VỊ NGỌT ĐÔI MÔI KHI CON TIM RUNG ĐỘNG


Mắt thấy hình dạng của kẹo bông gòn ngày càng kỳ lạ không thể khống chế được, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên thấy phiền muộn trong lòng, dứt khoát ngắt luôn nguồn điện.

Có lẽ là có quá nhiều bí mật muốn che dấu đi.

Bí mật cần che dấu quá nhiều, sẽ sợ bóng sợ gió.

Đặc biệt là, ngay cả khi cảm xúc dâng trào sắp không khống chế được tràn ra ngoài, cũng tuyệt đối….

.

Tuyệt đối, không thể để anh phát hiện ra.

-
Ôn Dĩ Ninh lại đi vào thư phòng lần nữa, Thẩm Tự Chi đang xem tư liệu trên máy tính trước mặt.

Cặp kính gọng vàng đã được đeo lại ngay ngắn, vẻ lạnh lùng thấu xương cùng tính xâm lược mới rồi đã tản đi không còn sót lại chút gì, thần thái chuyên chú khi làm việc mang lại cảm giác là một giáo sư nghiêm túc.

Thước dạy học bên cạnh vẫn chưa cất đi, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh dừng lại ở trên đó, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.

Cảm xúc ấy thật sự quá khó quên.

Lúc Thẩm Tự Chi làm việc khí tức rất mạnh, Ôn Dĩ Ninh sau khi tiến vào nhịn không được thả nhẹ bước chân.

Một tay cô bưng ly cà phê, một tay cầm kẹo bông gòn, đi đến bên cạnh Thẩm Tự Chi, nhịn không được nhìn thoáng qua màn hình.


Trên màn hình toàn là tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy liền đau cả đầu, đem cà phê đặt xuống, yên lặng xoay người đi.

Đúng lúc Thẩm Tự Chi xem xong một dòng văn kiện cuối cùng, tắt cửa sổ, thuận tiện nói cảm ơn, lực chú ý dừng ở đồ vật hình dáng kỳ cục trên tay Ôn Dĩ Ninh, “Đây là cái gì?”
“…… Kẹo bông gòn.

” Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, hiển nhiên rất tự ti về việc mình đã làm, “Anh có muốn thử chút không, ngọt á.


Ánh mắt Thẩm Tự Chi dừng lại trên kẹo bông gòn hai giây, lại mở một hộp thoại trên màn hình.

“Tôi không ăn đồ ngọt.


Ôn Dĩ Ninh “A” một tiếng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua màn hình, avatar của người kia, hình như là một cô gái xinh đẹp.

Cô gái kia chat đều dùng tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh nhìn không rõ lắm, cũng đọc không hiểu.

Nhưng bởi vì đối phương dùng rất nhiều dán nhãn, nên ít ra cô cũng có thể đoán được, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Tốc độ trả lời của Thẩm Tự Chi rất nhanh, hơn nữa cũng không phải kiểu qua loa có lệ.

Bước chân Ôn Dĩ Ninh dừng lại một chút.

Cô vẫn cho rằng kiểu người như Thẩm Tự Chi sẽ không thích dùng ứng dụng mạng xã hội để giao lưu với người khác, ít nhất là khi cô tiếp xúc với anh trong ngày hôm nay, cô cảm thấy là như thế.

Nhưng có lẽ cô đã nhầm.

Cũng có khả năng là, anh không thích giao tiếp quá nhiều với những người không quan trọng.

Hơn nữa.

Cô hình như chưa hỏi, Thẩm Tự Chi có phải còn độc thân hay không.

Bà Ôn chưa nói qua lần nào, anh cũng chưa bao giờ để lộ ra.

Chẳng may, cô lại hiểu sai ý tứ của bà Ôn, tự mình suy nghĩ nhiều thôi.

Một khi suy nghĩ này được khơi dậy, nó giống như nước thấm dần vào đất, không ngừng lan tràn ra.

Nghĩ lại cũng phải thôi.

Thẩm Tự Chi đã 29 tuổi, nhiều năm như vậy không quen mấy người bạn gái, có vẻ cũng không thể nào tin nổi.


Đặc biệt là tư tưởng nước ngoài tương đối cởi mở, anh lại có địa vị như vậy….

Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác rầu rĩ, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên cảm thấy không khí trong thư phòng khiến cô không thể nào thích ứng nổi.

Rõ ràng không phải là vấn đề cô nên chú ý, đối với anh mà nói, cô không chừng chỉ là một nhân vật “Chủ nhà”, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một “em gái trước nay chưa từng quen”.

Cô cũng không dám hỏi Thẩm Tự Chi, sợ rằng anh lại có ấn tượng “thích xen vào chuyện của người khác” với cô.

Kẹo bông gòn vì quá lâu không động đến, lớp bên ngoài đã ẩm ướt rồi, bắt đầu tan ra.

Ôn Dĩ Ninh không muốn tay mình trở lên nhớp nháp nhão dính, cô rút một tờ giấy trên bàn làm việc bao lấy que tre, cái miệng nhỏ nhắn cắn một ngụm lớp bên ngoài.

Thẩm Tự Chi mắt nhìn thẳng, bưng ly cà phê nhẹ nhấp một ngụm, tư thế tao nhã, lại có chút cảm giác tinh thần chán nản sa sút.

Anh buông ly xuống, đầu ngón tay gõ vào thành ly, phát ra từng tiếng gõ nặng nề.

“Ăn đồ ngọt nhớ phải súc miệng, cẩn thận sâu răng.


Ôn Dĩ Ninh dùng ngón áp út lau đi chút đường dính trên khóe miệng, cảm xúc mất mát vẫn chưa tán đi, không biết phải đáp lại anh thế nào.

Một câu nói quẩn quanh bên miệng hồi lâu, mãi mới lên tiếng: “Anh cũng phải chú ý sức khỏe, đừng thức khuya như vậy.


“Tình huống đặc biệt.

” Thẩm Tự Chi lại mở một văn kiện, trả lời ngắn gọn: “Ban ngày còn có một hội thảo, phải chuẩn bị một chút.


“Như vậy a……”
“Ở đại học Hải Thành, liên quan đến thiên văn, mở cửa tự do.


” Thẩm Tự Chi tiếp tục nói: “Em cảm thấy hứng thú, cũng có thể tới.


“Hả?” Ôn Dĩ Ninh không nghĩ tới Thẩm Tự Chi sẽ mời cô, dù sao với danh tiếng của Thẩm Tự Chi, nhất định không thiếu người đến dự.

“Tôi muốn đến đó sớm một chút.

Nếu em có đi, nhớ mang giúp tôi một phần cơm trưa.

” Thẩm Tự Chi giải thích, “Thẻ căn tin chưa được cấp, buổi chiều tôi còn phải ở lại trường xử lý chút việc, không có thời gian ra ngoài ăn.


Bộ dáng nghiêm túc, cũng không giống như đang tìm cớ.

Ôn Dĩ Ninh cũng tốt nghiệp đại học Hải Thành, biết đồ ăn bên ngoài như thế nào, Thẩm Tự Chi chắc chắn không vừa ý.

Thì ra là muốn cô mang giúp cơm trưa.

Ôn Dĩ Ninh tự hỏi một hồi, vui vẻ đồng ý.

Trong chớp mắt đưa lưng về phía Thẩm Tự Chi, cô không nhìn được nụ cười thành công của đối phương chợt lóe lên rồi biến mất.




Bình luận

Truyện đang đọc