VIỆN TRỢ - GIAO DỊCH

Liễu Chanh nhìn chằm chằm Wechat của Lục Tầm một lúc lâu, đột nhiên trong lòng phiền đến hoảng hốt, cậu cũng không biết mình bị làm sao, thần xui quỷ khiến kéo ngón tay Lục Tầm đặt trên nút mở khóa. Liễu Chanh lén lút lo sợ như kẻ trộm, cũng may Lục Tầm chỉ trở mình, không tỉnh. Liễu Chanh cầm di động chui vào trong chăn, mở tin nhắn của Lục Tầm.

"Lục thúc thúc, ngài đang ở đâu? Em vừa nghỉ hè về nước, nhớ ngài lắm nha, lúc nào mời em ăn cơm nhé? Em muốn ăn vịt nướng và cá tuyết bạc ở Grand Hyatt*..."

*là một thương hiệu khách sạn trung tâm đô thị lớn thuộc tập đoàn khách sạn Hyatt (Mỹ).

Liễu Chanh ngừng thở, kéo lên xem lịch sử chat, lướt lướt qua liền xác định Tiểu Vũ đây chính là "tiền bối" của cậu, là tình nhân trước của Lục Tầm. Có điều gần nửa năm nay hai người liên hệ không nhiều, chỉ ngày lễ tết, cậu trai kia mới gửi cho Lục Tầm một tin nhắn thăm hỏi, tình cờ ám muội một chút hồi ức "ngọt ngào ôn nhu" ngày xưa, Lục Tầm thế nào cũng được nhắn trả lời mấy câu "Ngày lễ vui vẻ", "Nhớ học tập tốt", "Tôi rất khỏe", "Khi nào về nước mời cậu ăn cơm" khách sáo, một lần liên hệ cuối cùng là ba tháng trước.

Liễu Chanh vào xem vòng bạn bè của Tiểu Vũ, thấy cậu ta thường post vài tấm ảnh tụ hội, hàng hiệu, ảnh chụp chung cùng tuấn nam mỹ nữ, hình như còn có một bạn gái bạch phú mỹ ở nước ngoài, nói chung hoàn toàn khác Liễu Chanh, là loại người phô trương, ham hư vinh.

Chui từ trong chăn ra, Liễu Chanh hít một hơi, thả di động về chỗ cũ. Cậu trở mình, chuẩn bị ngủ, mới vừa nhắm mắt lại, di động chết tiệt lại "Đinh" một tiếng.

Liễu Chanh không thể nhịn nổi nữa, dùng bài cũ mở khóa điện thoại, dứt khoát ngồi xếp bằng trên chăn.

"Lục thúc thúc sao không để ý tới em? Ngủ? Sớm thế này đã ngủ sao? Thúc thúc ngài sáu mươi tuổi rồi hả?"

Liễu Chanh quay đầu nhìn Lục Tầm, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn đang ngủ giật giật mũi, vô ý thức giơ tay lên che mắt.

Liễu Chanh nghĩ, mình chờ người này bảy năm, hắn là của mình, dù tốt hay xấu, là địch hay bạn, đều là của mình, chỉ có thể là của mình.

Cậu hạ thấp di động, gõ chữ thật nhanh: Chưa ngủ, lúc nào có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm.

Bên kia trả lời ngay: Tối thứ sáu được không?

Liễu Chanh: Được. Vậy tối thứ sáu ở khách sạn Grand Hyatt. Không gặp không về.

Tiểu Vũ: Lục thúc thúc là số một! 【hôn nhẹ】

Liễu Chanh: Mấy hôm nay tôi hơi bận, gặp mặt rồi nói chuyện, không có gì đừng gửi tin nhắn.

.......

Liễu Chanh cẩn thận xóa bỏ đoạn chat của cậu và Tiểu Vũ, tắt di động, ngồi trên giường đờ ra. Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng thở đều đều của Lục Tầm và tiếng tim đập ầm ầm của chính cậu.

Mình đang làm gì vậy? Liễu Chanh chán nản ngã vào gối đầu, tâm phiền ý loạn, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen mà mất ngủ.

Hôm sau, Liễu Chanh mang theo hai vành mắt đen sì cùng cảm giác tội lỗi vi diệu trong lòng đi làm bữa sáng cho Lục Tầm.

Lục Tầm ra ngoài đã thấy trên bàn bày hai đĩa trứng chiên vàng óng ánh cùng cốc cà phê còn bốc hơi nóng nghi ngút.

"Ai u, đây là tôi lấy được một nàng tiên ốc sao!" Lục Tầm ôm lấy Liễu Chanh, hôn một cái trên mặt cậu, còn cố ý phát ra âm thanh thật vang.

Liễu Chanh chà chà mặt, càng xoa càng đỏ hơn, cầm cái thìa khuấy cà phê, nhìn vẻ mặt Lục Tầm vui vui vẻ vẻ, đột nhiên hỏi: "Lục tiên sinh, anh thích dạng con trai như thế nào?"

Lục Tầm đang vô cùng cẩn thận nhấm nháp món trứng tráng, nghe cậu hỏi cũng không ngẩng đầu trả lời: "Thích người như em vậy..."

"Anh không cảm thấy tôi rất trầm sao? Anh thích một bảo bối nhi ngọt ngào hoạt bát vui tươi thích làm nũng không?" Lúc Liễu Chanh nói, ánh mắt đảo tới đảo lui, bay tới trên tủ TV, nhìn thấy nơi đó đặt một bể cá trống rỗng.

Lục Tầm ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cậu: "Nếu em là bảo bối nhi ngọt ngào tôi cũng thích."

Liễu Chanh cười không nói nữa, hôm nay tâm tình Lục tổng tốt, nói vài lời đẹp đẽ trêu hắn, hắn cũng không chấp nhặt đâu.

......

Thứ sáu này, Liễu Chanh từ trường học về nhà, trạng thái của mẹ đã tốt hơn, yên tĩnh ngồi, khâu cho cậu một chiếc cúc áo sơ mi.

Liễu Chanh nói một câu: "Mẹ, con về."

Mẹ ngẩng đầu nhìn cậu, vứt áo sơ mi sang một bên.

Liễu Chanh mặt không biểu tình lui ra ngoài, vào nhà bếp, dì Mai đang bẻ đậu đũa, Liễu Chanh qua hỗ trợ, hàn huyên vài câu việc nhà, Liễu Chanh như đang tùy ý hỏi: "Dì Mai, năm đó ba con gặp sự cố rốt cuộc là trách nhiệm của ai? Ba có vượt đèn đỏ không?"

Dì Mai trên tay bận rộn, giọng điệu không vui: "Dì cũng không thấy, sao biết được. Cảnh sát nói là chúng ta cũng có trách nhiệm, nhưng dù gì cũng là họ đụng vào người khác, huống chi nhà người ta có quyền có thế, ai biết có vấn đề hay không..."

"Mẹ con vẫn bảo, ba con xảy ra chuyện đều là vì con..."

Dì Mai ném đậu đũa nhặt xong vào trong chậu, bất lực thở dài: "Trong lòng mẹ con, ba con thở một cái cũng là tiên khí, xảy ra chuyện là đổ cho con, đổ cho tài xế, ngược lại không trách chính hắn... Chanh Chanh, con đột nhiên hỏi cái này làm gì? Chuyện nhiều năm như vậy ta cũng sắp quên rồi."

Liễu Chanh hàm hồ nói: "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Con gần đây vẫn nghĩ dì nói có lý, tình trạng mẹ con không ổn định, con chỉ đi học không ở nhà, vẫn nên để bà đi bệnh viện."

Lúc ăn cơm, Liễu Chanh chỉ tượng trưng ăn hai miếng rồi định tới chỗ hẹn với Tiểu Vũ.

Dì Mai cau mày nhìn cậu: "Sao giờ con còn ra ngoài? Đêm nay có trở về không? Dạo này con bận rộn cái gì?"

Liễu Chanh nghĩ nghĩ, chính cậu cũng không biết đêm nay sẽ phát sinh cái gì, đành phải qua loa nói: "Con làm ca đêm. Đêm nay có về hay không, chốc con gọi lại cho dì."

.......

