VÌ NÀNG CÚI ĐẦU XƯNG THẦN

12.

Bên cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, ta vội gọi tên Khương Kì.

Trong ánh mắt Tô Hà lộ ra vẻ lo lắng, căng thẳng nhìn ta: “Ai?”

“Nam sủng.” Ta trả lời một cách đầy thần bí.

Khương Kì đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy trên giường ta là Tô Hà thay vì Cố Thời, thần sắc bỗng chốc trở lên thoải mái, ngữ khí nhẹ nhàng hành lễ với ta và Tô Hà.

Tô Hà ngồi dậy, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Khương Kì, lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết đang nghĩ gì. Ta đẩy nàng ấy nói: “Không phải là nhìn trúng rồi chứ, nhưng ta không nhường đâu.”

Khương Kì nghe thấy câu này, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

Tô Hà quay người vòng tay qua eo ta, nhẹ nhàng nâng cằm dựa sát ta, nhìn ta nói: “Không tệ, ta cũng thích.”

“Ha ha ha ha, thật là muốn Cố Thời nghe thấy lời này. Nữ nhân mà hắn ta thích và nữ thân thích hắn ta đều thích nam nhân này.” Ta vẫy tay ra hiệu cho Khương Kì lui xuống.

Đợi đến khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ta và Tô Hà, ta bật dậy khỏi giường, hạ giọng nói: “Ngươi không thể quá để ý đến Khương Kì, nếu không Cố Thời sẽ không chịu được mà giết hắn.”

Tô Hà nhắm mắt lại thở dài: “Người bây giờ rốt cuộc là thích ai vậy?”

Ta nhất thời không biết trả lời thế nào bèn lên giường ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, hoàng thượng Cố Yến đùng đùng nổi giận đến tìm ta, nói hắn đêm qua đến cả tẩm cung của hoàng hậu cũng không được vào, Cố Thời canh gác ở bên ngoài cửa cả một đêm.

Ta nhấp một ngụm trà, từ từ thưởng thức điểm tâm.

Hắn càng thêm lo lắng: “Mẫu hậu giúp nhi thần nghĩ cách đi, trẫm phải làm sao mới có được sự ủng hộ của Vân Nam vương đây.”

Tô Hà mặc áo ngủ bước ra từ sau bức bình phong, đôi mắt ngái ngủ vẫy tay với hắn: “Cha ta không thích ngài, ngài dừng phí công.”

Cố Yến trở nên ngại ngùng.

Tô Hà vươn vai: “Năm đó tiên hoàng còn tại thế, quân địch ức hiếp phụ nữ trẻ con vùng biên giới ta, nhưng vì ngân khố trống rỗng, các ngài lại không lỡ nhịn ăn nhịn mặc, liền hạ lệnh lui binh giảng hoà.”

Chuyện này ta trước giờ chưa từng được nghe qua.

Tô Hà nhìn ta nghi hoặc, rồi cười tự giễu: “Cả triều văn võ, duy chỉ có Cố Thời là còn tâm huyết.”

Cố Yến tức giận, thất vọng rời đi.

Nhìn bóng lưng Cố Yến khuất dần ở cửa cung, ta nhíu mày hỏi: “Ngươi đối với Cố Thời…rốt cuộc là tình cảm gì?”

“Vậy người đối với Khương Kì là tình cảm gì?” Nàng ấy hỏi ngược lại ta.

Vừa lúc Khương Kì ở ngoài bước vào, ánh sáng từ ngoài hắt vào, làm hắn đứng ngược sáng, trông rất giống trích tiên.

Ta nhìn mà nhất thời lơ đãng, đến khi định thần lại mới phát hiện Cố Thời mặt mày u ám đứng sau hắn.

“Cả đêm qua người ở đây sao?” Hắn đi đến trước mặt Tô Hà, cố kìm nén sự tức giận hỏi.

