VÌ TỒN TẠI

Chúng ta cùng quay ngược thời gian về hai ngày trước nào…

“Hey! Jack~ Long time no see!” Nhị thiếu gia nhà Jung của chúng ta dùng thứ tiếng Anh thông thạo của mình ở trong sòng bạc như thoi đưa, giày da màu nâu nhạt vững vàng bước trên nền đá cẩm thạch sáng loáng, trên tay anh cầm một ly sâm banh, chiếc áo sơ mi buộc ngang hông phối với bộ âu phục đen, một chiếc nơ bướm thắt trên cổ áo, mái tóc màu nâu hoàn toàn che giấu thân phận đại ca.

Jung YunTae nhìn thấy một mỹ nhân người lai nháy mắt đưa tình khi đi ngang qua bên cạnh anh, khóe miệng cong thành nụ cười tà mang ý đánh dấu, bưng ly rượu bước tới, lúc anh dựa sát vào cô gái trang điểm lòe loẹt, chạm tay lên phần lưng trần trụi của cô, di động đột nhiên vang lên, Jung YunHo cầm di động nhìn dãy số lạ trên màn hình, trượt một cái rồi tiếp điện thoại, trên tay vẫn không quên trêu ghẹo mỹ nhân nhiệt tình trước mắt, Jung YunTae không nói gì, miệng chậm rãi kề sát vào đôi môi đỏ hồng của cô gái, cô gái cũng dần nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn này… Ngay lúc ấy, trong ống nghe truyền đến một giọng nói:

“Ê, tôi nói này… Bao giờ anh mới thay đổi khẩu vị đây?”

Giọng nói trong ống nghe khiến Jung YunTae ngây người trong ba giây, khuôn mặt cứng đờ lại, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, có lẽ bây giờ vẻ mặt của anh là vẻ mặt muốn nhìn thấy nhất của Kim JaeJoong và Jung YunHo hai ngày sau (cũng chính là bây giờ) khi biết So Gaye nói cho Jung YunTae rằng Ji Min đã chết.

Bất quá cũng không sai, Jung YunTae quả thực đã gặp phải quỷ rồi, người đã biến mất ba năm ấy, người anh vẫn luôn đau thương từ tận đáy lòng và không muốn nhắc đến kia.

So Gaye, cậu ấy quay về rồi…



“Em đang ở đâu?” Jung YunTae buông cô gái trước mắt ra, anh tìm kiếm xung quanh, nhưng không nhìn thấy gì.

“Anh chơi tiếp đi, tôi còn có việc khác.”

“Không được… Em đừng…” Không chờ Jung YunTae nói xong câu “Em đừng cúp máy”, điện thoại liền vang lên tiếng tu tu không độ ấm.

Jung YunTae lập tức gọi người tới, đóng hết tất cả các cửa lại, anh kiểm tra camera theo dõi, xem đến khi mắt mình đau nhức mà vẫn không thu hoạch được gì.

Rốt cuộc có phải là So Gaye hay không? Jung YunTae hút thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn dưới chân mình, phong cảnh như nước chảy, đêm tối xa hoa trụy lạc, So Gaye này, em đang ở đâu.

“Đặt một vé máy bay về Hàn Quốc cho tôi, mai là đi.”

Jung YunHo ấn dãy số nội bộ trước bàn giấy, nói với trợ lý.



“Thế là cứ như vậy, tôi quay về, đứng trước mặt hai người.” Jung YunTae vẫn hút thuốc như trước, ngồi bên ghế sofa, mang theo khuôn mặt không cảm xúc mà thuật lại ngọn nguồn sự việc.

“Sau đó thì sao, có gọi điện thoại cho anh nữa không?” JaeJoong sốt ruột hỏi.

“Không, à, không đúng, vừa nãy có gọi.”

“Anh ấy nói gì.”

“Cậu ấy nói, Ji Min chết rồi, còn bảo bây giờ anh phải cẩn thận.”

“…”

Toàn bộ phòng khách rơi vào im lặng lần thứ hai.

“Em tin không?” Jung YunHo hỏi bằng chất giọng trầm thấp.

“Tin gì?”

“So Gaye, cậu ấy còn sống?”

“… Em không biết… Nhưng em cảm thấy cậu ấy chưa chết, vẫn chưa chết, em luôn chờ cậu ấy liên lạc với em…” Ánh mắt của Jung YunTae đột nhiên trở nên ảm đạm, JaeJoong nhìn thấy, dâng lên một trận đau lòng.

“Trước tiên điều tra về Ji Min đi, cậu ta chết là chuyện sớm muộn nên anh cũng không ngạc nhiên lắm.” Sau khi Jung YunHo nói xong câu này, JaeJoong liền hỏi:

“Sao lại nói như vậy?”

“Ji Min chết yểu, sáu năm trước ở Mỹ, cậu ta hít thuốc phiện, sau đó gây tranh chấp về vụ giao dịch ma túy, xe cậu ta ngồi bị động tay động chân, nửa đường thắng xe mất tác dụng, chiếc xe liền lật hẳn sang một bên, bên trong tổng cộng có bốn người, đều chết hết, không ai sống sót.”

Khi Jung YunHo bình tĩnh kể xong những lời này, Kim JaeJoong liền đứng phắt dậy, đột nhiên nó cảm thấy bản thân giống như, giống như luôn bị lừa dối, luôn bị che giấu, dù chỉ là chút ít từ một bí mật to lớn, nó cũng chưa bao giờ biết…

“Em ngồi xuống trước đi, tôi không cho em biết là bởi vì vẫn không có cơ hội thích hợp, trước đây cậu ta tiếp cận quá gần em, tôi không yên tâm nên mới đi điều tra, sinh nhật em lần trước, tôi có đánh nhau với cậu ta, vô ý nhìn thấy vết thương do súng trên cổ tay cậu ta xa động mạch rất nhiều, tôi nổi lên sự hoài nghi, bảo người đi điều tra, đúng như dự đoán.”

“Không thể nào, tổng giám đốc Ji Hwan không thể để cậu ta giả dạng con trai của mình được, có mưu đồ gì đây?” Kim JaeJoong vẫn không có cách nào tiếp thu được sự thật, nó kích động nói.

“Đương nhiên là Ji Hwan biết, ông ta chỉ lợi dụng mà thôi, vô luận thế nào, Ji Min giả này có thể che đậy vụ bê bối của con trai ông ta, còn không uy hiếp được lợi ích của mình, thương nhân thích nhất loại giao dịch như vậy.” Jung YunHo nói xong, ngẩng đầu nhìn Kim JaeJoong ở trước mắt, phát hiện trong đôi mắt của Kim JaeJoong dường như cũng dâng lên chút gì đó.

“Em vẫn không tin… Em không tin được, vậy Ji Min hiện tại là ai, vì sao cậu ta phải làm như vậy, em không hiểu, em không tin!”

Jung YunHo thấy JaeJoong trước mắt trở nên như vậy, trong lòng có chút đau đau, hắn thở dài, nói:

“Em đi ngủ trước đi, tôi nói chuyện với YunTae một chút, đừng nghĩ nhiều nữa, đều là kẻ không quan trọng thôi mà.”

Kim JaeJoong nghe xong, vốn còn muốn nói chút gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng, nó xoay người bước lên lầu, mang theo vẻ mệt mỏi lo âu cùng nỗi sợ hãi.

Quả thực ngày hôm sau, trang đầu của tờ báo ngập tràn tin tức con cưng Ji Hwan của Heum Yang hiện đang giữ chức tổng giám đốc đã tử vong, tờ báo phối màu trắng đen khiến cái tin đó càng lộ ra vẻ vừa kinh dị vừa có chút khó tin, Kim JaeJoong nhìn tờ báo, trong lòng càng thêm phức tạp, toàn thân nó tỏa ra ý lạnh, ngấm vào trong máu, qua lại không ngớt trong từng bộ phận.

Jung YunHo và Jung YunTae đáp ứng lời mời đi đến nơi tổ chức tang lễ, mặc một bộ âu phục đen rất lịch sự, trước ngực cài một đóa màu trắng, toàn bộ nơi tổ chức tang lễ cũng bị phóng viên của giới truyền thông vây quanh, từng người khách đều lần lượt cúi người theo nghi thức, lịch sự mà ôm lấy Ji Hwan đang mang theo vẻ mặt đau xót đứng ở một bên, lúc đến lượt Jung YunHo, hắn hơi hơi cúi người, bước tới ôm lấy Ji Hwan:

“Dường như phải nói chúc mừng thì hợp hơn nhỉ.”

Sau khi Ji Hwan nghe xong, con ngươi co lại vì căng thẳng, nhưng sau đó lại khôi phục lại như bình thường, vẫn mang theo vẻ mặt đau xót mà bắt tay Jung YunHo, Jung YunHo không nói gì, khi hắn rời khỏi tầm nhìn của giới truyền thông, không nhịn được mà quay đầu lại, cong khóe miệng lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

Jung YunHo rời thẳng khỏi nơi tổ chức tang lễ, để Jung YunTae lại đây là tốt rồi, đây vẫn luôn là quy củ không đổi giữa bọn họ, YunHo thấy sắp đến trưa, hắn liền lấy di động ra, lúc vừa muốn ấn một dãy số, di động lập tức vang lên, dãy số đầy quen thuộc xuất hiện trên màn hình, Jung YunHo cười cười, bắt máy:

“A lô, JaeJoong.”

“Xong việc chưa?” JaeJoong hỏi bằng chất giọng có chút mệt mỏi.

“Tôi đã đi rồi, trưa nay…” Không đợi YunHo nói xong câu “trưa nay ăn cùng nhau đi”, Kim JaeJoong liền cướp lời.

“Buổi trưa em phải ra ngoài một chuyến.”

“… À… Ừm.” Vẻ mặt trở nên buồn thiu của Jung YunHo trông rất buồn cười.

“Vậy thì, buổi tối gặp nhé.” Nói xong, YunHo liền cúp điện thoại, Kim JaeJoong cũng quen với việc YunHo kết thúc cuộc điện thoại trước, từ trước đến nay luôn là như vậy.

Ba phút trước, JaeJoong nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói đầy quen thuộc, lúc nó nghe thấy giọng nói ấy lần đầu tiên, nước mắt liền lăn xuống, nó nhanh chóng mặc quần áo vào, mặc dù trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhưng JaeJoong vẫn tới quán café – địa điểm hẹn. Nó tới rất đúng giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc