VI PHU KHÔNG HƯU THÊ

Bóng đêm mênh mang xuyên qua hai người lớn bé ở ngõ nhỏ. Đột nhiên, một thứ đen tuyền nhảy ra, bất ngờ làm nàng hoảng sợ, liền bất giác nắm lấy tay hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng yên lặng cúi đầu, xấu hổ thu tay.

Mắt hắn chợt lóe, thấy bộ dáng nàng ủy khuất đáng thương như vậy, trong lòng không đành lòng liền vươn tay ra. Nàng nhìn hắn một cái, không dám lại nắm lấy bàn tay mà cẩn thận giữ chặt tay áo hắn. Mày hắn nhăn lại nhưng cũng không nói lời nào, cứ để nàng nắm vậy.

Ánh trăng đẹp đẽ, đường xá im ắng, bọn họ sóng vai nhau đi, tâm trạng lo sợ bất an ban đầu của nàng cũng chậm rãi bình phục.

Hắn vốn muốn nhanh chóng đưa Diệp Thư Vân về, miễn cho người nhà nàng lo lắng, nhưng nàng không nhớ rõ nhà trọ ở đâu, hơn nữa đêm đã khuya, tất cả hàng quán trên đường đóng cửa, đang là thời gian cấm đi lại ban đêm, bọn họ không tìm được chỗ ở của nàng, cũng không kịp về Mạnh phủ, hai người rơi vào đường cùng liền tìm một nhà trọ gần đó tạm thời ở qua một đêm.

Đến sáng sớm ngày thứ hai, quan sai đánh trống mở cửa thành, hắn liền mang nàng tìm đường về nhà.

Nàng nhớ rõ ngày đó nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời đang ôm trọn mặt trăng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hồi lâu. Từ trước nàng vẫn luôn cho rằng nhật nguyệt là không thể giao nhau, sau lần đó nàng mới biết được thì ra mặt trời cùng mặt trăng cũng không phải không bao giờ gặp.

Hắn mang theo nàng đi loanh quanh rất nhiều nơi ở trong thành mới rốt cuộc tìm được chỗ ở của nàng. Hắn gõ vang cửa nhà, vừa nghe thấy bên trong có người ra mở liền đi.

Diệp Thư Vân vội vàng gọi hắn lại: " Cẩu cẩu! Ngươi là ai? Để ta báo cha mẹ cảm tạ ngươi."

Hắn sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao nàng kêu hắn như vậy.

Diệp Thư Vân cười ngọt ngào, làm bất giác gợi ra một mặt trẻ con của hắn, hắn cười nói: "Thật muốn cảm tạ ta? Chờ ngươi lớn hơn một chút, nếu có duyên gặp lại thì lấy thân báo đáp ta, thế nào? Về nhà đừng quên nói cha mẹ giúp ngươi bôi dược."

Nói xong lời này, hắn liền đi mất.

Chỉ là một câu vui đùa nói nhưng nàng vẫn ghi tạc trong lòng. Lúc ấy nàng không biết tên họ của hắn, mỗi lần nàng được mang theo đi dạo bên ngoài, nàng đều duỗi dài cổ tìm bóng dáng hắn trong đám người, ngóng trông có thể may mắn tìm được hắn. Người khác hỏi nàng tìm cái gì, nàng chỉ nói đang nhìn tùy tiện, không tìm cái gì.

May mà trời xanh không phụ lòng người, rốt cuộc nàng vẫn tìm được hắn. Khi đó hắn đứng ở một chỗ, tuổi nhỏ nên trên người vẫn còn nét trẻ con, nhưng khí chất xung quanh đã có một hơi thở ổn trọng. Đáng tiếc nàng còn chưa kịp tiến đến thì hắn đã đi rồi, cũng may rốt cuộc lúc này nàng đã biết tên họ của hắn.

Nàng nghe người khác gọi hắn là Mạnh Vân Trạch.

Từ sau lúc đó mỗi ngày nàng đều nghĩ mau mau lớn lên, mau mau nhìn thấy hắn.

Khi đó nàng đợi một năm lại một năm, vất vả chờ tới khi đã lớn, lòng tràn đầy vui mừng đi học ở trường hắn từng theo học, nhưng lúc này bên người hắn lại có thêm một vị giai nhân làm bạn bên cạnh, mà nàng còn chưa kịp lấy hết can đảm nói một câu cùng hắn, đã bị một đạo thánh chỉ tuyên vào cung, trở thành sủng phi.

Nhớ lại lúc ấy Diệp Thư Vân trở về, trên người đầy vết xanh tím cùng cục sưng to trên trán, Diệp Định An hận không thể đem người môi giới đánh tơi bời một hồi rồi đưa đến quan phủ.

Nguyên lai năm ấy người cứu Diệp Thư Vân là Mạnh Vân Trạch.

Diệp Định An kinh ngạc không thôi, nhất thời nửa khắc mà khó có thể nói nổi, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được gút mắt của Diệp gia bọn họ cùng Mạnh gia sâu đến tình trạng này.

Diệp Định An nói: "Ngươi chắc chắn người cứu ngươi ngày đó là Mạnh Vân Trạch? Có khi nào ngươi còn nhỏ tuổi, mới nhớ lầm người không?"

Diệp Thư Vân lắc đầu, tin tưởng nói: "Là hắn."

"Cho nên vì chuyện này, ngươi quyết tâm phải gả cho hắn?"

Nếu không phải Mạnh Vân Trạch kịp thời cứu nàng, giờ phút này nàng đã không an ổn lớn lên ở bên người cha mẹ.

Nếu lúc ấy Mạnh Vân Trạch không xuất hiện, hôm nay có lẽ nàng đã là nha hoàn ở một hộ nhân gia nào; cũng có thể là con dâu nuôi từ bé ở nông thôn, trở thành vợ của ai đó; hoặc có thể ở nhà thổ......

Năm đó chuyện nàng suýt nữa bị người môi giới bắt cóc vẫn luôn là cây gai trong lòng Diệp Định An, nàng không đành lòng đem những chuyện này nói cho Diệp Định An nghe. Diệp Thư Vân hỏi lại hắn: "Không nên sao?"

Diệp Định An yếu ớt nói: "Hôn nhân đại sự, phải cùng người ái mộ kết thành cành...... Ngươi nếu thiệt tình muốn cảm tạ hắn, có thể dùng phương pháp khác, cần gì phải như thế?"

Diệp Thư Vân cười cười, nàng nói: "Ân cứu mạng, còn làm thế nào?"

Huống chi người trong lòng nàng trước nay chỉ có hắn.

Thầy bói xem bát tự Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch, thấy ngày thích hợp nhất cho hôn kỳ hai người gần thì là ngày tám ba tháng sau, còn xa phải đợi hai ba năm sau.

Qua mấy phen cân nhắc, hôn kỳ hai người định vào ngày tám ba tháng sau.

Bởi vì hôn kỳ định xuống vội vàng như vậy, trong kinh lại dần truyền ra lời đồn nói đêm đó Diệp Thư Vân câu dẫn Mạnh Hầu đến nỗi có thai, Mạnh Hầu mới không thể không tới cửa cầu hôn, hôn kỳ cũng vì thế mà quyết định vội vàng.

Hôn kỳ gần đến, Mạnh Vân Trạch lại bận rộn điều tra việc Kim Ngô Vệ mua bán chức quan, cho nên nghi lễ được giản lược, đa số đồ vật dùng trong hôn lễ cũng là vội vàng đặt mua. Tuy vậy Mạnh Vân Trạch vẫn dốc hết sức lực đem việc lớn việc nhỏ đều an bài thỏa đáng, từ hình dáng lễ phục đến bố trí lễ đường đều là tự mình đến hỏi đặt mua.

Ngày đại hôn, Diệp Thư Vân ra đến cửa, Diệp Hữu Thành cái gì cũng chưa nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, mà mắt Triệu Dục luôn rưng rưng, chăm chú nhìn nàng. Nàng lơ đãng liếc mắt một cái lại nhìn thấy Diệp Định An đã đỏ hốc mắt từ lúc nào, bất giác cũng lệ nóng doanh tròng theo.

Giọt lệ vừa rơi xuống từ trong mắt, Diệp Hữu Thành tiến lên một bước giúp nàng buông khăn hỉ nói: "Đi đi, đừng để trễ giờ lành."