Tô Hà vén mái tóc dài trước ngực ra đằng sau, xoay chiếc cổ mảnh khảnh hai lần: “Luyện tập buổi sáng không? Buổi sáng là thời gian vàng đấy.”

Nói xong, nàng ấy ngẩng cao đầu đi về phía tiền viện.

Cố Thời tức giận nắm tay thành quyền đi theo sau nàng ấy, hoàn toàn không để ý đến hai người Khương Kì và ta.

Hoá ra, tính cách hắn tốt như, có thể bao dung một nữ nhân đến thế.

Ta cụp mắt xuống, không nhìn theo bóng của hai người họ trên mặt đất nữa.

Khương Kì đi đến bên cạnh ta, ngồi xổm xuống nắm lấy tay ta: “Sở Sở, ta muốn biết tình cảm nàng dành cho ta là gì?”

Thấy ta không nói gì, hắn lộ ra vẻ buồn bã.

“Nàng để ta bên cạnh không cho ta rời đi, vậy tại sao một câu yêu ta cũng không thể nói? Nói dối cũng không được sao?”

“Khương Kì, ngươi nói xem, rốt cuộc Tô Hà đối với Cố Thời rốt cuộc là tình cảm gì?” Ta vuốt ve đôi lông mày của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có phải cuối cùng nàng ấy cũng bị Cố Thời làm cho động lòng rồi không?”

Đôi đồng tử trong suốt như pha lê của Khương Kì phản chiếu gương mặt tái nhợt của ta, khoé môi từ từ cong lên: “Sở Sở, chúng ta giết Cố Thời đi, giết hắn rồi sẽ phá vỡ cục diện bây giờ, làm cho Sở gia một lần nữa phụ thuộc vào nàng, nàng lại có giao tình tốt với hoàng hậu, Vân Nam vương thượng vị, tất nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với nàng.”

Hiện giờ, ba bên thế lực muốn tranh đoạt giang sơn, chỉ có bên Tô Hà là tính mạng của ta sẽ được an toàn. Hai bên còn lại, một khi đã thượng vị, sẽ giết ta để quét sạch hậu hoạ.

Điều mà Khương Kì nói, không phải không có lí.

Ta nâng cằm hắn lên: “Khương Kì, ngươi thật sự nghĩ cho ta sao?”

“Đúng vậy, ta và Sở Sở sớm đã gắn bó với nhau, cùng sống cùng chết.”

Ta không kìm lòng được, sờ lên đuôi mắt hắn: “Được, vậy thì giết hắn.”

Khương Kì vui vẻ nhìn ta.

“Người nói ta nên giết hắn thế nào đây, nếu hắn chết trong cung của ta, ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên luỵ.” Ta đẩy hắn ra, xoay người sang một bên, nhặt một miếng bánh điểm tâm, bẻ thành từng mảnh nhỏ, rắc trên bàn. Ta cụp mắt xuống không để hắn nhìn ra tâm tư của ta.

Khương Kì đừng dậy nhìn ngó xung quanh rồi cúi xuống ghét sát vào tai ta: “Giao cho ta.”

Ta nhếch khoé môi lên, nhìn Khương Kì đầy trông đợi: “Được.”

Chợt bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng quạ kêu. Ta bực dọc gạt vụn bánh trên bàn đi, liếc mắt nhìn biểu cảm ngoan ngoãn của Khương Kì.

Tâm trạng dần dần lắng xuống.

Cố Thời đột nhiên xuất hiện, cầm thanh kiếm dài trên tay đứng ở cửa.

Ánh sáng mặt trời sau lưng hắn chói quá khiến ta không nhìn rõ gương mặt hắn.

Chỉ thấy hắn mang tới đây một luồng sát khí dữ dội.

Hắn ta vừa cử động liền cầm thanh kiếm dài đâm về phía Khương Kì, Khương Kì loạng choạng lùi lại phía sau, va phải chiếc ghế ở đó.

