VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU


Hứa Viên Viên trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cái gì? Lão phu nhân muốn đổi họ cho con nhỏ đó?
Con nhỏ đó cũng lợi hại lắm, mới vào cửa Tiêu gia ccòn chưa được một ngày bà đã lấy lòng lão phu nhân như vậy rồi.

Công sức cô ta bỏ ra bao nhiêu năm trời đi nịnh nọt ông ngoại cứ như thế mà đi tong sao?
Mơ đi! Cô ta sẽ không để cho ai khác lấn thêm vào đây nữa!
Nhưng phải nghĩ cách từ từ đối phó.
Quá vội vàng thì quá lộ liễu rồi, không thể được.
"Con có muốn đổi họ thành họ Tiêu không?" Lão phu nhân vuốt gương mặt Diệp.

"Bà ngoại rất muốn con ở cạnh bà, con bao nhiêu năm qua..

vất vả nhiều rồi."
Thanh Diệp cười nhẹ nhìn bà: "Sao cũng được ạ, cứ tùy ý bà đi."
"Con bé này, sao lại là tùy ý bà chứ hả?" Lão phu nhân kéo kéo Lâm Vân Du: "Vân Du, con xem, con bé này ngoan biết bao nhiêu, còn con thì đòi cái gì là nhất định phải có cái đó.

Hồi con còn nhỏ, mẹ với bà ngoại phải khổ tâm với con lắm."
"Ahhhhh..


Bà ngoại, chuyện đó lâu lắm rồi cơ mà.

Xấu hổ quá đi mất!" Mặt Lâm Vân Du đỏ ửng lên, cô lắc lắc mái tóc nhuộm màu bạch kim tinh nghịch.

"Lạc đề, lạc đề rồi!"
"Haha..

Vậy thì quay lại chủ đề chính thôi." Tiêu Ngọc Phương cười cười đỡ cho con gái mình.

"Mẹ, như thế có được không?"
"Được hết, là cháu gái mẹ thì cái gì cũng được hết." Lão phu nhân cười hiền hậu vuốt tóc Diệp.

"Vậy từ nay con là Tiêu Thanh Diệp, là cháu gái cưng của bà, là nhị tiểu thư Tiêu gia này." Đoạn bà lại quay sang Lâm Vân Du: "Vân Du con xem, con cố gắng đào tạo Tiểu Diệp thành hoạt bát vui vẻ giống như con giúp bà cái, chứ mấy đứa mà như này bà buồn chán lắm.

Cực kì buồn chán luôn đấy."
"Dạ, tuân mệnh!" Lâm Vân Du giơ tay chào theo kiểu quân đội, rồi 4 người phụ nữ cùng cười với nhau.
Trên cùng một bàn nhưng như hai thế giới.

Phía 4 mẹ con vui vẻ bao nhiêu thì bên này lại trầm tĩnh bấy nhiêu.
Tiêu lão gia, Mã Chiêu Thục và Hứa Viên Viên ba người này không biết phải làm gì ở chỗ này nữa.

Nhìn bốn người kia đang vui cười mà ba người như người dưng ở đây, bầu không khí thật sự vô cùng ngượng ngùng.
Hứa Viên Viên đành phải ôm cánh tay Tiêu lão gia, cô ta cười nói: "Ông ngoại, cuối tuần này gia đình chúng ta đi chơi có được không..

Viên Viên đã lâu lắm rồi không đi chơi cùng ông ngoại."
"Thôi, ông lớn tuổi rồi.

Cả con nữa, cũng hai mấy tuổi đầu rồi mà còn như đứa con nít, suốt ngày đòi đi chơi với ông." Tiêu lão gia cười hiền từ nhìn Hứa Viên Viên.

"Ông không đi được, cho con đi với Tiểu Diệp, A Du đi.

Lần này nhà chúng ta mới đón Tiểu Diệp về, phải để cho mấy đứa thân thiết với nhau hơn một chút.

Phải không bà?"
Bị nhắc đến, Tiêu lão phu nhân không biểu hiện gì khác.


Bà chỉ gật đầu qua loa rồi lại trò chuyện với ba người kia: "Ừm.

Cho con với Tiểu Diệp đi chơi chung với nhau cũng được nhỉ.

Mà hai đứa nhìn như chị em sinh đôi ấy.

Nhìn sơ qua giống nhau đấy chứ.

A Du, con tẩy tóc đi là giống Tiểu Diệp như đúc ngay."
"Ừ nhỉ?" Lâm Vân Du nhìn Diệp, sau đó như nhận ra điều gì đó cô quay lại phồng má nhìn bà ngoại: "Bà! Sao bà chỉ bắt mỗi cháu đổi màu tóc thôi thế? Có Tiểu Diệp Tử là bà bơ luôn cháu đấy ạ?"
"Làm gì có." Tiêu lão phu nhân cười.

"Bà thấy cháu để tóc này không đẹp bằng tóc đen nên mới nói thế thôi."
"Thật không ạ?" Lâm Vân Du sờ sờ tóc.

"Đúng thật, cũng nên đổi màu tóc rồi nhỉ.

Hay chiều nay cháu đưa Tiểu Diệp đi sửa sang lại một chút.."
"Cháu đúng là quá điệu mà.

Cứ thế thì bao nhiêu gia sản Tiêu gia chúng ta đổ vào tiệm tóc tiệm quần áo hết à?"
"Bà..


Có phải lúc nào cháu cũng mua cũng cắt đâu.."
"Hahaha.."
* * *
Trần Hạo ở thành phố B mà trong lòng cứ như kiến bò trên chảo.

Làm sao mà qua được ải đây..

Bác cô ấy là Tiêu tổng thống, ông bà cô ấy lại là người Tiêu gia.

Tiêu gia vốn mấy đời nay là quý tộc, luôn nằm trong xã hội thượng lưu, có lẽ yêu cầu khắt khe lắm.
Nhưng anh thì có gì mà không thể vượt qua tiêu chuẩn được chứ? Đẹp trai, giàu có lại còn có tài nữa chứ.

Thế thì chắc được?
Chẳng lẽ thời đại này mà họ còn tuyển rể theo kiểu thời xưa hay sao? Văn võ song toàn tài mạo xuất chúng? Hay cầm kì thi họa đủ kiểu?
Không, cho dù có thế thì anh vẫn tự tin là mình có thể rước được vợ về nhà.
Nhưng ngay tức khắc bao nhiêu tự tin của anh lại như tàu lượn siêu tốc tụt dốc không phanh.

Anh vuốt trán, mẹ ơi, con trai được như thế này là nhờ mẹ cả đấy!
Trần phu nhân: "Hắt xì! Ai nói xấu mình thế nhỉ? Mà ngoài thằng con trai mình ra thì còn ai nữa..".


Bình luận

Truyện đang đọc