VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chớp mắt một cái đã tới buổi tiệc mừng Tiêu gia nhận lại Thanh Diệp.
Nhân vật chính của buổi tiệc - Tiêu Thanh Diệp đang được chị gái Lâm của mình trang điểm chuẩn bị rất kỹ càng, bây giờ Lâm đại tỷ đang làm tóc cho cô ấy.

Trái lại với vẻ mặt vui vẻ của Lâm Vân Du, Tiêu Thanh Diệp không hề thấy vui vẻ, mà cô cứ suy nghĩ lung tung.
Cả ngày hôm qua không thấy Amon hồi âm, trong lòng Thanh Diệp vô cùng bất an.

Cô rất hiểu con người này, người dám cãi lại hay cò kè mặc cả mệnh lệnh của anh ta, đều không có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng lần này là sao đây? Diệp đứng ngồi không yên, cô im lặng nhìn vào gương, nhìn Lâm Vân Du đang vui vẻ chải tóc cho mình, nhìn bà ngoại cô cùng Tiêu Ngọc Phương ngồi phía sau cười hài lòng mà nội tâm cô cứ căng ra như sợi dây đàn.
"Kiểu này chắc đẹp nhỉ?" Lâm Vân Du cài nốt cái kẹp tóc đính viên đá quý màu xanh da trời hình giọt nước lên tóc Diệp, búng tay một cái tách, giả vờ nâng cao giọng chanh chua: "Xong rồi, thỉnh Tiêu tiểu thư quay người lại cho bổn tiểu thư được chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi nào!" Nói xong chính cô cũng không nhịn được mà cười mãn nguyện.

Quả thật, em ấy chính là người cô cần tìm!
Thanh Diệp không bận tâm lắm đến trò đùa của Lâm Vân Du, cô chỉ cười cười rồi đứng lên.
Tiêu Thanh Diệp ngắm nhìn bản thân một vòng, ừm, không quá cầu kì, cũng không quá sơ sài, thế là đủ.
Trong khi đó Lâm Vân Du vô cùng, vô cùng hài lòng với thành quả của bản thân.


Chao ôi đẹp chưa kìa!
Mái tóc đen dài được thắt lại thành đuôi sam để gọn sang một bên, gương mặt sắc sảo, dôi mắt hoa đào to tròn đen láy khẽ chớp, hàng lông mi dài liền chuyển động nhịp nhàng như hồ điệp vẫy cánh.

Bộ sườn xám màu xanh da trời nhàn nhạt ôm vừa khít cơ thể mảnh mai của cô, với cổ áo kín đáo, tay áo hơi ngắn một chút lộ ra cánh tay mảnh khảnh; phía dưới, hai tà váy chẻ từ phần nửa đùi xuống lộ ra cặp chân trắng nõn, thon dài.

Dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng thuần, trông cô ra dáng một vị tiểu thư đài các, thanh nhã thời xưa.

(Ảnh minh họa)
"Đẹp không mẹ? Bà ơi, em ấy thật đẹp đúng không?" Lâm Vân Du cười rạng rỡ, ánh mắt đầy mong chờ lời nhận xét của hai bậc trưởng bối.
"Đẹp, đẹp lắm." Tiêu lão phu nhân cười híp mắt, bà chầm chậm nói, ánh mắt có hơi mơ màng nhớ về thời còn trẻ.

Nhìn con bé với bà lúc đó cũng không khác nhau nhiều lắm.
Tiêu Ngọc Phương chỉ gật gật đầu mỉm cười hài lòng.

Trong lòng bà lại thầm lặng nhớ đến người em gái số khổ của bà.
Tiểu Ý, em xem, con gái của em đúng thật là xinh đẹp.
"Bà, bác, chị, con muốn vào nhà vệ sinh một chút.

Con đi đây ạ." Chờ đợi cái gật nhẹ của Tiêu lão phu nhân, cô bước từ từ ra khỏi phòng.

Bước ra được vài bước cô nghe tiếng của Lâm Vân Du nói chuyện cùng bà ngoại mình từ xa mà càng thêm phiền muộn.
"Chắc là Tiểu Diệp ngại thôi bà! Nhưng mà công nhận là cháu gái bà giỏi lắm đúng không? Cháu cực kì có mắt nhìn đấy!"
"Ừ, đúng, cháu gái bà cái gì cũng giỏi."
"Bớt tự tin thái quá đi, cái con bé này.

Mẹ, đừng khen nó nhiều quá kẻo nó vênh mặt lên bây giờ."

"Con không có mà!"
* * *
Đi xa khỏi căn phòng của cô ở Tiêu trạch, Tiêu Thanh Diệp tìm đến hoa viên, cô lẳng lặng đi ra sau một bụi cây, đứng đó đưa tầm mắt nhìn xa xăm.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có ai đó đang đứng sau lưng cô.

Diệp quay lại, mắt cô mở to lên định phòng bị nhưng không kịp nữa.
Cô chỉ cảm thấy gáy của mình đau nhói lên rồi trời đất tối sầm lại..
* * *
Thân thể Diệp ngã xuống, người đàn ông từ từ đưa hai cánh tay ra ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi, Monica.

Nhưng thời gian của em như thế là đã đủ lắm rồi."
* * *
Lâm Vân Du chuẩn bị quần áo cho mình xong xuôi từ lâu lắc rồi, mà cô vẫn không thấy Thanh Diệp quay lại, cô lo lắng tới mức hai tay sắp vò nát cả gấu váy rồi.
Không thể cứ ngồi yên thế mãi được.

Với suy nghĩ đó Lâm Vân Du lập tức đứng dậy đi tìm Diệp.

Không thể nào để yên nữa!

Nhưng, sự lo lắng đó lại càng dâng lên khi Lâm Vân Du đi tìm Diệp.
Hành lang? Không thấy!
Nhà vệ sinh? Không thấy!
Hoa viên? Không thấy!
Phòng riêng của em ấy? Không có!
Mỗi một cánh cửa được mở ra là lại thêm một nỗi lo lắng.

Rốt cuộc thì em ấy đã đi đâu?
Thanh Diệp, em đã đi đâu?
* * *
Bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người gần như đã đến đông đủ cả.

Tiêu lão gia, Tiêu lão phu nhân đang ngồi tại ghế chủ vị chờ Lâm Vân Du dẫn Tiêu Thanh Diệp đến nhưng..
"Ông! Bà!" Lâm Vân Du hốt hoảng chạy vào bữa tiệc: "Không thấy Tiểu Diệp đâu nữa!".


Bình luận

Truyện đang đọc