Cố Thời cười nhạt một tiếng, rồi chuyển hướng về phía ta.

Biến cố xảy ra quá nhanh, ta chưa kịp phản ứng, thì đã thấy hắn chĩa mũi kiếm đâm ta, Khương Kì đứng chắn trước ta.

Mũi kiếm dừng lại trước ngực Khương Kì, Cố Thời cười nhạt: “Nô tài nhà người vậy mà lại biết bảo vệ chủ.”

Ta mất đi lí trí, đẩy Khương Kì ra, vung tay đánh Cố Thời.

Tô Hà từ cửa sau chạy tới ngăn ta lại.

“Tắm gội đi.” Biểu cảm của nàng ta nghiêm túc, càng giống với ra lệnh hơn.

Ta lập tức bình tĩnh lại để nàng ấy dẫn ta rời đi.

Trong bồn tắm, hơi nước bốc lên như màn sương mờ ảo, Tô Hà khoanh tay lại nằm trên vách bồn để lộ ra tấm lưng trắng nõn nà, đẹp đẽ. Ta ngồi thẳng lưng trong nước, tỉ mỉ nhìn dáng vẻ, diện mạo của nàng ấy như đang chiêm ngưỡng trân bảo một cách tôn sùng.

“Tô Hà, ngươi thật đẹp.” Ta bất giác cảm thán một câu.

Nàng ấy mở to đôi mắt long lanh, xoay người lại để lộ vết sẹo gớm ghiếc trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Đẹp ư?”

“Đẹp, nếu ta là nam nhân, ta nhất định sẽ quỳ dưới váy ngươi.” Ta gật đầu không chút do dự.

Chút khuyết điểm này, Cố Thời căn bản không để tâm. Tô Hà như thế nào, hắn cũng đều thích, đều sẽ coi nàng ấy như trân bảo.

Ta thật sự vừa buồn vừa có chút đố kị.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, nàng ấy vốc một vốc nước hắt lên người ta, khuôn mặt tỏ vẻ đồng cảm: “Sở Kiềm, người nên học cách yêu bản thân.”

Ta không thích ánh mắt như thế, liền vội vàng quay đi trốn tránh.

“Tô Hà, ngươi có chút thích Cố Thời, chỉ là ngươi từng yêu một người, biết được việc thích này so với tình yêu mãi mãi không đủ, ngươi không mãn nguyện, nên dứt khoát đem bản thân gả cho người mà ngươi không yêu một chút nào, phải không?”

Tô Hà dùng lực đập tay xuống nước, làm bọt nước bắn tung lên, nói nhỏ chỉ đủ hai người bọn ta nghe thấy: “Người phân tích rõ ràng rành mạch lắm, vậy còn người, tên nam sủng Khương Kì đó, người đối với hắn thật không bình thường, hắn đối với người mà nói, rốt cuộc là gì, nếu như ta giết hắn, người sẽ làm thế nào?”

Hôm nay làm sao vậy? Khương Kì muốn giết Cố Thời, Cố Thời muốn giết ta, Tô Hà muốn giết Khương Kì.

“Lí do?” Ta quay người lại nghiêm túc hỏi.

“Hắn rất giống một cố nhân của ta.” Tô Hà lại gần ta thăm dò, “Người rất để ý nguyên nhân nhỉ, chẳng qua cũng chỉ là một nam sủng thôi mà.”

Ta nghiêm túc đáp: “Đúng.”

Vào thời khắc phải lựa chọn, ta đột nhiên phát hiện, Khương Kì đối với ta rất quan trọng, nghĩ tới ngày tháng sau này không có hắn bên cạnh ta lại cảm thấy bối rối.

Trong đầu lại hiện ra bộ dạng lúc nãy hắn nói muốn cùng sống cùng chết với ta.

Ánh mắt loé lên một tia sáng, ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hôm nay lúc Khương Kì nói muốn giết Cố Thời, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, Tô Hà, nếu có thể, ta muốn giữ cho hắn một mạng.”

