Mùa đông năm Ôn Dĩ Ninh năm tuổi.
Mấy tháng trước, trong nhà có thêm thành viên mới, là một bạn nhỏ mới sinh khá yếu ớt, đồng nghĩa là cả nhà đều phải dành phần lớn sự chú ý tới bạn nhỏ này.
Ôn Minh Sán không an tâm để cho bảo mẫu chăm sóc nhưng lại sợ mình quá mức để ý em trai sẽ xem nhẹ bạn nhỏ Ôn Dĩ Ninh mới chỉ có năm tuổi.
Xuất phát từ cảm giác áy này, bà xin lỗi Ôn Dĩ Ninh hết lần này đến lần khác.
Ôn Dĩ Ninh vốn nhỏ tuổi, cô nhóc cũng không để ý mấy chuyện này lắm.
Cô nhóc cứ không tim không phổi tự mình chơi vui vẻ.
Cho dù cô như vậy, Ôn Minh Sán vẫn cứ lo lắng vô cùng.
Ôn Minh Sán gặp qua rất nhiều đứa trẻ vì tuổi thơ không có ai làm bạn mà lớn lên có chút không bình thường.
Thậm chí có thể nói bà là một ví dụ trong đó.
Nên bà càng hiểu rõ những điều này lúc còn nhỏ sẽ ảnh hưởng tới tương lai của bé như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ôn Minh Sán quyết định, để kỳ nghỉ cho Thẩm Tự Chi về chơi với cô.
Ít ra có người quen chơi cùng cô.
Ôn Dĩ Ninh nghe thấy thế, vui vẻ tận mấy ngày.
Trong trí nhớ cô nhóc, anh trai này đối xử với cô tốt lắm luôn.
Mặc dù mẹ cô luôn nói tình tình anh rất nhàm chán nhưng chưa bao giờ qua loa có lệ với cô.
Ngày Thẩm Tự Chi tới thủ đô, Ôn Dĩ Ninh tự mình ra sân bay đón.
Cơ thể nho nhỏ ngồi trên vai cha, hai tay cố gắng giơ cao tấm biển có viết ba chữ “Thẩm Tự Chi”.
Bảng tên là cô tự mình viết, bên trên vẽ đầy các loại hoa đủ màu sắc, rất nổi bật giữa đám đông.
Lúc Thẩm Tự Chi được nhân viên dẫn ra, lúc đẩy hành lý ra, liếc một cái đã thấy nhóc con trong đám đông rồi.
Tới trước mặt mọi người, cậu buông vali hành lý trong tay xuống, nhẹ nhàng đón lấy cô gái nhỏ đang rướn người qua đây.
Ôn Dĩ Ninh ôm Thẩm Tự Chi, giọng nói mềm lại gọi: “Anh Tự Chi!!”
Trên mặt Thẩm Tự Chi không có cảm xúc gì, nhẹ xoa xoa đầu cô gái nhỏ, trong mắt ôn nhu hơn nhiều lắm “Ơi.”
Đợi đến lúc đón được Thẩm Tự Chi về trang viên, sắp xếp hành lý xong, Ôn Dĩ Ninh không muốn lãng phí một giây nào, lôi kéo Thẩm Tự Chi tới phòng mình.
Bạn nhỏ sức sống dồi dào, rõ ràng trên xe còn mơ màng buồn ngủ, chân chạm đất cái là khác liền.
Sau khi dần Thẩm Tự Chi vào phòng, cô bắt đầu giới thiệu những món đồ chơi mới không ngừng với anh.
Tuy rằng Thẩm Tự Chi không có hứng thú với mấy đồ chơi con nít nhưng vẫn kiên nhẫn nghe cô nhóc ríu rít.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản.
Một món đồ chơi, đối với cô nhóc, cũng là một bảo tàng trân quý vô cùng.
Nói được một nửa, Ôn Dĩ Ninh buông tay che miệng lại, mắt to lấp lánh nhìn về phía anh: “Anh Tự Chi, anh buồn ngủ không?”
Rồi lại sang sảng nói thêm, “Sáng nay em ngủ cả buổi sáng nên mới không buồn ngủ, anh đâu có ngủ như thế đâu.”
Nghe Ôn Minh Sán nói, sáng sớm Thẩm Tự Chi rời giường đã tới sân bay.
Thẩm Tự Chi nhịn không được nhéo nhéo gương mặt mềm của cô, trên mặt vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói lại ôn nhu kiên nhẫn.