Lúc Diệp Thư Vân nói thẳng nàng muốn gả, Diệp Hữu Thành đã nhìn ra được tâm ý của nàng. Ông đã từng trải qua thời niên thiếu, cũng trải qua chuyện tình cảm, cho nên hiểu rõ việc này ông cản không được.

May mà Mạnh Hầu là người đáng tin cậy, có thể đảm đương, cũng có tâm muốn cùng nàng giai lão, ông mới bằng lòng đáp ứng, nếu không cho dù Diệp Thư Vân nháo loạn đến tận trời, ông cũng sẽ tuyệt không đáp ứng.

Bên ngoài đốt mấy dây pháo hoa, cách một sân, Diệp Thư Vân có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nàng bỗng nhiên cảm thấy lòng mình có chút nhỏ, đến mức từng ngóc ngách trong thân thể này cũng không thể chứa đựng được niềm hạnh phúc của nàng.

Mạnh Vân Trạch còn chưa trở về, hỉ khăn không được tháo ra.

Diệp Thư Vân nhẹ giọng hỏi Tú Ngọc: "Người bên ngoài khi nào trở về?"

Bất kể bọn họ có thật lòng đến chúc phúc tân hôn hay không, nàng đều cao hứng bọn họ tới, có bọn họ ở đây, nàng mới cảm thấy chuyện nàng cùng Mạnh Vân Trạch thành thân là rõ ràng chính xác, nàng không phải là kẻ điên nằm mộng, nhưng bọn họ đợi đã lâu, Mạnh Vân Trạch lại chậm chạp tiến vào, nàng có chút bất an.

Tú Ngọc che miệng cười cười nói: "Tiểu thư gấp cái gì? Hôm nay là đêm tân hôn, cho dù tiểu thư không thúc giục, cô gia cũng nhất định nóng lòng về nhà."

Diệp Thư Vân nghe thấy Tú Ngọc kêu hai chữ "Cô gia", trong lòng không ngăn được mà vui mừng, chỉ là nghĩ lại, câu "Nóng lòng về nhà" như ẩn giấu thâm ý gì đó, nàng bất giác đỏ mặt, lỗ tai cũng nóng rát, cũng may giờ phút này khăn hỉ chưa gỡ, còn có thể giúp nàng che đậy, không đến mức để Tú Ngọc nhìn thấy tất cả quẫn bách của nàng.

Diệp Thư Vân duỗi tay ở bên cạnh sờ soạng hai cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ Tú Ngọc nói: "Ngươi từ khi nào học nói những lời hư hỏng như vậy?"

Tú Ngọc không nói gì, "Khanh khách" cười một tiếng.

Diệp Thư Vân đợi trong chốc lát, bụng bỗng lộc cộc kêu to, Tú Ngọc nghe thấy liền nói: "Tiểu thư đói bụng sao? Bận việc cả ngày, tiểu thư cũng chưa ăn được chút gì. Tiểu thư muốn ăn cái gì, ta lấy một ít tới cho người."

Diệp Thư Vân nhấc khăn hỉ, động tác như đứa trẻ làm sai sự sợ bị người lớn bắt được nhược điểm, liếc mắt nhìn xung quanh một cái. Nàng thấy hỉ nương không ở đây, mới dám xốc khăn đặt qua một bên, lớn mật đem ánh mắt đặt lên mấy đĩa điểm tâm trái cây trên bàn.

Tú Ngọc vừa trong chớp mắt đã thấy Diệp Thư Vân vạch khăn hỉ ra, cả kinh nói: "Tiểu thư! Hỉ nương nói không được gỡ khăn."

Diệp Thư Vân làm động tác im lặng, nàng nói: "Hư, nói nhỏ chút, ngươi không nói ta không nói, hỉ nương sẽ không biết."

Tú Ngọc bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư!"

Diệp Thư Vân đi lên trước đẩy đẩy Tú Ngọc, lại nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn hướng Tú Ngọc nói: "Đem cái kia lại đây."

Tú Ngọc mắt thấy không thể khuyên Diệp Thư Vân, chỉ có thể thỏa hiệp. Tú Ngọc bưng điểm tâm tới, Diệp Thư Vân cầm một khối bỏ vào miệng nhỏ xong liền nói: "Ăn ngon. Bận việc cả ngày nay, ngươi cũng ta giống chưa ăn cái gì, ngươi ăn một chút đi."

Tú Ngọc vốn cũng đói bụng, vừa nghe Diệp Thư Vân nói như vậy, hai mắt tỏa sáng, cũng cầm một khối bỏ vào trong miệng. Điểm tâm vừa vào miệng đã tan, Vô cùng thơm ngon, lại không quá ngọt, cũng không nghẹn người.

Tú Ngọc ăn liên tục gật đầu nói ngon.

Hai người đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa tiếng hỉ nương cùng người khác nói cười, Diệp Thư Vân vội vàng đem mâm điểm tâm nhét vào lòng ngực Tú Ngọc, cầm khăn hỉ treo lại lên đầu.

Tú Ngọc thấy nàng đã đội khăn xong, liền vội đem điểm tâm để lại chỗ cũ. Hai người coi như không có chuyện gì xảy ra, một người ngoan ngoãn đứng, một người ngoan ngoãn ngồi.

Hỉ nương tiến vào không lâu, Mạnh Vân Trạch cũng tiến vào theo. Hỉ nương đầy mặt tươi cười nói thật nhiều lời cát lợi, nàng nghe đến lòng đầy cao hứng. Diệp Thư Vân cúi đầu nhìn đôi giày đế hồng kết tơ vàng cát tường của hắn, khó nén được vui sướng trong lòng.

Hỉ nương vui vẻ nói: "Thỉnh tân lang bóc khăn hỉ."

Nghe vậy, tim nàng đập bang bang, mỗi lần đập mạnh đều ngóng trong hắn tới gỡ khăn hỉ cho nàng, lập tức nàng lại có chút lo sợ bất an.

Hỉ nương đưa qua ngọc như ý, Mạnh Vân Trạch nhận lấy, kéo khăn hỉ ra. Diệp Thư Vân chợt thấy vật trước mắt không còn, giương mắt nhìn hắn. Ánh nến leo lắt, con ngươi màu nâu của nàng nhiễm điểm ánh nến, lập loè động lòng người. Mũ phượng trên đầu bị ánh nến ánh lên, vàng óng, hắn bỗng nhiên nhìn đến mê muội.

Hỉ nương cười cười, vừa nói rất nhiều lời cát tường, vừa đưa mắt ra hiệu cho Tú Ngọc, lặng lẽ lôi kéo Tú Ngọc ra ngoài.

Diệp Thư Vân bị hắn nhìn đến có chút thẹn thùng, cúi thấp do dự sau một lúc lâu mới nói: "Tướng......"

Lời còn chưa xuất khẩu, bỗng nhiên lại thẹn thùng. Tuy rằng bọn họ hiện tại đã là phu thê, nhưng đột nhiên muốn đổi cách gọi, nàng vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Nàng nhìn Mạnh Vân Trạch, cả phòng đầy ánh nến, mê ly khó phân biệt, nàng bỗng nhiên cảm thấy đây có phải một giấc mộng? Nhưng nếu thật là mộng, nàng hy vọng giấc mộng này nàng vĩnh viễn không cần tỉnh.

Mạnh Vân Trạch bị nàng kêu một tiếng như vậy, chợt thấy cả người mềm mại, ngay sau đó lại nhớ tới những lời hắn ngẫu nhiên nghe được ở Diệp phủ ngày đó, trong lòng cô đơn, liền định thần lại, thay thành một bộ dáng lãnh đạm. Diệp Thư Vân nhìn thấy, vui sướng trong lòng chậm rãi hạ xuống. Màu đỏ cả phòng đột nhiên cũng mất đi tất cả ánh sáng, dần dần ảm đạm xuống.

Mạnh Vân Trạch nhớ đến lời Diệp Thư Vân nói với Diệp Định An, lòng bị đè nén, hắn nói: "Ta có thể cho ngươi danh phận, nhưng những thứ còn lại ngươi đừng hòng mơ tưởng, cũng đừng vội đánh cái chủ ý gì không nên có, và cùng đừng chạm vào thứ đồ vật gì không nên chạm."

Bình luận

Truyện đang đọc