Tô Hà lại hất nước vào người ta: “Tiểu Sở Sở, người chăm sóc tốt bản thân đi.”

“Đừng để Cố Thời làm hại hắn, được không?” Ta không nhịn được lại nói thêm lần nữa.

Tô Hà thở dài, “Hôm nay là ta bảo Cố Thời thăm dò hắn, người xem phản ứng của hắn khi cứu người, không giống một người không biết thân thủ.”

Tắm gội xong, Tô Hà liền rời đi, Cố Thời theo sau hộ tống nàng ấy một bước không rời.

Một nam tử mà lại sẵn sàng vì một nữ tử cúi đầu xưng thần, tình cảm có lẽ phải thâm sâu biết bao.

Đêm đó, lúc đi ngủ cùng Khương Kì, ta lại nghĩ tới vấn đề này, do đó đã vòng tay qua cổ hắn nói: “Khương Kì, ngươi tình nguyện làm nô tài của ta, có phải vì thích ta không?”

Hắn nghi hoặc nhìn ta, không biết là đang nghĩ gì.

“Được rồi, được rồi, không hỏi nữa.”

Khương Kì đột nhiên kéo eo ta lại, giống như một con mèo rúc vào ngực ta: “Sở Sở, sao nàng lại thích Cố Thời?”

“Bởi vì hắn đã từng là thiếu niên lang toả sáng nhất mà ta từng gặp qua.”

Lần đầu tiên ta gặp hắn, là năm ta năm tuổi, hắn sáu tuổi, vượt tường vào phủ để đánh ca ca ta, nguyên nhân là vì ca ca ta chọc ghẹo nhũ mẫu của hắn.

Chuyện này nếu như được đem ra tra cứu thì chắc chắn ca ca ta sẽ thoát tội.

Cho nên hắn mới chọn cách hành động mạo hiểm như vậy - hoàng tử vượt tường vào hậu viện của đại thần đánh người.

Ta đã chứng kiến cảnh đó, chuẩn bị la lên gọi người.

Hắn chạy đến bịt miệng ta: “Đừng la lên, ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho người thân.”

Ta bối rối gật đầu.

Cuối cùng, sự việc bại lộ, phụ thân sủng ái nhi tử đã làm loạn trước mặt tiên hoàng, nghiêm trị Cố Thời, còn đánh cả ta.

Nhưng chính vì trận đòn đó, ta biết được người thân mà Cố Thời nói là nhũ mẫu, càng cảm thấy 1 người có thể vì 1 người thân không cùng huyết thống mà đòi lại công đạo, thật đáng quý biết bao.

“Đã từng?”

Ánh mắt Khương Kì dần trở lên âm u: “Sở Sở, Cố Thời là quá khứ, còn ta là tương lai, ta sẽ dùng cuộc đời còn lại soi sáng nàng, sưởi ấm nàng, dù cho bản thân bị thiêu đốt thành tro bụi cũng không oán trách không hối hận.”

Nghĩ đến hồi sáng, hắn không do dự thay ta đỡ thanh kiếm đó, ta lại bị lay động, nhẹ nhàng đáp: “Khương Kì, ta yêu chàng.”

Những lời mà trước đây ta cố tình dỗ dành cũng không nói ra được, giờ đây lại nói ra vô cùng tự nhiên, mấy phần thật giả, ta không phân biệt được.

Ta chợt hiểu ra tại sao trước đây ta không dám đáp lại, đó là ta sợ bản thân sẽ phụ sự kì vọng của hắn.

Ta sợ khi ở cạnh nhau lâu dài, càng nhìn thấu ta, hắn lại càng xa cách ta.

Khương Kì lật người lại ôm chặt ta.

13.

Hậu cung và triều đường có mối quan hệ vô cùng mật thiết, Tô Hà vừa vào hậu cung, triều đường đã gió giục mây vần.