“Không buồn ngủ, muốn chơi cái gì, anh chơi cùng em.”
“Thật ạ?” hai mắt Ôn Dĩ Ninh càng sáng ngời, ngồi thẳng người nắm lấy tay Thẩm Tự Chi, “Anh xuống dưới nghịch tuyết với em đi!”
Nghịch tuyết?
Thẩm Tự Chi nhìn cô nhóc vừa vào nhà đã thay quần áo mặc nhà mỏng manh, lại chọc chọc má cô, “Đi kêu ai thay quần áo dày chút cho em đã.”
Nói xong, anh cũng về phòng, lấy một cái áo khoác dày.
Ôn Dĩ Ninh thích tuyết lắm, tốc độ thay quần áo chưa từng nhanh thế bao giờ.
Cầm mấy cái xẻng với thùng nhỏ, leng keng đi gõ cửa phòng Thẩm Tự Chi.
Lúc mở cửa xém tí nữa Thẩm Tự Chi đụng vào Ôn Dĩ Ninh, anh ôm lấy cô nhóc, vững vàng bước ra ngoài.
Ôn Dĩ Ninh khá nhẹ, Thẩm Tự Chi bế cũng không quá sức.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn để Thẩm Tự Chi ôm, không nhúc nhích cũng không thêm phiền phức.
Đi được một đoạn, cô ôm sát cổ Thẩm Tự Chi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh có muốn để em xuống không,…… em sợ anh mệt.”
Thẩm Tự Chi dừng chân lại, nghe lời cô nói xong, không tỏ ý kiến gì.
Bạn nhỏ hiếu động, giờ đang xuống lầu dưới, cô hiếu động như kia, không cẩn thận là bị ngã ngay.
Chỉ sợ chẳng may, Thẩm Tự Chi cứ ôm cô như thế xuống lầu, mãi đến khi ra khỏi cửa, mới thả cô xuống nền tuyết.
Chạm đến tuyết, Ôn Dĩ Ninh hưng phấn vô cùng.
Cô chia cho Thẩm Tự Chi một cái xẻng, để anh cùng xây nhà nhỏ với cô.
Thẩm Tự Chi chơi cùng cô rất giỏi, cô thích làm gì, anh đều kiên nhẫn làm cùng.
Ôn Dĩ Ninh dường như rất thích lấy tuyết tạo thành đủ các thể loại đồ chơi, cô còn thích đặt tên cho mấy cái cô làm ra, đặt chúng sang một bên coi như một món bảo vật kỳ lạ vậy.
Tuy Thẩm Tự Chi chả bảo giờ hiểu nổi, bởi hoàn cảnh sinh hoạt lúc nhỏ của anh không như bây giờ, chưa từng trải qua những chuyện này.
Nhưng mỗi hành động của Ôn Dĩ Ninh đều khiến cho người khác cảm nhận được sự vui vẻ của cô, làm anh nhịn không được cũng vui theo.
Bỗng dưng sau lưng có một lực mạnh đẩy anh, Thẩm Tự Chi bị đau, duỗi tay sờ phía sau lưng.
Trên lưng còn có tuyết vỡ vụn.
Tuyết trên tay từ từ tan thành một vũng nước lạnh trong lòng bàn tay, Thẩm Tự Chi còn đang giật mình ngẩn ngơ, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói non nớt lại sắc nhọn từ bên ngoài--
“Ôn Dĩ Ninh, nhà mày còn nhận nuôi ăn mày à? Mỗi ngày ở nhà mày ăn không ở không, mày không giận à?”
Thẩm Tự Chi quay đầu lại, thì thấy một thằng nhóc hai tay đang nắm song sắt cổng lớn, làm mặt quỷ với người bên trong.
Mất nết lại khó ưa.
……
Thẩm Tự Chi biết người này.
Thằng nhóc này không biết là đứa nhỏ nhà ai trong trang viên, lớn hơn Ôn Dĩ Ninh ba tuổi, xem chừng là bị chiều hư, tính tình không coi ai ra gì.
Ngày thường thích nhất là đi lung tung trong trang viên, nghịch ngợm khắp nơi.
Thẩm Tự Chi biết tính thằng nhóc này, cũng không để ý.
Trước đó anh còn bị người ta giễu cợt tệ hơn nhiều, còn chanh chua hơn câu vừa rồi không biết bao nhiêu lần.
Quen rồi.
Ôn Dĩ Ninh muốn cãi lại, bị Thẩm Tự Chi đè đè đầu, im lặng ngăn cản.
Không cần phải so đo chuyện này.
Thằng nhóc kia thấy Thẩm Tự Chi không để ý đến nó, vặn vẹo cơ thế mập mạp, càng kiêu ngạo hơn.
“Ê, ăn mày,…mày biết tao đang gọi mày nhỉ?” Thằng nhóc mập đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Tự Chi phản ứng, cũng không chờ được tình huống làm nó hài lòng.
Nhóc con bất mãn nhăn lông mày lại, khom lưng vo một cục tuyết, ra bộ muốn ném vào trong.
Ôn Dĩ Ninh nhịn không được nữa rồi, giọng nói non nớt thể hiện rõ sự bất này, “Này, anh làm gì đấy!”
Nhóc mập lại làm mặt quỷ, không nói gì ném cục tuyết qua…..
Ôn Dĩ Ninh rất tức giận, chạy về phía thằng nhóc, đối mặt cục tuyết đang ném lại, “Không cho phép anh nói anh Tự Chi như vậy….!
Đối phương càng tức giận, nhóc mập lại càng vui.
Nó hô to thêm: “Cứ nói đấy, cứ nói đấy…..A!
Nhóc con kiêu căng còn chưa kịp nói xong, trên mặt đã ăn một cục tuyết.
Cục tuyết kia không phải rất cứng, chạm vào mặt nhóc thì vỡ ra, có mấy hạt tuyết nhỏ rơi vào cổ áo nó, nó bị lạnh kêu lên oai oái.
Trong lúc hoảng loạn, nhóc tức giận nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh.
Thẩm Tự Chi lẳng lặng đứng đó, đưa lưng về phía nó, giúp Ôn Dĩ Ninh cản lại cục tuyết nó vừa ném.
Chàng trai thật gầy, dù đã mặc áo rất dày cũng không che được, đứng trên nền tuyết, cao lớn lãnh đạm.
Anh quay đầu lại, lạnh nhạt lại ngạo nghễ liếc nhẹ nhóc mập.
Nhóc mập rõ ràng bị ánh mắt đó dọa cho sợ.
Từ nhỏ nó đã được chiều chuộng rồi, đã bao giờ thấy ánh mắt như vậy đâu.
Tuy trong lòng sợ hãi nhưng lại không phục, mạnh miệng: “Mày nhìn gì mà nhìn!Nói mày đó!Mày còn đánh tao!có tin tao nói cho ba mẹ tao không!”
Thẩm Tự Chi vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt thu lại tầm mắt.
Sau đó, anh cúi người, đưa cục tuyết trong tay mình cho Ôn Dĩ Ninh.
Sau khi Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, nhô đầu từ sau người Thẩm Tự Chi ra, cũng học theo nhóc mập, làm mặt quỷ với nó.
Nhưng da mặt cô mỏng, chỉ được 1 giây lỗ tai đã hồng không giữ được nữa.
“Anh đi nói cho họ đi, tôi cũng có thể cáo ba mẹ tôi!”
Nói xong, Ôn Dĩ Ninh cố gắng vung tay lên, ném cục tuyết trong tay qua đó.
Chắc là do Ôn Dĩ Ninh dùng lực lớn, lên cục tuyết kia cứ thế rơi thẳng vào người nhóc mập.
Ôn Dĩ Ninh thấy thế, cũng không sợ, ngược lại rất có cảm giác chiến thắng cười rộ lên.
“Anh còn mắng Anh Tự Chi nhà tôi không? Mắng nữa tôi ném tiếp đấy!”
“……”
Nhóc mập có lẽ không bao giờ ngờ được rằng Ôn Dĩ Ninh vốn ngoan ngoãn mềm mỏng lại còn có một mặt như vậy, đứng một lúc lâu sau liền rụt cổ, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng: "Tao đi mách bố mẹ tao!”
Nói xong quay đầu vội vàng rời đi.
Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn Thẩm Tự Chi, lắc đầu, không quan tâm chuyện này nữa.
Nếu mách bố mẹ, vậy để bố mẹ giải quyết, không liên quan bọn họ nữa.
Thẩm Tự Chi lại nghịch tuyết với Ôn Dĩ Ninh một lát nữa.
Có lẽ từ chuyện vừa rồi, Ôn Dĩ Ninh thấy cái gì đó vui vui, Ôn Dĩ Ninh chơi một lát, bỗng nói, “Anh, chúng ta chơi ném tuyết đi?”
“Hả?”
Thẩm Tự Chi nhướng mày, nghi hoặc nhìn cô.
Trên mặt nhỏ của Ôn Dĩ Ninh có nụ cười, đưa cho anh một cục tuyết nhỏ, “Anh trước!”
Thẩm Tự Chi nhìn cục tuyết bị bắt phải nhận lấy kia, rơi vào trầm tư.
Anh thấy tiếc khi phải ném nó đi nhưng cũng không đành lòng làm Ôn Dĩ Ninh thất vọng.
Tự hỏi một lát, anh cầm cục tuyết, ném qua.
Lúc ném, quỹ đạo hơi lệch chút, xẹt qua người Ôn Dĩ Ninh, rơi xuống nền tuyết sau lưng cô.
Ôn Dĩ Ninh biết Thẩm Tự Chi cố ý nhường mình, vỗ vỗ tay, lại vo cho mình một cục tuyết, tràn đầy ý chí chiến đấu nói: “Được rồi, giờ đến lượt em ném!”
Nói xong, cô giống như lúc trước, cố gắng xoay tròn cánh tay, còn không quên dặn Thẩm Tự Chi, “Anh Tự Chi, anh đứng yên đó, không được nhúc nhích đâu!”
Thẩm Tự Chi gật đầu, không xê dịch, đứng im đó, sẵn sàng nhận cục tuyết đập trúng người.
Lại thấy Ôn Dĩ Ninh vừa cầm cục tuyết vừa chạy tới đây.
“He ——”
Cô gái nhỏ vừa bóp quả cầu tuyết vừa hùng hổ tiến lại gần anh
Có vẻ như muốn ném vào người anh thật mạnh.
Nhưng trong giây tiếp theo, nó chạm nhẹ vào chân anh.
“Ném trúng rồi!” Ôn Dĩ Ninh nhẹ buông tay, thích thú tán thưởng: “Anh, em ném trúng anh, em thắng rồi!”
Cô không nỡ làm bị thương Thẩm Tự Chi.
……
Thẩm Tự Chi cúi đầu nhìn cô, thấy cô gái nhỏ hình như muốn giúp anh phủi tuyết trên đùi đi, ngồi xuống ngăn cô lại.
Sau khi giúp Ôn Dĩ Ninh sửa sang lại quần áo, anh ngẩng đầu lên, chạm vào mắt cô gái nhỏ: "Chơi vui không?"
Ôn Dĩ Ninh dùng sức gật đầu: “Vui ạ!”
Không biết có phải nụ cười của Ôn Dĩ Ninh chạm đến tim anh không, trong lòng Thẩm Tự Chi thấy ấm áp lạ, cũng cười theo cô.
Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn lại những người tuyết mình vừa đắp xong kia, đột nhiên kéo Thẩm Tự Chi đi qua đó.
Chỉ vào từng người từng người tuyết, Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc giới thiệu cho Thẩm Tự Chi.
“Đây là ba, đây là mẹ, đây là….em, cái này là anh Tự Chi!”
Người tuyết cho dù có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cũng nhìn ra được cô cố gắng làm.
Ôn Dĩ Ninh giới thiệu xong rồi lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lại rơi vào trầm tư.
“À!” cô bống nhiên nhớ ra, “Em quên đắp em trai….”
Vì thế cô lại chuyên tâm vo tuyết.
Thẩm Tự Chi ngồi xổm xuống, giúp cô chắn lại gió lạnh sau lưng.
Đang xuất thần, chợt nghe Ôn Dĩ Ninh nhỏ giọng mở miệng.
“Anh ơi, đừng để ý đến lời nói của người kia, anh ta là người xấu.”
“Nhà em sẽ không đuổi anh đi, em thích anh lắm, anh đi rồi, em sẽ đau lòng lắm!”
“Anh là anh của em, không thể đi làm anh người khác, ….sau này có thể làm anh Lê Hướng Dương, người khác thì không được.”
……
Cô nhóc nhỏ giọng lải nhải, cố ý đè giọng lại, nghĩ là Thẩm Tự Chi không nghe thấy.
Không nghĩ tới, Thẩm Tự Chi nghe thấy rành mạch.
Ngón tay anh cứng đờ, nắm chặt lại, rồi lại buông ra.
Anh muốn giơ tay xoa xoa mặt Ôn Dĩ Ninh, rồi lại sợ tay mình dính đầy nước tuyết tan, cô gái nhỏ sẽ bị lạnh.
Cuối cùng, anh chỉ giúp Ôn Dĩ Ninh sửa sửa tóc mai.
-
Nhóc mập kia đúng là đi mách ba mẹ thật, ba mẹ kia cũng đi tìm Ôn Dĩ Ninh đòi giải thích.
Cuối cùng bị Ôn Minh Sán từ chối, chuyện cứ thế qua đi.
Buổi tối lúc Ôn Dĩ Ninh nói muốn để Thẩm Tự Chi ngủ với cô, cô năn nỉ ỉ ôi mãi, Thẩm Tự Chi đành phải đồng ý.
Trước khi ngủ, Ôn Dĩ Ninh dựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn đồng thoại, giả đò đòi kể chuyện cho Thẩm Tự Chi nghe.
Thẩm Tự Chi ngồi bên người cô, an tĩnh nghe cô trúc trắc đọc truyện.
Sự chú ý của trẻ em luôn dễ dàng lạc hướng, Ôn Dĩ Ninh đọc được một nửa, nhịn không được dừng lại, ngửa đầu nhìn Thẩm Tự Chi.
“Anh, em phát hiện công chúa đều sẽ có một kỵ sĩ nha?”
“Hả?”
Ôn Dĩ Ninh nghiêm trang: “Em luôn nghe mẹ nói, em là công chúa nhỏ trong nhà, vậy anh, anh có phải là kỵ sĩ của em không?”
……
Thẩm Tự Chi dỗ cô: “Có lẽ phải.”
Ôn Dĩ Ninh cười cong hết cả mắt.
Cô nhét cuốn đồng thoại xuống gối đầu, lại dịch người sang bên Thẩm Tự Chi.
“Vậy muốn anh Tự Chi làm kỵ sĩ cả đời cho em nhé!”
“…… Được.”
Ôn Dĩ Ninh rất vừa lòng với câu trả lời của Thẩm Tự Chi, lấy sách đồng thoại lên, đọc tiếp.
Đọc đọc, giọng nói dần dần nhỏ lại.
Một lát nữa, không nghe thấy gì cả.
Chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều rất nhỏ.
Thẩm Tự Chi lại đợi một lát, chắc chắn cô gái nhỏ ngủ say, mới lấy sách khỏi tay cô.
Tay chân nhẹ nhàng bước qua Ôn Dĩ Ninh đi xuống giường.
Thẩm Tự Chi đứng ở mép giường, giúp Ôn Dĩ Ninh dịch lại góc chăn.
Anh duỗi tay đặt lên công tắc đèn đầu giường, cuối cùng liếc nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Dĩ Ninh.
Sau đó, nhẹ giọng thì thầm: “Ngủ ngon.”
-
Tỉnh dậy từ trong cơn mê man sau giấc ngủ dài, Ôn Dĩ Ninh không biết đâu là thực đâu là mộng.
Cô sờ soạng sang bên canh, sau khi chạm vào thắt lưng Thẩm Tự Chi, nhanh chóng ôm lấy, chui vào lồng ngực người đàn ông.
Thẩm Tự Chi ngủ rất nông, bị động tác của cô đánh thức.
Thấy cô còn dụi dụi vào ngực mình, phản xạ có điều kiện ôm cô chặt thêm: “Sao thế? Gặp ác mộng?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, ký ức về những giấc mơ trong đầu không ngừng trở nên rõ ràng.
Đây cũng không bình thường rồi.
Ngày thường khi nằm mơ, sau khi tỉnh dậy, nội dung của giấc mơ sẽ dần trở nên mờ nhạt.
Mà lúc này đây, nó trở nên rõ ràng từng chút một..
Sửng sốt một lúc, cho đến khi sắp xếp hết nội dung của những giấc mơ đó, Ôn Dĩ Ninh mới nằm yên bất động tiêu hóa nó một lúc, rồi lại ôm chặt lấy Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi nghi ngờ vỗ vỗ cô, “Không ngủ được?”
Ôn Dĩ Ninh vẫn lắc đầu kéo chăn bông bị trợt xuống dưới lên, chống cằm lên cổ anh, giọng nói nghẹn lại: "...!Ngủ đi."
Ôn Dĩ Ninh không nói, Thẩm Tự Chi cũng không muốn hỏi nhiều.
Anh rất hưởng thụ khi Ôn Dĩ Ninh dính lấy anh như vậy, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm, khóe môi Ôn Dĩ Ninh gợi lên một độ cong bí ẩn.
Sao cũng không đè xuống được.
Cô nhớ ra rồi.
Kỵ sĩ của cô, không có muốt lời.
Anh trở về bảo vệ cô.