VIỆN TRỢ - GIAO DỊCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm ấy, Liễu Chanh chủ động dị thường, lập tức từ cậu nhóc thanh lãnh cấm dục biến thành mèo hoang nhỏ mị hoặc hung mãnh, vươn móng vuốt mảnh nhưng sắc bén, hận không thể xé Lục Tầm ra ăn sạch.

Lục Tầm cũng dục hỏa bừng bừng, lập tức muốn đẩy ngã Liễu Chanh hung hăng làm cậu đến ngất, nhưng hắn lại cảm thấy mình không thể cầm thú như vậy, trên người Liễu Chanh có thương tích, cả người mỏi mệt, thời điểm thế này không nên giậu đổ bìm leo. Hắn dẫn Liễu Chanh đi ăn cơm, về nhà nhẹ nhàng tắm giúp cậu, sợ mình nhịn không được, còn muốn để Liễu Chanh ngủ ở phòng khách, kết quả Liễu Chanh không nói không rằng theo hắn về phòng ngủ chính, theo hắn lên giường, khi hắn còn muốn mở miệng khuyên vài câu, cậu không thèm nói gì đã đánh gục hắn rồi.

Lục Tầm đón ý hùa theo Liễu Chanh chủ động hôn môi, trong đầu tràn ngập bong bóng nhẹ nhàng bay bay, hắn nghĩ thầm đây chính là tiểu thịt tươi đưa đến bên miệng, nếu còn không ăn thì thật phí phạm của trời.

Hắn vừa định xoay người áp đảo Liễu Chanh, không nghĩ tới cậu nhóc lại nhanh chóng cúi người, thổi một ngụm khí nóng ở bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Anh đừng nhúc nhích."

Ngay sau đó, Liễu Chanh đè lại hai tay Lục Tầm, nóng bỏng hôn từ trán hắn xuống dưới, đầu lưỡi ôn hòa liếm qua tai hắn, chóp mũi, cằm và cổ. Lại liếm đi những vệt nước trên ngực hắn.

"Ai......" Cảm giác này thực mới lạ, Liễu Chanh chưa bao giờ tỉ mỉ động tình chăm sóc cảm thụ thân thể hắn như vậy, Lục Tầm như trong mộng thở dài một tiếng, cảm thấy từng vị trí trên thân thể bị đụng chạm đến đang run rẩy, lúc ngực được liếm đến, hắn thấy hơi ngứa, nhịn không được nói: "Nhìn không ra nha, em thằng nhóc này từ đâu học được mấy thứ này....Ân...."

Liễu Chanh ngẩng đầu, ánh mắt mịt mờ, cậu mập mờ nói: "Theo anh học."

Lục Tầm mười phần phấn khởi, hắn không phát hiện trong giọng nói Liễu Chanh có chút khác lạ, đó là áp lực giữa tình dục và thống khổ, trong một góc đáy lòng ẩn giấu quá nhiều khúc chiết u ám, cảm xúc tiêu cực trong đó náo động sôi trào, cấp thiết muốn phát tiết ra ngoài. Cậu lấy tình dục coi như là một công cụ, tựa hồ chỉ có thể dựa vào phóng túng nhất thời đạt được tự do cùng giải thoát trong giây lát.

(......)

Lúc Lục Tầm bị cậu ngậm lấy, nhất thời kích động thiếu chút nữa đầu hàng, nhưng ngay sau đó đã bị răng nanh của Liễu Chanh cắn vài cái, đau đến mức trợn mắt. Hắn tóm lấy tóc Liễu Chanh, thở hồng hộc nói: "Bảo bối, em nhẹ chút.... Em đây là muốn ăn luôn tôi à?"

Liễu Chanh hơi ảo não, dứt khoát từ bỏ động tác có độ khó cao này, một lần nữa bò lên trên người Lục Tầm, dùng môi lưỡi ướt át ngăn chặn miệng hắn.

Lục Tầm bị cậu che trời lấp đất hôn đến hô hấp cũng khó khăn, hắn hơi nghiêng đầu, vừa tức vừa buồn cười, mang theo chút nghi hoặc trêu chọc: "Hôm nay làm sao vậy? Muốn tôi thế à? Mấy ngày không gặp sao lại như biến thành người khác thế? Hay đây là hồ ly tinh hạ phàm nha?"

Liễu Chanh càng thêm xấu hổ, lại không cách nào khắc chế dục vọng như thủy triều của mình, hắn không nặng không nhẹ cắn vành tai Lục Tầm, trầm giọng gầm lên: "Câm miệng, không cho anh nói chuyện."

Lục Tầm cười, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Liễu Chanh khóa ngồi trên người Lục Tầm......

"Ai......" Lục Tầm duỗi tay kéo cậu đổ vào trong ngực mình, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được trạng thái này có vấn đề, hắn cảm giác Liễu Chanh trong lòng ngực hắn hơi run rẩy, kịch liệt thở dốc, hắn dùng lực xoa xoa trên lưng Liễu Chanh: "Em đang trút giận ra sao? Vậy sẽ khiến em bị thương......"

Liễu Chanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em muốn. Trong lòng em có một khoảng trống rỗng."

(......)

Sau này, Lục Tầm hồi tưởng lại một đêm kia, vẫn cảm thấy đó là một đêm điên cuồng nhất trong đời mình, hơn nữa là một thể nghiệm mới mẻ độc nhất vô nhị, bởi vì ngày hôm sau hắn tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên chính là, sao cứ có cảm giác mình bị phiêu*? Hơn nữa còn là bạch - phiêu.

(*) (嫖) phiêu: chơi gái (phiêu kỹ), bạch phiêu (白嫖 BP) là từ hay dùng trong giới fan idol, ý chỉ fan chỉ hâm mộ ngoài miệng, không có hành động gì hay ủng hộ vật chất nào. Trong game BP chỉ người không tốn tiền có được vật phẩm hiếm. Ở đây là chơi xong không trả tiền.

"Ngủ xong là xong rồi? Đại gia ngài không định cho tiểu nhân một danh phận sao?" Mặt trời lên cao, Lục Tầm ôm Liễu Chanh cùng nhau tỉnh dậy, hắn nhớ lại một chút điên cuồng từ đêm qua, lại nghĩ tới Liễu Chanh còn chưa cho hắn cậu trả lời chắc chắn, liền vừa hôn Liễu Chanh, vừa oán giận trêu chọc.

Liễu Chanh thất thần nhìn trần nhà, không biết ánh sáng mặt trời phản xa từ đâu tới, vạch ra mấy dải sáng trên trần nhà màu trắng.

"Có...... Khác nhau sao?" Qua một hồi lâu, Liễu Chanh mơ hồ nói: "Quan hệ giữa chúng ta bây giờ không tốt sao?"

Khác nhau? Lục Tầm nghĩ nghĩ, trong lòng không vui lắm, thời đại này "chuyển chính thức" cho tình nhân khó khăn như vậy sao? Hắn có chút châm chọc đùa: "Có khác nhau a, em làm bạn trai chính thức của tôi, tôi sẽ không cần trả tiền mỗi tháng cho em rồi."

Liễu Chanh cười cười, hùa theo hắn: "Vậy em không phải bị thiệt à?"

Lục Tầm dùng tay chống đầu, chăm chú nhìn mắt Liễu Chanh, thay đổi thành biểu tình nghiêm túc: "Đương nhiên là có khác nhau. Nếu em và tôi chỉ là tình nhân viện - giao, chúng ta chỉ cần chịu trách nhiệm với giao dịch này, nhưng nếu là người yêu, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với nhau." Lục Tầm nhéo cằm Liễu Chanh, khiến cậu nhìn hắn: "Nếu em không thích tôi, hoặc là không tin tưởng tôi, có thể nói thẳng."

Lục Tầm rất tự tin, hắn cho rằng chỉ có thể Liễu Chanh không đủ tin tưởng, tuyệt đối không có khả năng không thích mình. Từ lúc gặp nhau tới giờ, đủ mọi phản ứng của Liễu Chanh, đều có thể chứng minh điểm này.

Nhưng Liễu Chanh vẫn không trả lời, cậu nhu nhu băng gạc trên trán, cũng không biết là thật hay giả vờ, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi, em đau đầu......"

Lục Tầm thở dài một tiếng, lại thêm một lần bại trận.

Một đoạn thời gian sau đó, hai người vẫn duy trì loại quan hệ ái muội không rõ ràng như vậy.

Lý trí Liễu Chanh nói cho cậu biết phải rời xa Lục Tầm người này, quay lại cuộc sống ảm đạm của mình, tránh một tương lai không thể đoán trước nhưng nhất định rất khó khăn, như vậy với ai cũng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mặt khác, cậu tựa như bị nghiện, dù mâu thuẫn giãy giụa, vẫn không trốn thoát dụ hoặc chí mạng kia. Cậu nhớ Lục Tầm, muốn nhìn hắn, muốn cùng hắn làm tình, dần dần, thậm chí từng giây từng phút đều muốn chiếm lấy hắn. Vừa bắt đầu cậu an ủi mình, duy trì quan hệ như vậy chỉ là tạm thời muốn trốn tránh thực tế ảm đạm, dù sao ở cạnh Lục Tầm cậu rất vui vẻ, nhưng chính bản thân cậu cũng không ý thức được, mưu lợi dần dần biến thành ỷ lại thực sự, giống như con côn trùng nhỏ va vào mạng nhện, tới khi phản ứng lại, muốn trốn cũng đã muộn.

Mà Lục Tầm, cũng không chỉ yên lặng làm một con sói đuôi to(*) chiếm hời người ta, hắn cẩn thận tiếp tục thúc đẩy kế hoạch khiến Liễu Chanh "chuyển chính thức" cho mình, thực sự muốn hai tư giờ đều niệm chú kim cô "muốn cùng nhau yêu đương nha" bên miệng, có lúc, hắn cũng tự giễu thất bại nghĩ, người ta còn không thèm để ý, mình đây cũng quá rẻ rúng đi?

(*) đại vĩ ba lang: ý chỉ người giả vờ đàng hoàng đứng đắn.

Hắn lại bóng gió vài lần hỏi thăm tình hình mẹ Liễu Chanh, muốn đưa tay giúp, nhưng đều bị Liễu Chanh dùng các loại lý do cự tuyệt, thật sự không được thì lại giở bài cũ, chẳng phân biệt thời gian địa điểm mà trêu ghẹo hắn, để hắn ngoại trừ mạnh mẽ làm cậu một trận, căn bản không hỏi thêm được gì.

Lục Tầm chính là người nghiêm túc lại lý trí, không nảy lòng tham thì thôi, một khi động chân tâm thì hơi có chút ý tứ bất khuất kiên cường. Hắn thử đứng trên góc độ của Liễu Chanh tự hỏi, vì cái gì em ấy cự tuyệt mình? Hình như cậu thật sự không muốn đưa mẹ đi viện, vì sao?

Nếu là mình, cha bởi vì mình nhất thời tùy hứng mà xảy ra chuyện, mẹ đối mình thường xuyên mắng chửi đánh đập, sống giữa thống khổ và áy náy, sẽ cảm thấy xa cách và thiếu cảm giác an toàn đối với người xung quanh, thậm chí coi tất cả đối xử bất công phải nhận là trừng phạt đúng tội.

Liễu Chanh nghĩ như vậy sao?

Lục Tầm từng nghe nói, Thiên Chúa giáo có một đoàn thể thần bí tự trị tên là The Work(*), các tín đồ thông qua khổ tu để tiếp cận đến mục đích của Chúa, bọn họ sẽ đeo trên đùi những đai khổ tu(**) đầy gai nhọn, mượn thống khổ thân thể để làm sạch tội ác tâm linh.

(*) Phủ Giám chức Thánh Giá và Opus Dei (tiếng Latinh: Praelatura Sanctae Crucis et Operis Dei, thường gọi là Opus Dei), là một đoàn thể của Giáo hội Công giáo Roma với giáo huấn rằng mọi người đều được gọi để nên thánh và cuộc sống đời thường là một con đường để đạt tới sự thánh thiện. Đa số thành viên là giáo dân, cùng với các linh mục triều dưới quyền quản lý của một giám chức (còn gọi là giám quản, thường là một giám mục), được bầu chọn bởi các thành viên đặc biệt rồi được bổ nhiệm bởi Giáo hoàng.Opus Dei trong tiếng Latin có nghĩa là "Công trình của Thiên Chúa" (Work of God); do đó các thành viên và người ủng hộ thường gọi tổ chức này là the Work. (nguồn: wikipedia)

Đối với Liễu Chanh, phải chăng mẹ chính là cái "đai khổ tu" của cậu?

(**) khổ tu mang: một phương pháp tu hành trong Kito giáo, chính là ở trên đùi đeo đai khổ tu, trong lúc người đó di động, gai nhọn đâm vào trong da thịt, hủy diệt ham muốn con người để có thể thêm gần gũi với Chúa. (nguồn: baidu) (Ảnh cuối bài)

Lục Tầm nghĩ đến đây, tâm vỡ thành từng mảnh, hắn cảm thấy cần phải đổi phương pháp, tìm một cái tư vấn chuyên môn, đi vòng để tiếp cận, trước tiên phải giải quyết vấn đề của chính bản thân Liễu Chanh đã.

Không ngờ còn chưa kịp tìm tới bác sĩ tâm lý, đã xảy ra một chuyện.

Hôm nay, Liễu Chanh cầm một cái bể cá nhỏ tới công ty chờ Lục Tầm tan tầm, trong bể cá là vài con cá vàng cậu mua ở chợ hoa điểu (chợ hoa và chim*(Ảnh cuối bài), bể cá trong nhà Lục Tầm vẫn để trống cũng lâu rồi.

Liễu Chanh muốn cho Lục Tầm bất ngờ, nên cũng không báo trước cho hắn mình đến đây. Cậu vừa đến sảnh văn phòng, đã bị một người dáng dấp như bảo an ngăn cản, người kia lạnh tanh nói: "Liễu Chanh phải không? Phiền theo tôi đến chỗ này một chuyến, Triệu tổng muốn gặp ngài."

"Triệu tổng nào?" Liễu Chanh đứng lại, đúng mực hỏi.

Bảo an không nhịn được bảo: "Trợ lý Phó tổng tài, Triệu Đình Triệu tổng." Nói xong đưa tay làm dấu mời, chỉ một gian phòng tiếp khách nhỏ bên cạnh sảnh.

Liễu Chanh không nhúc nhích, lấy di động định gọi cho Lục Tầm, vị Triệu tổng này cậu chẳng quen biết, đang yên đang lành sao phải đi gặp tình nhân của ông chủ làm gì, động đến việc tư của ông chủ chẳng phải việc tối kỵ sao?

Nhưng, bảo an không khách khí đoạt lấy điện thoại của cậu, trầm mặt nói: "Triệu tổng nói, có mấy vấn đề nhỏ muốn hỏi ngài. Mời đi theo tôi."

(*) đai khổ tu



(*) chợ hoa điểu: chợ bán cây cảnh và vật nuôi, là một điểm buôn bán và cũng là một đặc sản du lịch tại nhiều thành phố Trung Quốc.





Bình luận

Truyện đang đọc