Một vài thế lực đã bắt đầu tranh giành cấu xé nhau.

Hoàng thượng giống như trở thành bù nhìn, cả thái hậu là ta cũng rảnh rỗi chẳng việc gì cần làm, cơ bản giao quyền lại cho hoàng hậu.

Ta lại nghĩ đến chuyện lén lút xuất cung, nhưng vừa thay xong y phục, đại thái giám bên cạnh Cố Yến liền tới truyền lệnh mời ta đến ngự thư phòng.

Ta không thể không thay lại cung trang một lần nữa, khoác trên mình bộ dạng ung dung khoan thai, nghiêm chính đoan trang.

Trong ngự thư phòng, ai ai cũng đang quỳ gối. Có cha ta và Sở Trầm, còn có một nam nhân đôi mắt lờ đờ, quần áo sộc sệch.

Ta nhìn hồi lâu mới nhận ra đó là người ca ca mà cha ta cất giấu.

Cố Thời và Tô Hà nghiêm nghị đứng bên cạnh hoàng thượng đang run rẩy, trong mắt bọn họ đằng đằng sát khí.

Dáng vẻ như chung một kẻ thù, không thể lí giải được.

Ta đi đến bên cạnh họ, yếu ớt hỏi: “Ca ca ai gia sao lại có thể cải tử hoàn sinh rồi?”

Ngay khi ta nói ra câu đó, phụ thân ta được một phen chấn động, không thể tin nổi ngẩng lên nhìn ta, ngược lại Sở Trầm rất bình tĩnh, chỉ bày ra con mắt trống rỗng vô thần, giả vờ như vô tội không biết chuyện gì.

Ta nhìn về phía Tô Hà hỏi nguyên do, nếu chỉ là chuyện ca ca ta giả chết, nghĩ cũng không đến mức gây ra động tĩnh lớn như vậy, suy cho cùng, Cố Thời và Sở gia cũng là đang liên hôn.

Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.

“Ca ca của người cấu kết với địch.” Tô Hà nói ngắn gọn, nắm chặt tay thành quyền phía sau lưng như đang cố kìm nén điều gì đó.

Ta hiểu nàng ấy. Người đã từng xông pha chiến trường, hăng hái nhiệt huyết như nàng ấy hận nhất chính là kẻ thông đồng với địch, phản bội quốc gia.

Điều này có nghĩa là, vô số người đồng hành cùng cô ấy, đã vì những kẻ b*n n**c cầu vinh như thế này mà bỏ mạng.

Ta lại nhìn sang Cố Thời, hắn gật đầu, “Nội gián của địch bị bắt đã chính miệng thừa nhận, là hắn đã giúp bọn họ lén trộm cơ mật quân chính, chứng cớ rành rành.”

“Vậy còn đợi gì nữa, giết đi.” Ta gằn từng từ từng chữ.

Đôi mắt phụ thân ta trợn lên, thân thể nặng nề đổ về phía trước rồi ngã ra đất, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thái hậu… cứu nó.” Ông ấy chật vật vươn tay về phía ta, “Đây là tội chu di cửu tộc, thái hậu người cũng không thoát đâu.”

“Không sao, ai gia biết.” Ta gật đầu, kéo tay Tô Hà, “Việc này cần nghiêm trị để răn đe. Hoàng hậu, nhiếp chính vương.”

Trước đây ta chỉ là thích Cố Thời, lúc hắn xuất chinh ta ngày ngày lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, càng huống hồ là những người ăn bữa hôm lo bữa mai có phụ thân, tướng công, hài tử nơi tiền tuyến, đó chẳng phải là nỗi lo canh cánh trong lòng hay sao?

Ngay cả đối với bọn họ, những kẻ cấu kết với kẻ địch b*n n**c cũng không thể tha thứ.

