phải hèn không, đã là thái hậu rồi, nuôi nhiều nam sủng một chút thì càng tốt.”

Ta nhìn về hướng phòng Khương Kì, “Nuôi rồi.”

Tô Hà bỗng nhiên phấn khích, ấn vào cánh tay ta: “Woa, người quả thật là lợi hại, vậy nam sủng của ta cũng có thể nuôi trong cung của người không?”

“Nơi này xem như hậu cung trong hậu cung đi, tỷ muội.” Ta cười thầm, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc