VÌ TỒN TẠI

Sau khi đến cửa, người giữ cổng vội vàng nghênh đón, một vị quản lý thay bọn họ mở cửa xe rồi vội vàng chào hỏi, Ji Min gật đầu, ra hiệu Kim JaeJoong đi theo cậu ta, hai người đi thẳng vào thang máy dành cho khách quý, dọc đường không ngừng bị các nữ phục vụ mặc áo choàng lông trắng lịch sự mà chào hỏi, Ji Min chỉ gật đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười khó hiểu.

“Tôi dẫn cậu đi gặp một người, trong cục cảnh sát, chuyên xử lý các vụ về xã hội đen, chút nữa cậu nói ngọt một chút, bán mặt mũi để khiến gã vui vẻ, liền có thể cứu được Jung YunHo ngay.”

Kim JaeJoong ừ một tiếng, thang máy cũng đã lên đến lầu 8, cửa thang máy mở ra, đứng trước đó là ba cô gái chỉnh tề đứng đón khách, về diện mạo, đầu tóc thì không thể chê vào đâu được, sau đó giám đốc ở đại sảnh liền mang theo khuôn mặt tươi cười mà đi tới, vội vàng nói:

“Tổng giám đốc Ji, chào buổi trưa, phòng đã giữ lại cho ngài rồi, mười tám cái bàn, tiêu chuẩn cao nhất, ngài xem còn có gì muốn phân phó hay không.” “Rượu cũng mang mỗi loại lên rồi, pha trộn với nhau, rất ngon.”

“Thưa tổng giám đốc Ji, bánh ngọt của Belgium dùng để đãi khách cũng đã mang tới rồi ạ.”

“Được, trước tiên cứ như vậy đi.” Nói xong, người phục vụ thay Ji Min và Kim JaeJoong mở cửa phòng.

Vừa tiến vào, một luồng gió mát liền thổi tới, giày da của Kim JaeJoong bước lên tấm thảm Ba Tư dày mịn, toàn bộ gian phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, hương vị nhè nhẹ lại khiến Kim JaeJoong thấy đau đầu, có người bước tới giúp Ji Min và JaeJoong cởi áo khoác của âu phục ra, Kim JaeJoong đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi vào trong ghế sofa, một nữ phục vụ vóc dáng hoàn hảo đi ra từ phòng phục vụ, Kim JaeJoong nhìn cô vài lần, Ji Min cười, nói:

“Thấy được không, nếu vừa ý thì nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo cô ta hầu hạ cậu.” Khóe miệng của Ji Min cong lên thành một nụ cười tà, nữ phục vụ bị nói như vậy thì mặt có chút đỏ, bọn họ đều biết ông chủ của mình không hề ngần ngại chuyện chăn gối, nhưng cũng không bao giờ đến phiên bọn họ hiến thân. Kim JaeJoong nhìn Ji Min đầy khinh thường, không đáp lại.

Ngồi không được lâu, cửa lại bị đẩy ra, một gã đàn ông mỉm cười bước vào, sau khi Ji Min nhìn thấy liền vội vàng đứng dậy, châm thuốc cho gã, Kim JaeJoong cũng thay bằng khuôn mặt tươi cười, nghênh đón.

“Saeng hyung, thật sự là rất lâu rồi không gặp đó ạ.” Ji Mon cũng hút thuốc, hai người vừa cười vừa nói mà đi đến bàn cơm, Ji Min cho Kim JaeJoong một ánh mắt, bảo JaeJoong ngồi xuống vị trí phó bồi1.

Gyo Saeng, giờ là cục trưởng của sở cảnh sát, giao tình với Ji Min không hề tệ, nghe đồn Ji Min lén lút giúp Gyo Saeng xử lý người, mới khiến Gyo Saeng ngồi vững chắc trên chức vị như hiện tại, thật ra, cũng chính là vì ngày hôm nay, hay nói đúng ra là vì tất cả những ngày như hôm nay.

“Chú em, lần này tới tìm tôi là vì có chuyện sao?” Gyo Saeng nhìn Kim JaeJoong mặt mũi sạch sẽ nhưng lại dụ hoặc một cái, sau đó chuyển ánh mắt tới Ji Min đang ngồi trên vị trí chủ bồi1.

“Anh xem lời này của anh đi, sao vậy, em đây chỉ mời anh ăn một bữa cơm, hỏi thăm sức khỏe của anh thôi mà, cần phải có chuyện mới được sao, Saeng hyung, anh thật là, haiz…”

“Ha ha ha, một câu này của cậu đã làm bên trong lẫn bên ngoài của tôi đều không phải là người nữa rồi, tôi vốn không phải đã tốt bụng mà cho cậu một lối thoát sao, nhưng cậu xem xem, chính cậu đã tự mình đạp nó đi rồi!” Nói xong, nâng ly rượu lên, uống một ngụm.

Ji Min khẽ liếc một cái, ý bảo người phục vụ đổi loại rượu khác, đây là nước cờ mà Ji Min quen dùng, tửu lượng của Ji Min rất tốt, nhưng rượu pha thì uống một ngụm là nôn ra ngay, cậu ta cũng thích rót cho người khác, đàn ông say rượu sẽ chưa đánh đã bại, cho nên cậu đều đều nhận được kết quả mười lần chẳng sai.

“Ai, hôm nay em giới thiệu cho anh một người bạn, mẹ nó, thật lòng mà nói thì em chẳng nỡ đâu.” Nói xong, cậu ta nhìn mắt JaeJoong, JaeJoong biết điều mà tiếp lời, bưng ly rượu, nói: “Saeng hyung, em tên là Kim JaeJoong, nếu anh không chê, thì gọi JaeJoong là được, trước đây đã nghe Ji Min nói với em rằng cậu ấy có một ông anh rất trượng nghĩa, người như em thì thích kết giao với bạn bè trượng nghĩa, anh cũng không phải không biết xã hội giờ đây kết giao với một người bạn thật sự khó biết bao nhiêu, cho nên, em cảm thấy đây cũng là duyên phận, và em xin được uống cạn chén rượu này trước! Thứ nhất, lần đầu tiên gặp Saeng hyung, bày tỏ thành ý của em, thứ hai, em cũng chúc cho Saeng hyung liên tục thăng chức! Được, ly rượu này, em kính Saeng hyung, cạn!” Nhìn Kim JaeJoong uống cạn ly đế cao chứa rượu trắng có nồng độ không thấp chỉ trong vòng một ngụm, Gyo Saeng thật sự có chút kinh ngạc, không nhìn ra một cậu bé có khuôn mặt điềm đạm nho nhã như vậy lại có bản lĩnh như thế, vô luận là từ mặt nào, cũng là một người thú vị.

Jung YunHo được thả ra vì chứng cứ không đủ, cuộn phim bị tiêu hủy rất sạch sẽ, Ji Min đã nói là làm, bất kể thế nào, Kim JaeJoong đã nợ cậu ta một ân huệ.

Jung YunHo ngày đó đi ra rất vẻ vang, giống như lãnh đạo đang đi tham quan vậy, Kim JaeJoong không tự mình tới đó, Jung YunTae phô trương mang theo bốn năm chiếc xe mà đứng chờ trước cửa cục cảnh sát, cảnh tượng như vậy đối với cảnh sát mà nói là vô cùng mỉa mai.

Kim JaeJoong cố ý không đi, nó cảm thấy dựa theo tính cách của Jung YunHo, bất kể thế nào, hắn cũng không muốn gặp Kim JaeJoong ở lúc này, mấy cái việc như nước mắt vui mừng chảy xuống sau biệt ly, một cái ôm ngọt ngào hay sự hỏi han ân cần đầy khăng khít nồng thắm, toàn bộ đều rất vô con mẹ nó nghĩa, cho nên Kim JaeJoong chỉ vào công ty, Hang Won ở nhà nấu cơm cùng người giúp việc, ngày thường xảy ra như thế nào thì bây giờ xảy ra như thế đó, càng bình thường càng tốt. Như vậy trong lòng Jung YunHo sẽ thoải mái đi rất nhiều, mà tất cả mọi người cũng đều cảm thấy như vậy.

“Hyung.” Jung YunTae nhìn thấy Jung YunHo bước tới từ đằng xa, nhỏ giọng mà gọi, nhìn hắn đi vào, bước tới, khẽ dùng tay ôm lấy hắn, Jung YunHo vỗ lưng YunTae, tỏ ý chào hỏi. Hai người nhìn nhau mà cười, Jung YunHo mở miệng nói câu đầu tiên: “Vậy là lại không chết rồi.” YunTae cười ha ha, mở cửa xe, ngồi ở đằng sau cùng Jung YunHo.

“Hyung, chúng ta về nhà tắm rửa trước đi, nơi này xúi quẩy thí mồ à, đúng là khổ anh quá đi mà.” Jung YunTae nhìn bên mặt của YunHo, lên tiếng.

“Bọn chúng không làm gì anh cả, luật sư bảo vệ anh rất tốt, may mà có em.” Jung YunHo quay đầu lại, nhìn Jung YunTae cười cười.

“Haiz, không bao giờ có lần thứ hai đâu nhé.”

“Được rồi, chuyển đề tài đi, không nhắc tới nữa. Kim JaeJoong đâu?”

Jung YunTae dự đoán được rằng hắn sẽ hỏi, theo bản năng, không lừa hắn để làm niềm vui khẳng định không phải là phong cách của Jung YunTae anh, nhưng lần này anh không có, mặc dù bên ngoài Jung YunHo như vậy, trong lòng chắc chắn cũng vì chuyện này mà bất bình không ổn định, vì thế liền nói thật:

“Nhóc nó rất tốt, vào công ty làm việc thay em rồi.”

Jung YunHo nghe xong, gật đầu, sau đó nói với tài xế: “Đi đến công ty.”

Jung YunTae nghe xong liền lên tiếng: “Về nhà trước tiên đi, mỗi lần nhắc tới Kim JaeJoong là anh lại không giữ được bình tĩnh, anh định cứ như vậy mà đi gặp người ta à, anh không đi tắm rửa thay đồ sao?” Jung YunTae lớn tiếng dùng giọng điệu ghét bỏ.

“… Quần áo anh mới thay…” Jung YunTae không nghe lời giải thích của hắn, chỉ trực tiếp nói với tài xế: “Về nhà!”

Hang Won nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, buông món ăn trong tay ra, tạp dề còn chưa kịp tháo xuống đã xông tới cửa, nhào thẳng vào lòng Jung YunHo, Jung YunHo giật mình đến nhảy dựng lên, nhưng lúc nhìn thấy Hang Won trong lòng thì cũng không nói gì, lúc Jung YunHo muốn đẩy cậu ta ra, Hang Won liền nằm trên lòng hắn, mang theo giọng nói nghẹn ngào mà gọi một tiếng hyung, tay Jung YunHo ngừng lại rồi buông xuống, Hang Won vẫn không nói gì, đứng yên được ba giây, Jung YunHo liền nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, nói: “Vừa mới về, người bẩn.” Sau đó đi lên lầu hai, Jung YunTae cũng bước theo.

“Việc đã xác định bộ quần áo kia là của Hang Won đưa cho JaeJoong, không sai lầm gì sao?” Jung YunHo vừa cởi áo sơ mi vừa hỏi Jung YunTae đang tựa vào đầu giường.

“Ừm.” Jung YunTae rút một điếu thuốc ra, dùng chiếc bật lửa tinh xảo mà châm lên, híp đôi mắt dài mảnh của mình lại rồi hút một hơi, thờ ơ trả lời một tiếng.

Jung YunHo không nói gì, mang theo cơ thể trần trụi mà đi vào phòng tắm, Jung YunTae nhìn chằm chằm vào thân thể đẹp đẽ của YunHo, cơ bắp cân xứng cùng làn da màu tiểu mạch đầy khỏe mạnh, anh thích cơ bắp ở lưng của Jung YunHo nhất, đường cong không bình thường lại trông vô cùng đẹp.

Trước khi hắn tiến vào phòng tắm một bước, Jung YunTae cởi áo, cũng theo vào.

Jung YunHo thấy Jung YunTae bước vào, lập tức đẩy chiếc cửa thủy tinh, Jung YunTae mang theo nụ cười tà, lại kéo cửa ra, Jung YunHo không để ý tới hắn, Jung YunTae liền tiến đến gần, nắm lấy cằm YunHo, Jung YunHo mang theo ánh mắt khinh thường, đẩy tay anh ra, bình tĩnh nói với anh: “Cút.” Jung YunTae cười càng thêm vui vẻ, chạm vào hạ thể mang theo mùi vị điển hình đàn ông của Jung YunHo một cái, lại kéo cửa ra, đến một căn phòng tắm sát vách khác mà tắm rửa.

Jung YunTae đứng cách đó không xa, vừa tắm vừa lớn tiếng nói: “Anh định xử lý thế nào?!”

Jung YunHo không để ý đến anh, tập trung tắm rửa, mãi cho đến khi hắn tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm đen, kéo chiếc cửa thủy tinh, vặn nắm cửa của căn phòng tắm sát vách ra, nhìn Jung YunTae đã chuẩn bị lau khô người, Jung YunTae nhìn thấy Jung YunHo tiến vào như vậy liền quát to: “Đ*t mẹ anh, đừng có tới đây! Cách xa em một chút đi, fuck!” Jung YunHo vác Jung YunTae lên, đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Chút nữa anh biểu diễn cho em xem anh xử lý như thế nào, em nhìn mà làm, ok?” Nói xong, liền ném Jung YunTae lên giường, cúi người dán sát vào mặt Jung YunTae, Jung YunTae vẫn lớn tiếng kêu to: “Nhiều năm rồi mà anh vẫn dùng chiêu này à?! Mạnh vờ lờ, em X anh.” Jung YunHo đột nhiên mỉm cười, ngồi dậy, bắt đầu thay quần áo, nói với một Jung YunTae vẫn chưa lau khô người: “Ngày mai dẫn cậu ta đến kho hàng, thẩm vấn kỹ càng vào, không nói thì cứ theo quy củ mà làm, không phải thương lượng.”

“Ô, em còn tưởng rằng anh sẽ nhớ tình cũ mà tha cho Hang Won chứ, dù sao người ta cũng cho anh lần đầu tiên, còn theo anh lâu như vậy, lại là một đứa nhóc rất xinh đẹp nữa.”

“…” Jung YunHo không nói gì, đi đến tủ quần áo, bắt đầu chọn đồ, sau đó chậm rãi nói một câu:

“Không phải cậu ta muốn tổn thương Kim JaeJoong sao, vậy cậu ta phải chết, không có sự lựa chọn.”

_______________________

(1) Chủ bồi, phó bồi: Ở bàn hình chữ nhật thì người ngồi ở hai đầu bàn là chủ bồi, ngồi ở hai bên là phó bồi.

Bình luận

Truyện đang đọc