Mạng của một người như ta thì cũng đã làm sao? Đòi lại công đạo cho những liệt sĩ đã xả thân vì nước, cho những gia đình đang sống trong lo sợ mới là đại sự.

“Ha ha…” Nghĩ đến phải cùng chết với vị ca ca đang chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt, khuôn mặt cười ngây ngốc bên dưới kia, ta không nhịn được mà cười thành tiếng. Tiện tay vơ lấy nghiên mực, trùng hợp lại đập trúng đỉnh đầu hắn, máu tươi hoà vào mực chảy xuống.

Hắn vừa tỉnh táo trở lại liền ôm đầu la hét.

Lúc này ta mới tỉnh ngộ, hoá ra lúc nãy hắn đều là giả say, mượn cớ đó để thoát tội.

Hắn từ lâu đã quen với việc nấp sau lưng của phụ thân, tận hưởng sự nuông chiều của ông ấy.

“Hoàng đế, hạ chỉ.” Ta thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa, nghiêm túc nói.

Hoàng thượng không hề quyết đoán, cuối cùng vẫn là Cố Thời hạ chỉ.

Nhốt Sở thị vào thiên lao, chờ ngày hành quyết.

Nếu như Cố Thời là hoàng thượng, Tô Hà là hoàng hậu, có lẽ sẽ là minh quân hiền hậu.

Lúc bị giải đi, nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau, đột nhiên ta cảm thấy thế.

Đến tối, ta đã nghe người trong gia tộc chửi rủa cả một ngày, lúc đang mơ màng, Cố Thời đem rượu và đồ nhắm tới tìm ta.

Điều này làm ta rất ngạc nhiên, bỗng chốc lấy lại tinh thần.

“Sở Sở, Khương Kì mất tích rồi, nhưng ta sẽ tìm thấy hắn, sau đó lăng trì xử tử.”

Hắn vừa mở khay đựng thức ăn vừa nhẹ nhàng nói.

“Ngươi vẫn là thích giết người.” Ta cười nhạt, “Cố Thời, ngươi sẽ giết Tô Hà chứ?”

Sở gia bại rồi, giờ chỉ còn Tô Hà dựa vào thế lực chống lưng. Nhưng dù sao thì thế lực của Vân Nam vương lại ở nới biên xa, Cố Thời lại xây dựng doanh trại ở kinh thành nhiều năm, lúc này chỉ cần nắm bắt thời cơ, hoàn toàn có thể thành sự.

“Tô Hà cũng hỏi ta câu này.” Hắn rót một ly rượu, đưa cho ta.

Ta một hơi uống cạn, nhướn mày chờ đợi câu trả lời từ hắn.

“Sẽ.” Hắn cong môi lên, ánh mắt nhìn xa xăm.

Sẽ? Ta ngã về đằng sau, làm đổ cả rượu trên tay.

Đột nhiên ta cảm thấy không còn gì thất vọng hơn, bỗng chốc cảm thấy có chút kháng cự với con người Cố Thời này, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn nữa.

Lúc trước, hắn yêu Tô Hà, ta ao ước và đố kị, nhưng cũng vì phần tình cảm sâu đậm của hắn, mà ta càng cảm thấy hắn là nam nhi hiếm có trên đời.

Bây giờ ta mới nhận ra, hắn thì ra cũng chỉ có vậy, tất cả mọi thứ đều là do ta tưởng tượng ra.

Làm gì có thứ gọi là bất đắc dĩ, làm gì có thứ gọi là tạo hoá trêu ngươi, chẳng qua chỉ là cái cớ con người tạo ra để che đậy sự ích kỉ của bản thân. Nếu như thật sự được lựa chọn kiên quyết, thì núi biển cũng có thể san bằng, nhật nguyệt cũng có thể thay đổi.

Chẳng trách Tô Hà không hề yêu hắn.

“Nữ tử thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.” Cố Thời rót đầy ly rượu rồi ngửa cổ uống cạn, “Càng huống hồ, nàng ấy lại là một nữ tử thông minh có dã tâm.”

“Ngươi hôm nay đến là muốn giết ta?” Ta nắm chặt mép áo, không nhịn được mà nổi cơn thịnh nộ.

“Sở Sở, nàng chính là một nữ tử không quá không minh, lại không có dã tâm, chỉ cần cho nàng một chút tình ý liền có thể dỗ nàng đến mức tính mạng mình cũng không cần, ta rất thích.” Hắn tự ngồi uống rượu một mình, đáy mắt dần nhuốm một màu đỏ sẫm.

Thấy ta im lặng, hắn tiếp tục nói: “Nếu như nàng cầu xin ta, ta sẽ cứu nàng. Lần này không vì nàng là thái hậu, không vì nàng là người Sở gia, chỉ vì nàng là Sở Sở, Sở Sở trong sở sở khả nhân.”

“Ngươi không hiểu ta rồi, ta thù rất dai, nếu như ngươi giữ ta lại, ta nhất định khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn, tiếng xấu muôn đời.” Ta cầm ly rượu lên, chạm ly với hắn trong hư không: “Nhưng ta không còn hứng thú với ngươi nữa.”

Sau khi ngửa cổ uống cạn, ta lật đổ bàn, cười diễm lệ: “Cố Thời, người không xứng với Tô Hà, cũng không xứng với ta.”

Hắn giơ tay lên cao, ánh mắt quyết liệt, ta đứng thẳng người, không hề né tránh.

Cuối cùng cái tát cũng không giáng xuống mặt ta, hắn tức giận thu tay về, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, bên tai ta bất giác văng vẳng giọng của Khương Kì: “Sở Sở, Cố Thời là quá khứ, còn ta là tương lai, ta sẽ dùng cuộc đời còn lại soi sáng nàng, sưởi ấm nàng, dù cho bản thân bị thiêu đốt thành tro bụi cũng không oán trách không hối hận.”

Khương Kì, ngươi ở đâu?

Ta ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt trống rỗng nhìn hai con chuột đang đánh nhau cách đó không xa, không biết qua bao lâu, cửa lao truyền đến tiếng mở khoá.

Ta ngẩng đầu lên, là Tô Hà, nàng ấy toàn thân mặc y phục bó sát, mái tóc đen búi cao.

“Cướp ngục sap? Ta chạy không nhanh.”

Ta cố kìm nến nước mắt, nặn ra một nụ cười hết sức khó coi.

“Khương Kì là đầu sỏ gián điệp của quân địch, chạy mất rồi, ta không bắt được, còn lấy trộm bản đồ biên phòng.” Nàng ấy đảo mắt nhìn ta, chen chúc đến ngồi cạnh ta.

“Sở Sở, người bị lừa rồi. Hắn là nội gián tiếp cận ca ca người, sau đó nguỵ trang thành người bị hại được Cố Thời cứu, sự việc ca ca người thúc ngựa đạp chết người trên phố hôm đó cũng là kế sách của hắn, mục đích là để cha người giấu ca ca của người đi, thuận tiện che giấu luôn thân phận của hắn. Lần này việc ca ca người cấu kết với địch bị bại lộ cũng là hắn vì để nhân lúc loạn lạc chạy trốn mà cố ý tiết lộ.” Ánh mắt nàng ấy trở lên rạo rực, ngôn từ vô cùng kích động.

Ta lặng lẽ nhìn một bên khuôn mặt kiên nghị của nàng ấy, đột nhiên hiểu ra tại sao Cố Thời nói nàng ấy là một nữ tử thông minh và có dã tâm.

“Sở Sở, kế hoạch bây giờ, ta chỉ có thể lấy người ra đánh cược một ván, được không?” Nàng ấy nắm chặt vai ta lắc mạnh.

“Được, được, được.” Ta cười yếu ớt, “Tô Hà, để ta tự tay giết hắn.”

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc