VI PHU KHÔNG HƯU THÊ

Liễu Thục Nghi nói: "Sư muội biết phép tắc lễ nghĩa, thật đúng là một đứa trẻ ngoan."

Trẻ ngoan? Đây là cố ý nói cho Mạnh Vân Trạch nghe, để hắn cảm thấy nàng vẫn là một đứa nhỏ nên không cần động tâm tư sao?

Diệp Thư Vân cười đến khách khí: "Sư tỷ quá khen, bất quá ta cùng sư tỷ tuổi tác không kém bao nhiêu, lời này của sư tỷ mà để người khác nghe được sợ là sẽ hiểu lầm ta cùng với sư tỷ kém bối phận, sư tỷ vẫn nên gọi ta Thư Vân thôi."

Dù một phen lời nói của Diệp Thư Vân chọc làm Liễu Thục Nghi lòng dạ không vui, nhưng có Mạnh Vân Trạch ở phía trước, nàng ấy không thể phát tác, cho nên trên mặt vẫn bày vẻ cười khách khí.

Diệp Thư Vân mặc dù ở lời nói chiếm thượng phong, nhưng đặt cùng một chỗ, rốt cuộc Liễu Thục Nghi càng chiếm thượng phong hơn một ít, chỉ nói đến hôm nay Mạnh Vân Trạch đáp ứng bồi nàng ấy xem diễn, hai người một trước một sau từ rạp hát đi ra ngoài liền có thể biết.

Nhan Dĩ Hằng hỏi nàng: "Nhìn lại nhìn đến nghiêm túc như vậy? Nói ngay, ngươi là cô nương nhà ai?"

Mạnh Vân Trạch tu tâm dưỡng tính tốt, thanh danh trong đám người sớm đã truyền xa, cho nên việc Mạnh Vân Trạch che chở tiểu cô nương này, hắn không cảm thấy kỳ quái. Nhưng Liễu Thục Nghi lại khác, nàng ấy xưa nay cao cao tại thượng, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, người khác không dễ dàng vào được mắt nàng, thế nhưng không thể tưởng tượng được cũng có dáng vẻ thân mật an ủi tiểu cô nương này, không khỏi khiến Nhan Dĩ Hằng tò mò thân phận cô gái nhỏ.

Nếu Nhan Dĩ Hằng đối Lâm tỷ tỷ không có ý tứ, nàng có lẽ còn có thể nói một câu, nhưng nàng nghe nói Nhan Dĩ Hằng đối với Lâm tỷ tỷ không phải là vô tình, vì huynh trưởng cùng Lâm tỷ tỷ, nàng quyết không thể tự báo gia môn, nếu không đồ sinh phong ba làm mọi người đều không được sống yên ổn.

Diệp Thư Vân hỏi lại hắn: "Như thế nào? Vừa nãy Hầu gia ở đây, ngươi đã nói không phải việc gì lớn, thì ra chỉ nói cho hầu gia nghe? Hiện tại muốn nghe ta tường tận, vừa quay đầu lại liền muốn tính sổ với ta?"

Không đợi Nhan Dĩ Hằng nói chuyện, Diệp Thư Vân lại trách móc nói: "Nhưng đã chậm rồi, mới vừa rồi ngươi cũng nói việc này là mây bay, bây giờ không cần nói nữa, muốn tìm ta tính, ta không nhận."

Sau khi lấn lướt làm Nhan Dĩ Hằng phân tâm xong Diệp Thư Vân nhanh chóng xoay người trốn không còn thấy tăm hơi.

Nhan Dĩ Hằng thật không phải cái ý tứ kia, nào biết Diệp Thư Vân là người vừa sợ phiền phức lại cơ linh, đến khi nhận thấy việc không đúng, người đã thoát được rất xa, ngay cả cơ hội biện bạch đều không cho hắn.

Vào đêm, phố xá bắn pháo hoa.

Diệp Định An cùng Lâm Lan sức cùng lực kiệt mời Diệp Thư Vân đi xem, Diệp Thư Vân lại không muốn chặn ngang bọn họ, quấy rầy đôi tình nhân tâm sự chuyện riêng tư, vả lại, nàng tưởng tượng tối nay hoa nở trăng tròn, Mạnh Vân Trạch cùng Liễu Thục Nghi hai người kia thưởng thức hoa tiền nguyệt hạ, trước mặt trời đầy pháo hoa xán lạn lại xinh đẹp, nàng ngay cả hứng thú đến xem còn không có, đừng nói đến hứng xem pháo hoa. Đến lúc đó, nếu lại cắt đứt sự vui vẻ của Diệp Định An và Lâm Lan, nàng trong lòng tất nhiên băn khoăn.

Hiện tại cho dù thiên tiên hạ phàm, nàng cũng nhấc không nổi tí tẹo hứng thú, trừ phi thiên tiên thuận đường đem Mạnh Vân Trạch tới, nàng mới còn được vui vẻ chút.

Phố xá náo nhiệt, bên tai đều là tiếng mọi người vui cười kinh ngạc cảm thán pháo hoa sáng lạn, nàng không có tâm tư nào để xem, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua rồi lại cúi đầu.

Pháo hoa đẹp, nhưng như thế nào cũng không thể làm lòng nàng tốt đẹp lên. Đối ngược với pháo hoa xán lạn trên bầu trời, nàng càng cảm thấy vắng vẻ trong lòng. Cảnh đẹp cùng nàng đã không quan hệ, càng thêm bộc ra chua xót trong lòng.

Mọi người đều ngửa đầu nhìn pháo hoa, chỉ mỗi nàng một người cúi đầu, chậm rì rì mà đi.

Nháy mắt, nàng thấy túi tiền từ bên hông một vị công tử rơi xuống mặt đất vậy mà vị công tử kia lại hồn nhiên bất giác như cũ đi về phía trước.

Diệp Thư Vân nhặt túi tiền lên nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào. Nàng lo lắng người nọ càng đi càng xa, đến lúc đó nàng tìm không thấy người, không đợi suy nghĩ tận tường liền đuổi theo.

Diệp Thư Vân một đường vừa chạy theo vừa kêu người nọ quay lại, có lẽ là phố xá ồn ào náo động bao phủ âm thanh nàng, người nọ ngược lại càng đi càng xa, càng đi càng nhanh, cũng không biết bị người đuổi theo.

Trong giây lát, một màn đời trước nhanh chóng từ trong đầu nàng hiện lên, nàng vội vàng dừng lại, nhìn túi tiền trong tay kinh ngạc không thôi. Cái túi tiền này đời trước nàng tựa hồ đã gặp qua, nếu nàng nhớ không lầm, túi tiền này hẳn là đồ vật trong cung, là vật của người kia, là người hắn yêu thương tự thân làm cho.

Trách không được mới vừa rồi thấy bóng dáng người nọ nàng liền cảm thấy quen mắt!

Chẳng lẽ tới đời này đoạn nghiệt duyên kia vẫn không thể cắt đứt?

Nếu trên đời thực sự có thần tiên, thực sự có Nguyệt Lão, trước đây nàng rốt cuộc làm việc gì có lỗi với Nguyệt Lão, việc gì thương thiên hại lí mới có thể khiến ông trời và Nguyệt Lão liên tục trêu chọc nàng như vậy?

Cái túi tiền này hiện ra như sấm vang trong tay, vang đến cả người nàng rùng mình không ngừng, động cũng không thể động đậy.

Không biết người nọ bỗng chốc khi nào quay đầu lại, Diệp Thư Vân không dám lưu lại, cũng không dám chần chờ, lặng lẽ ném cái túi tiền kia xuống, lắc mình trốn vào ngõ nhỏ.

Diệp Thư Vân dính sát vào tường, sợ bị Lưu Chiêu phát hiện nàng. Chỉ là không khéo đây là ngõ cụt, bốn phía càng trống rỗng, ngay cả nơi ẩn thân cũng không có, chỉ cần Lưu Chiêu quẹo vào tới nhất định sẽ phát hiện nàng.

Mới vừa rồi Lưu Chiêu rõ ràng nghe thấy có người kêu hắn, nhưng hắn vừa quay đầu lại không gặp người nào, hắn quay trở về được hai bước, thấy túi tiền rơi trên mặt đất, vội cúi người nhặt lên, tỉ mỉ vỗ vỗ phía trên, hảo hảo thu hồi vào.

Lưu Chiêu tiếp tục đi phía trước vào hai bước đã đi đến đầu ngõ. Diệp Thư Vân trơ mắt nhìn bóng dáng của hắn dừng một chút ở đó, sợ tới mức hô hấp dồn dập, đừng nói đến nhích người.

Nàng vốn tưởng rằng lúc này đây nàng có thể vì chính mình sống một lần, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng nàng đem mọi sự tình trở nên quá đơn giản. Mệnh này, há là nàng muốn tránh là có thể trốn, muốn chạy trốn liền có thể bỏ chạy sao?

Bóng đen trên mặt đất càng lúc càng lớn, cách nàng càng ngày càng gần, lòng nàng đột nhiên mắc tới cổ họng, "Thùng thùng" đập nhanh đến cả người vô lực.

Đột nhiên, có người gọi lại Lưu Chiêu: "Lão gia, phu nhân ở phía trước."

Lưu Chiêu dừng lại, do dự xoay người đi qua hướng ngược lại. Chợt, Diệp Thư Vân hai chân mềm nhũn, tim đập quá nhanh, dán tường ngồi xổm xuống, trong đầu còn "Ong ong" rung động.

Tường cao ngói đỏ, cung điện sâu thẳm, những cái đó quỷ quyệt chưa bao giờ đủ loại, còn có những cơ khổ vô tận cùng phiền muộn đột nhiên xuất hiện, bức bách làm cho nàng thở không nổi, cũng không thể động đậy.

Diệp Thư Vân còn kinh hồn chưa hồi lại sức, chợt thấy lại có một bóng người dừng ở nàng trước mặt, nàng hoảng hốt, tâm thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Diệp Thư Vân ngẩng đầu nhìn, lại thấy người đến là Mạnh Vân Trạch, trời đã tối, hai mắt hắn trong bóng đêm mênh mang thoáng hiện ra ánh sáng trong suốt, Diệp Thư Vân bất ngờ lọt vào ánh mắt lo lắng sốt ruột của Mạnh Vân Trạch liền không có cách nào bứt ra.

Mạnh Vân Trạch không nên xuất hiện, càng không thể ở thời gian này xuất hiện chỗ này, nhưng nếu hắn xuất hiện, có lẽ đây cũng là mệnh của bọn họ.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy?"

Thanh âm hắn ôn nhu như sơn tuyền ngày xuân, vừa thanh triệt lại ấm áp, chậm rãi chảy vào tim nàng, từng chút một mang đi thấp thỏm cùng bất an trong lòng nàng.

Ban ngày lúc gặp Diệp Thư Vân nàng vẫn còn tốt, mới trong chốc lát, nàng như thế nào lại như bị đả kích, cả người giống nai con đáng thương ủy ủy khuất khuất mà rúc ở góc.

Thấy nàng không nói lời nào, Mạnh Vân Trạch lo lắng, vì thế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Thư Vân trố mắt giật mình nhìn Mạnh Vân Trạch: "Không như thế nào, chỉ là vừa rồi đi ngang qua ngõ nhỏ bị mèo đen chợt nhảy ra làm sợ, nhất thời mới dừng lại đây."

Nhoáng lên mắt, một cái bóng đen từ đầu hẻm hiện lên, Diệp Thư Vân cho rằng đó là bóng dáng Lưu Chiêu, nàng cả kinh đem toàn bộ thân mình co rụt lại, quay đầu nhìn về phía nơi khác, không cần nghĩ liền nâng lên cánh tay che khuất mặt.

Mạnh Vân Trạch thấy dáng vẻ này của nàng còn tưởng rằng phía sau hắn xuất hiện thứ gì ghê gớm, quay đầu nhìn lại mới phát hiện bất quá vẫn là con mèo đen mà thôi.

"Ngươi sợ mèo?"

Ban ngày hắn thấy Diệp Thư Vân hướng người khác bộ dáng bồi tội hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, còn tưởng rằng nàng là người không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới lại sợ mèo.

Nghe vậy, Diệp Thư Vân chậm rãi buông tay, duỗi thẳng đầu, lướt qua phía sau Mạnh Vân Trạch liếc mắt một cái. Chỉ thấy một con mèo đen, cái đuôi dựng thẳng lên, hai mắt trong bóng đêm lóe ra ánh sáng âm trầm u ám nhìn bọn hắn chằm chằm.

Ánh sáng ấy làm Diệp Thư Vân kinh hãi, nàng lại lui lui về sau.

Mạnh Vân Trạch thấy nàng sợ hãi như thế, quay đầu lại nhìn thoáng qua con mèo kia, sau đó hoàn hoàn toàn toàn đem Diệp Thư Vân che ở phía sau. Con mèo bỗng nhiên thả lỏng gân cốt, rũ cái đuôi xuống, như bị đả kích lớn, không có việc gì mà rời đi.

Mạnh Vân Trạch nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, mèo đi rồi."

Diệp Thư Vân như không tin lời hắn nói, chậm rì rì mà dịch tay ra lộ mắt phải nhìn ra đầu ngõ, chờ nàng xác định chỗ đó trống rỗng, cái gì cũng không có, nàng mới dám lộ ra hai mắt, có chút xấu hổ mà liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái.

Mạnh Vân Trạch bị ánh mắt cùng động tác ngốc ngốc của Diệp Thư Vân gây cười.

Lần trước Mạnh Vân Trạch mang nàng đi tàng thư quán, nàng ra làm trò cười cho thiên hạ, nàng hỏi Mạnh Vân Trạch có phải cười nàng hay không, hắn nói không phải, khi đó nàng lựa chọn tin hắn, nhưng lần này hắn lại cười nàng, nếu lại muốn nói không phải cười nàng, vô luận như thế nào cũng không thể nói nổi.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Hầu gia lần này lại cười cái gì?"

Mạnh Vân Trạch ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần dần ẩn đi. Người khác luôn kêu hắn Mạnh Hầu, hầu gia, hắn đã sớm nghe quen, cho nên mặc dù không thích xưng hô này, cũng chỉ có thể đem cảm xúc chính mình giấu đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, hắn lại có chút không giấu được cảm xúc phập phồng rất nhỏ.

"Không, không cười cái gì."

Diệp Thư Vân không tin, nàng nói: "Lần trước sư huynh cũng là nói như vậy, lần này ta không tin sư huynh không phải cười ta."

Mạnh Vân Trạch cười thế nào, nàng đều xem rõ ánh mắt của hắn.

"Đêm đã khuya, ta đưa ngươi trở về."

Mạnh Vân Trạch đứng lên, lại kéo Diệp Thư Vân.

Diệp Thư Vân lòng còn sợ hãi, chỉ sợ trong chốc lát Lưu Chiêu thật sự đi vòng vèo trở về, chỉ muốn chạy nhanh hồi phủ trốn, rời xa thị phi, nhưng lại không cam lòng ngây ngốc bỏ lỡ cơ hội cùng Mạnh Vân Trạch một chỗ.

Diệp Thư Vân không nói chuyện, Mạnh Vân Trạch liền cho rằng Diệp Thư Vân đồng ý đề nghị của hắn, xoay người chuẩn bị đưa nàng trở về.

Diệp Thư Vân vội gọi Mạnh Vân Trạch lại: "Sư huynh, xin chờ một chút."

Ngọn đèn dầu lộng lẫy, Mạnh Vân Trạch quay đầu, trong mắt hắn nhiễm đầy ánh sáng ngõ nhỏ bên ngoài, rất động lòng người. Lưỡng lưỡng tương vọng, náo nhiệt bên ngoài càng thêm sấn đến ngõ nhỏ sâu thẳm yên tĩnh bên này.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Diệp Thư Vân mỉm cười, nàng đã biết con đường phía trước đáng sợ, nhưng sợ, nàng cũng quyết không thể ngồi chờ chết.

Bình luận

Truyện đang đọc