Lúc Tiểu Vũ tới, Liễu Chanh đã gọi món, hai tay đỡ cằm chống trên mặt bàn, ôn hòa nhã nhặn chờ cậu ta tới.

Qua thời gian hẹn mười mấy phút, Tiểu Vũ mới khoan thai đến muộn, Liễu Chanh nghe tiếng gõ cửa, sửa sang quần áo đi tới.

Cậu ta hôm nay cố ý mặc quần áo Lục Tầm mua cho lúc đi dạo phố, vốn là vứt trong nhà, ngay cả mác còn chưa gỡ. Chế phục hàng ngày mang phong cách học viện Anh quốc, tôn lên khí chất sạch sẽ lịch sự của cậu ta.

"Lục thúc ----" tiếng gọi vui mừng thân thiết im bặt, một cái chân bước vào cửa vội vội vàng vàng lùi ra, Tiểu Vũ nháy mắt sửng sốt, lúng túng cười nói: "Xin lỗi, tôi đi nhầm...."

Liễu Chanh ôn nhu nói: "Tiễu Vũ đúng không? Anh không nhầm đâu."

"Cậu là ai nhỉ?" Tiểu Vũ liếc nhìn số phòng, lúc này mới thấy sai sai, nheo lại đôi mắt dài nhỏ, đầy cảnh giác nhìn cậu.

"Đi vào nói chuyện đi, tiền bối." Liễu Chanh nở nụ cười, cười đến có chút cay nghiệt: "Tôi gọi đều là món ăn anh thích, vịt nướng, cá tuyết bạc, còn có rượu cocktail anh đặc biệt thích, gọi là "nhất dạ kinh niên*" đúng không?," Liễu Chanh mở rộng cửa, một mình đi vào phòng, đứng bên bàn, trong mắt có ý cười nhìn Tiểu Vũ vẻ mặt khiếp sợ, lại có chút trào phúng bồi thêm một câu: "Hay phải gọi là "nhất nhật kinh niên" nhỉ?"

*Nhất dạ vị ương, dao vọng kinh niên: Một đêm vấn vương chưa dứt, quay đầu nhìn lại đã bao năm.

"Cậu có ý gì? Cậu là tình nhân mới của Lục Tầm đúng không?" Tiểu Vũ không phải đèn cạn dầu, chuyện tranh giành tình nhân giằng giật khóc lóc cũng đã làm không ít, cậu ta ý thức được hôm nay là cái "Hồng môn yến" của mình, rất nhanh đã lên tinh thần, chuẩn bị hóa thân thành một Hán Cao Tổ hữu dũng hữu mưu.

Tiểu Vũ kéo ghế lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống, chuyện đầu tiên là ở ngay trước mặt Liễu Chanh lấy điện thoại gọi cho Lục Tầm, điện thoại còn chưa thông, trên mặt cậu ta đã có ba phần nũng nịu, mắt liếc nhìn Liễu Chanh.

"A lô ---" Tiểu Vũ mở hands-free*, thanh âm ôn hòa trầm ổn của Lục Tầm truyền ra.

*thiết bị rảnh tay: những sản phẩm hỗ trợ người dùng như tai nghe, loa phóng to âm thanh... để giải phóng bàn tay, giúp lái xe tập trung khi đi đường.

"Lục thúc thúc, em là Tiểu Vũ, không phải ngài hẹn em ăn cơm sao? Sao em đến nơi này lại thấy một bé nam sinh không quen biết a? Ngài bị trộm số sao?" Tiểu Vũ oan như sắp khóc: "Hay là ngài cố ý trêu em? Em thật không hiểu ngài đây là ý gì?"

"Cái gì? Nam sinh gì?" Lục Tầm trầm mặc một lúc, hình như đang nỗ lực giải thích vấn đề.

Tiểu Vũ giơ điện thoại lên trước mặt Liễu Chanh, lấy tư thái ngồi xem trò vui cười cười nhìn cậu. Liễu Chanh hướng điện thoại bình tĩnh nói: "Lục tiên sinh, chúng tôi ở Grand Hyatt, anh tới đi."

Nụ cười trên mặt Tiểu Vũ cứng đờ, lòng nói tiểu tử này lợi hại nha, núi Thái Sơn sụp mà sắc mặt bất biến à.

Tiểu Vũ cúp điện thoại, cũng không để ý Liễu Chanh, phô trương thanh thế mở game ra, âm thanh nền mở cực to.

Liễu Chanh không nóng không lạnh lật một quyển tạp chí, chờ Tiểu Vũ mở miệng.

Quả nhiên, người dễ kích động vẫn là Tiểu Vũ, cậu ta vừa chơi game vừa liếc trộm Liễu Chanh, thấy đối phương còn bình tĩnh tự nhiên hơn cả Bồ Tát, lửa nóng trong lòng càng bùng lên.

"Này, cậu, cậu tên gì?" Giọng Tiểu Vũ át cả tiếng game.

"Liễu Chanh."

Tiểu Vũ nghe không rõ, đành phải chỉnh nhỏ âm lượng, nổi giận: "Cái gì Chanh, cậu là tình nhân Lục Tầm mới tìm đến đúng không?"

Liễu Chanh không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Tiểu Vũ giễu cợt: "Cậu có bị làm sao không? Tôi tùy tiện nói mấy câu với hắn mà cũng đùng đùng đòi tới? Đã coi mình là chính thất rồi cơ à? Hay là nhìn Lục tổng dễ tính thì thích làm gì thì làm? Nhận tiền của người ta thì nên an phận, có biết đạo đức nghề nghiệp không đấy?"

Liễu Chanh bỏ tạp chí xuống, rất thành khẩn nhìn thẳng cậu ta, cũng không có ý định phí lời, trực tiếp nói: "Tôi có đạo đức nghề nghiệp không không cần anh đánh giá, hôm nay hẹn anh ra ngoài chỉ muốn nói với anh một tiếng, phiền anh sau này đừng có bất kỳ liên hệ nào với Lục tiên sinh, tôi không thích."

"Ha.... " Tiểu Vũ như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, đỡ bàn cười nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời cậu?"

Liễu Chanh nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Anh tên thật là Lộ Vũ, hiện đang học Quản lý công thương tại X đại ở Sydney, có một bạn gái, là thiên kim thủ phủ (nhà giàu) Hoa kiều tại địa phương, tên tiếng Trung là Tô Tuệ, tên tiếng Anh là Cathy, cô bé này anh tốn không ít tâm tư mới theo đuổi được, đã từng làm thủ công 999 đóa hoa hồng giấy tặng người ta, xem ra anh thực sự để ý cô ấy nhỉ? Ăn cơm mềm* cũng không dễ, nhỉ?"

*A kept man: người đàn ông được bao nuôi.

"Mày...." Tiểu Vũ càng nghe sắc mặt càng kém, đứng bật dậy, chỉ vào Liễu Chanh, hai mắt trợn lên như chuông đồng: "Làm sao mày biết? Mày muốn làm gì?!"

"Không làm gì." Liễu Chanh đưa tay gõ lên bể cá giữa bàn, hai con hạc đỉnh hồng bên trong bị kinh sợ, chạy tứ phía: "Anh còn liên hệ cùng Lục tiên sinh, Cathy và bố vợ tương lai của anh sẽ được nghe một vài chuyện trong nước trước đây của anh."

Tiểu Vũ đột nhiên biến sắc, mắng một câu, xông lại lôi Liễu Chanh từ trên ghế dậy, cậu ta cao hơn Liễu Chanh một chút, nhưng sức cũng có hạn, hơn nữa có thể là luôn thích chiếm tiện nghi ngoài miệng nên cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nhất thời cũng không biết hạ thủ từ chỗ nào.

Liễu Chanh cười lạnh một tiếng, nhìn động tác cậu ta hơi ngắc ngứ rồi giơ nắm tay ----

Đang lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tầm vừa vào đã thấy tiểu tình nhân tiền nhiệm cùng đương nhiệm đang trong tình cảnh giương cung bạt kiếm.

Hắn cảm thấy cảnh này có chút buồn cười, trong lòng đột nhiên lướt qua một ý nghĩ không đúng lúc, có lẽ nên tìm một tình nhân ổn định, đứng đắn nói chuyện yêu đương rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc