VIỆT HÙNG DIỄN NGHĨA


“Thúc thúc!
Trà tới”
- Hoàng Hùng đẩy cửa vào phòng, xách theo một ấm trà nóng.

Hoàng Thừa Ngạn lườm hắn cười khinh bỉ:
“Không phải nói đi mấy năm rồi về tiếp quản sự nghiệp sao?”
Hoàng Hùng cười hà hà trả lời:
“Thế sự xoay vần, ai nói trước được.

Cháu cũng đâu biết Lưu Hoành lại ngớ ngẫn đến vậy, đem việc thanh lọc Hồng Nghĩa đường giao cho chúng ta”
Hoàng Thừa Ngạn cũng bật cười lắc đầu:
“Chớ đánh giá hắn quá thấp.

Nếu ta là Lưu Hoành ta cũng sẽ làm vậy.

Đây là thiệt thòi do thiếu thông tin thôi, lại còn cảm thấy mình rất trâu bò, nắm mọi sự trong lòng bàn tay.

Nhưng chúng ta cũng phải lấy Tào Tiết làm gương”
Hoàng Hùng gật đầu, nghiêm cẩn xin vâng, sau đó lại rót cho Hoàng Thừa Ngạn một chén trà, hỏi:
“Trên đường cháu về thấy có khá nhiều đội buôn của chúng ta lên Nhữ Nam.

Kiểm tra gắt gao như vậy mà thúc thúc còn ráng đi làm gì cho khổ?”
Hoàng Thừa Ngạn nheo mắt cười nói:
“Tiểu tử ngươi đúng là giỏi quăng việc.

Đi gặp Lưu Hoành xong thì không còn cần biết chuyện sau đó thế nào.

Hay là ngươi thật muốn làm thái giám theo hầu tên kia như lời đồn?
Cẩn thận mẹ ngươi đánh tét mông!”
Hoàng Hùng tự pha chén trà đánh ực phát, lạnh nhạt nói:
“Cho dù cháu có muốn thì Lưu Hoành cũng sẽ không đồng ý.

Thập Thường Thị đều thân cô thế cô, mặc dù có thể ngã nghiêng một chút nhưng cuối cùng còn phải dựa vào hắn.

Phía sau cháu lại có cả Giang Nam và đồng bào, ít nhất là cả nhà họ Hoàng trong mắt Lưu Hoành.

Hắn mà dám hô một câu Hoàng Hùng là em ta, hoặc Hoàng Hùng là cháu ta, thì chúng ta hoàn toàn có cơ hội lập tức xẻ đôi nam bắc”
Sau đó quay sang ông chú đang long tròng mắt, nói tỉnh bơ:
“Mà thôi!
Mấy chuyện nhãm nhí đó nói làm gì.

Để cháu đoán xem.

Có phải là thúc muốn đem hàng hóa bình thường bán cho Viên thị để tạo giả tượng rằng hai bên chỉ hợp tác bình thường?
Như vậy cũng ổn, trong thời gian ngắn thì Viên thị có thể tạm xem là phe ta.


Bọn họ có thể bại lộ nhưng tuyệt đối không thể do chúng ta gây ra.

Giúp một tay cũng tốt, có lẽ sẽ có thời cơ lợi dụng sau này”
Hoàng Thừa Ngạn biết thằng cháu này của mình bực rồi, bởi vì xưa nay hắn đều không quá nghiêm túc khi nói chuyện, lúc nào cũng ưa thích chêm vào mấy câu nói đùa, và rất ít khi tự lái chết câu chuyện.

Xem ra sau này không nên nhắc vụ thái thịt thái rau với hắn nữa.

“Ự hựm!”
Hoàng Thừa Ngạn che miệng ho mấy tiếng, xem như tạm đẩy lui không khí ngượng nghịu, sau đó cười nói:
“Ngươi nói cũng đúng một phần.

Nhưng thực ra thì ta cũng bị bất đắc dĩ thôi.

Viên Phùng uổng là lão đại của thế gia, ky bo thấy ớn.

Bởi vì đơn đặt hàng của chúng ta kéo dài 5 năm,
Hắn liền muốn tiền đặt cọc cho cả 5 năm.

— QUẢNG CÁO —
Thậm chí còn muốn kết toán đầu năm, giao sách cuối năm.

Trên đời này nào có lẽ làm ăn như vậy?!”
Hoàng Hùng nghe vậy cũng trố mắt.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy Viên thị sẽ thiếu tiền trong việc xây dựng xưởng in, ít nhất là trong mấy năm đầu.

Thế mà còn muốn ăn chặn tiền cọc của nhà họ Hoàng.

Điều này nói rõ là Viên Phùng không muốn dùng tích xúc của nhà họ Viên, hắn chỉ muốn ngồi không kiếm ăn.

Thật đúng là quân tử kiếm tiền còn giỏi hơn tiểu nhân nha!
Chỉ riêng với chiêu ‘tay không bắt sói’ này thì Viên Phùng đều có thể áp Thương tử Phạm Lãi một đầu, hèn gì mà thương gia bây giờ chỉ là cửu lưu lót đáy còn Nho gia lại ngự trị tại phía trên đầu của bách gia.

Ai nói Hán triều làm nho gia suy yếu?
Ai nói Hán triều làm nho môn quên lời dạy tổ tông?
Rõ là mạnh đến mức nho tử Khổng-Mạnh đều phải quỳ xuống bái phục ấy chứ.

“Hậu sinh khả úy, con cháu hơn cha ông nha!”
Hoàng Hùng cảm thán xuýt xoa, rồi quay sang Hoàng Thừa Ngạn, trêu chọc:
“Thúc thúc cũng đâu có thua gì.

Xem ra ngài cũng chỉ xem Viên thị như sai vặt!”
Hoàng Thừa Ngạn thấy tên này bắt đầu nới giỡn thì biết không khí đã bình ổn, thế là cóc đầu hắn một cái nói:
“Ngươi biết cái quỷ gì!
Số hàng hóa đó có giá trị cao hơn 4 thành (40%) so với tiền cọc đấy!!!
Lòng tham của Viên thị không thấy đáy a!”

Hoàng Hùng xoa đầu giả đau, mồm thì bật cười.

Cao hơn 4 thành là tính toán bằng giá cả ở thị trường Trung Nguyên thôi.

Viên thị có lẽ cảm thấy mình hời nhưng Hoàng gia chẵng những không thua thiệt còn kiếm lời lớn.

Những hàng hóa ấy đều là đặc sản của Giang Nam thậm chí có cả hàng thủ công mỹ nghệ của đồng bào Bách Việt, giá gốc không phải rất cao, cho dù nhà họ Hoàng dùng giá cao thu mua cũng sẽ vẫn rẽ hơn trực tiếp đem tiền cọc giao chọ Viên thị.

Vật hiếm thì quý, những hàng hóa ấy đem vận lên Trung Nguyên thì bán đắt vô cùng, nếu không phải nhà họ Hoàng và Đông Hải Thương Minh độc chiếm nguồn cung, lại thêm việc thắt chặt kiểm soát giao thương mới đây thì vẫn sẽ có một số lượng lớn các thương hội nhỏ lẻ ở phương bắc đến phương nam tìm mua để mang về bán.

Giờ thì số lượng các thương buôn bắc nam đã giảm hẵn, chỉ còn rất ít những thương hội lớn có quan hệ trong triều và mấy tay buôn lậu giang hồ liều mạng thôi, bởi thế mà giá cả hàng hóa Giang Nam và Bách Việt tại Trung Nguyên lại càng tăng cao.

Hoàng Hùng nhìn Hoàng Thừa Ngạn, cả hai tràn đầy ý cười trên mặt:
“Nhà họ Viên hẵn là phải kiếm bộn đi.

Hahahaha!”
Viên Phùng tưởng rằng có thể bắt chẹt, ăn chặn tiền của nhà họ Hoàng, kỳ thực Hoàng Thừa Ngạn lại đem Viên thị xem như phân hội của Đông Hải thương minh tại Trung Nguyên, thậm chí chỉ có thể tính là nhân viên bán hàng, kiêm quãng cáo, bởi vì sau này thì những hàng hóa này sẽ có thể đóng thêm những cái mác như
“Xuất xứ từ thiên hạ đệ nhất thế gia”
Hoặc “Sản phẩm được thiên hạ đệ nhất thế gia lựa chọn tin dùng”.

Hoặc “Nhà tôi ba đời bán đồ cho Viên thị”
Ha ha và hô hô…
Đây chính là khác biệt về lĩnh vực học vấn,
— QUẢNG CÁO —
Cãi càn những đạo nghĩa xuông thì nho gia có thể tự xưng vô song vô đối,
Nhưng bàn về kinh tế tài chính thì chớ nói nhà họ Hoàng, ngay cả một người buôn bán lẻ ở vệ đường nếu như đủ can đảm cũng có thể lừa tiền từ tay Viên Phùng.

Về phần giao hàng trễ thì không quan trọng, nhà họ Hoàng có thể tự in, đặt hàng Viên thị chỉ là cái cớ để che mắt Lưu Hoành về sự xuất hiện của sách vỡ số lượng lớn thôi.

Nếu như chỉ giới hạn lưu hành tại Giang Nam này thì nhà họ Hoàng muốn khống chế con số thống kê dễ như trở bàn tay,
100 000 cũng có thể nói thành 10 000,
Nhất là khi pháp lệnh ngăn sông cấm chợ vẫn còn thì thậm chí có thể làm được đến mức độ không để lọt dù chỉ một giọt thông tin thực.

Cười một tràng xong, Hoàng Thừa Ngạn lại hỏi:
“Lần này ngươi muốn đối phó với nhiệm vụ của Lưu Hoành như thế nào?
Làm không tốt chỉ sợ khó mà được hắn trọng dụng.

Làm quá tốt lại có khả năng để cho hắn sinh nghi.

Ta chưa tiếp xúc qua Lưu Hoành, khó mà định liệu sự việc giúp ngươi được.

Ngươi phải cẩn thận suy xét, chớ đi chệch”
Hoàng Hùng gật đầu nói:
“Cháu cũng biết thế.


Có điều Lưu Hoành thật đúng là thông minh hơn cháu tưởng.

Bề ngoài hôn quân của hắn thật đúng là một vỏ bọc tốt.

Suy đi nghĩ lại, cháu cảm thấy đây thật là một cục than bỏng tay,
Tốt nhất là không cầm nữa”
Hoàng Thừa Ngạn nghi hoặc:
“Gì?
Ngươi định quẵng gánh giửa chừng hả?”
Hoàng Hùng lắc đầu cười:
“Đương nhiên không phải.

Ý cháu là đem việc quyết định mức độ hoàn thành nhiệm vụ này giao cho người ngoài”
Hoàng Thừa Ngạn càng nghi hoặc hơn:
“Tiểu tử!
Ngươi nói dễ hiểu một chút.

Ngại chú ngươi chưa đủ mệt não hay sao?
Ngươi cả ngày lông bông, ta ngày nào cũng có công sự, mệt lắm biết không!?”
Hoàng Hùng cười hì hì:
“Đùa tý!
Kỳ thực thì nhiệm vụ này vốn cũng không phải của riêng cháu.

Huyền Kính Ty còn chưa tham dự vào, ngoại trừ muốn kiểm tra cháu thì còn bởi vì Ô Giang hội còn chưa trồi lên mạnh mẽ thôi.

Ý cháu là chúng ta mượn danh Huyền Kính Ty, đem hàng ngũ của chúng ta thanh lọc gọn gàng.

Trước hết là đổ tội cho Lưu Hoành, tránh cho khối đồng minh mà chúng ta xây dựng bao lâu nay bổng chốc tan rã trong lo sợ.

Thậm chí có thể nhân cớ hội này giang tay cứu giúp, càng bày biện nhân nghĩa nhiều hơn, càng ngưng tụ tình đoàn kết hơn.

Sau là khiến cho Ô Giang hội nổi nóng, đem bọn họ trồi lên mặt đất, hù dọa Lưu Hoành một phen,
Trong quá trình này, chúng ta hoàn toàn có thể thêm vào chút lửa, giả dạng làm Ô Giang hội đi công kích Huyền Kính Ty, phái bảo hoàng, và cả một bộ phận minh hữu ‘có vấn đề’ của chúng ta nữa.

Như vậy thì vừa có thể đem hàng ngũ của chúng ta thanh lọc, lại còn đẩy cuộc chiến về phía Lưu Hoành và Ô Giang hội.

Về phần cháu thì hoàn toàn có thể lập một vài đại công lúc đầu, sau đó chạy đi kể khổ, hô to ‘lực bất tòng tâm’.

Lưu Hoành cũng không thể trách phạt cháu vì tội đem Ô Giang hội moi ra ánh sáng nha!”
Hoàng Thừa Ngạn nghe vậy cũng gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn chưa hết lo âu:
— QUẢNG CÁO —
“Kế hoạch đại khái xem như có lý có cứ.

Chỉ là nguy hiểm cũng lớn.

Lỡ như bị lộ thì không chỉ đánh mất lòng tin của các thành viên trong liên minh mà chúng ta bỏ công xây dựng bao lâu nay, lại còn có thể bị Lưu Hoành và Ô Giang hội vậy công”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Lộ là không thể lộ.

Lần này cháu dự định vận dụng lực lượng trong tay Nhã tỷ.

Mẹ cháu mài dao mười mấy năm, cũng nên vung ra rồi.


Bọn họ hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên đời, lại thêm thiếu hụt về thông tin.

Cả Lưu Hoành và Ô Giang hội đều sẽ cho rằng mình đang đối chiến lẫn nhau.

Chỉ cần chúng ta không sai lầm trên sách lược, về phần chiến lược, cho dù có chút sai xót cũng có thể giả ngây giả dại.

Dù sao thì chúng ta không phải lần đầu tiên ‘bị hại’!”
Hoàng Thừa Ngạn lúc này cũng giãn lông mày ra bật cười:
“Hahaha!
Không phải lần đầu tiên ‘bị hại’?
Lục Khang đúng là người tốt nha!”
Cũng thế, sau lời đồn do Ô Giang hội phóng ra ở Hồng Nghĩa đường vừa rồi thì nhà họ Hoàng và Giang Nam 3 minh hội hoàn toàn có thể nhập vai người bị hại cho đến khi tràng chiến tranh này chấm dứt.

Lưu Hoành sẽ nghĩ rằng Ô Giang hội muốn mượn đao giết người, dù sao thì ngoài việc tung tin bêu xấu hắn, Ô Giang hội còn phao rằng Tôn Kiên muốn ‘dưỡng khấu tự lập’ nữa mà, hắn có thể tha thứ Tôn Kiên, tự nhiên cũng sẽ không chấp nhặt với nhà họ Hoàng.

Về phần Ô Giang hội thì sẽ cho rằng Lưu Hoành muốn bọn họ giao chiến với Giang Nam 3 minh hội, để làm ngư ông đắc lợi, bởi vì khác với những đánh giá lệch lạc của Lưu Hoành, Ô Giang hội đánh giá rất cao Giang Nam 3 minh hội.

Đây chính là mâu thuẫn tạo ra do chênh lệch thông tin, khác biệt lập trường.

Hoàng Thừa Ngạn không hiểu sao lại nổi lên thương cảm:
“Haizz!
Nói đến dù sao cũng là đồng hương.

Năm sáu trăm năm trước thì Hạng thị cũng là một phần của Sở Việt, cũng là đồng bào ta.

Nếu như không phải bọn họ cản đường thì kỳ thực ta cũng không hy vọng đem họ dồn vào thế bí như vậy”
Hoàng Hùng nghe thế lắc đầu:
“Thúc thúc nói không đúng!
Hạng thị là Hạng thị, Ô Giang hội là Ô Giang hội.

Chưa nói đến trong lòng Hạng thị thật có đồng bào hay không.

Chỉ nói đến mục đích tồn tại của Ô Giang hội.

Bọn họ mong muốn chỉ đơn thuần là diệt Lưu thị, báo thù cho Hạng Vũ.

Bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ hành động bảo vệ dân chúng hay mưu cầu phúc lợi cho đồng bào.

Thúc thúc khi trước từng du lịch khắp Giang Nam-Ngũ Lĩnh, hẵn cũng không ít lần nhìn thấy hậu quả của họ gây ra.

Vì mục tiêu cá nhân, thậm chí có thể bất chấp tất cả.

Hồi ở Ngô Hội thì cháu từng tận mắt chứng kiến cả thôn trang bị Huyền Kính Ty đồ diệt vì cạm bẫy mà Ô Giang hội bày ra.

Nếu như mục đích chung cực của bọn họ là thống nhất đoàn kết dân tộc để triệt để độc lập, không còn chịu cảnh đàn áp đô hộ,
Thì cháu còn tạm chấp nhận được sự tồn tại của họ.

Thế nhưng với thái độ và kỹ cương của Ô Giang hội hiện giờ thì cháu cảm thấy họ chỉ là những kẻ bị thù hận và cảm xúc cá nhân che mờ mắt,
Thứ như vậy hoàn toàn nên tồn tại, ít nhất là nhà nước mà cháu hy vọng nhìn thấy trong tương lai không thể chứa chấp loại tổ chức như vậy.

Nếu có thể, cháu hy vọng trước khi Lưu Hoành đi đời, chúng ta có thể mượn sức hắn đánh tan Ô Giang hội”.


Bình luận

Truyện đang đọc