VÕ ĐẠO ĐAN TÔN

Lại có người ở trong núi tu luyện, di, chính là Lâm Tiêu, tu vi của hắn vì sao khủng bố như vậy.

Nhìn thấy rõ thân ảnh kia, hai võ giả trợn mắt há hốc mồm.

- Các ngươi quấy rầy ta tu luyện.

Ánh mắt nhìn ba người cách đó không xa, Lâm Tiêu cau mày nói. Vừa rồi một đao kia làm hắn bừng tỉnh trong lúc tu luyện, cũng may hắn vừa luyện thành thức thứ hai Man Vương bá quyền, nếu mấy ngày trước bị quấy rầy trong lòng hắn nhất định giận dữ, hiện tại hắn vốn cũng chuẩn bị xuất quan, vì vậy không có cảm giác gì.

- Dạ, quấy rầy các hạ tu luyện, thật sự là có lỗi, chúng ta lập tức đi ngay.

Hai võ giả chắp tay vừa định rời đi.

- Tiền bối, cứu tôi!

Thiếu phụ đem hết toàn lực hô to.

- Câm miệng!

Sắc mặt hai võ giả đại biến, thân hình lướt động muốn chạy đi.

- Chậm đã, buông nữ nhân kia xuống!

Thanh âm Lâm Tiêu lãnh đạm vang lên.

Hai gã võ giả làm như không nghe thấy, thân hình càng bay nhanh hơn.

Bá!

Một thân ảnh hạ xuống đứng trước người bọn hắn, làm cho bọn hắn phải dừng lại.

- Lời của ta các ngươi không nghe sao.

Ngữ khí Lâm Tiêu băng sương.

- Việc này…không tốt đi.

Trung niên xấu xí tiến tới một bước, nói:

- Chúng tôi quấy rầy tu luyện của các hạ, đã xin lỗi lại nhận lỗi, mà nữ nhân này không quan hệ gì tới các hạ, mời các hạ đừng nhúng tay.

- Tiền bối, hai người kia muốn làm bậy với tôi, xin tiền bối cứu mạng, tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân cứu mạng của tiền bối.

Vẻ mặt thiếu phụ kích động nói, chỉ cần không bị hai người này bắt đi, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.

- Câm miệng!

Tên xấu xí bóp chặt cằm thiếu phụ sau đó bẻ lệch sang bên.

- Lâm Tiêu, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ta nghĩ có rất nhiều người muốn biết vị trí của ngươi, chỉ cần ngươi không chõ mõm vào chúng ta cam đoan sẽ không ăn nói lung tung, nếu không…

Tên khô gầy lạnh lùng cười, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

Lâm Tiêu nở nụ cười, ở trong Cổ địa Thái Thần giết người đoạt bảo là chuyện thật bình thường, hắn muốn quản cũng không quản được, cũng không có lòng thanh thản đi làm, nhưng loại chuyện lăng nhục nữ nhân hắn căm thù tận xương tủy, hơn nữa đối phương còn dám uy hiếp chính mình, thật sự là buồn cười.

- Xem ra các ngươi không đem lời của ta để trong lòng.

Thanh âm Lâm Tiêu lạnh lùng vang lên.

- Ngươi muốn làm gì?

Hai võ giả rút vũ khí, diễn cảm dữ tợn.

- Chết!

Lười vô nghĩa với đối phương, Lâm Tiêu đột nhiên bổ ra một đao, đao mang cuốn tới, nháy mắt lướt qua thân thể võ giả xấu xí, chém thành hai nửa, máu tươi tuôn trào.

- Ngươi…

Gã võ giả khô gầy vẻ mặt đại biến, còn chưa kịp phản ứng đã có đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, ánh đao lạnh lẽo nháy mắt lướt qua cổ hắn, nhanh như thiểm điện.

- Nhanh quá!

Trong đầu chỉ còn lưu lại ý niệm này, trước mắt tên võ giả khô gầy chợt tối sầm, hoàn toàn không còn tri giác.

Sau khi đột phá hóa phàm hậu kỳ, thực lực Lâm Tiêu đã tăng mạnh, nhìn rợn cả người.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Hàn Diễm nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối báo đáp đại ân.

Không còn bị chế buộc, thiếu phụ khôi phục năng lực hành động, đẩy lại khớp cằm của mình, vẻ mặt cảm kích.

- Ngươi đi đi.

Lâm Tiêu không có hứng thú.

Hàn Diễm ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Lâm Tiêu lại nói lời này, nói thật Hàn Diễm có chút tự tin với dung mạo của mình, chính vì vậy nên nàng không ngừng bị người gây phiền toái.

Hàn Diễm có nghe nói qua về Lâm Tiêu, thiếu niên thiên tài quận Hiên Dật, còn là thiên tài võ giả thanh danh hiển hách trong thành Hắc Lĩnh thời gian gần đây, thậm chí nàng ôm tâm tư thuần phục đối phương, nhưng không nghĩ tới đối phương lại không cần tới.

- Quả nhiên có thể trở thành thiên tài đỉnh cấp không có ai là người bình thường.

Trong lòng Hàn Diễm chấn động.

- Đúng rồi.

Đi ra hai bước, Lâm Tiêu đột nhiên quay đầu:

- Ở trong một tháng nay trong cổ địa có phát sinh chuyện đại sự gì hay không, hoặc là ngươi có nhìn thấy hay nghe thấy tin tức về sư huynh Lý Dật Phong của ta không?

- Không có.

Hàn Diễm lắc đầu:

- Ta không nghe nói.

- Vậy thì thôi.

Lâm Tiêu xoay người muốn đi.

- Ân nhân.

Hàn Diễm gọi lại Lâm Tiêu.

- Chuyện gì?

- Ta không có gì báo đáp ân nhân, nhưng có thể cấp cho ân nhân vài câu nhắc nhở sinh tồn trong cổ địa, đó là gặp cốc đừng nhập, gặp hồ chớ vào, gặp động đừng tham, gặp điện tất nhập.

- Lại còn có câu nói này?

Lâm Tiêu nhíu mày, trước kia hắn chưa từng nghe nói qua.

- Kỳ thật ân nhân chưa từng nghe qua là bình thường, những điều này do chính ta dựa vào kinh nghiệm tổng kết ra.

Hàn Diễm cười khổ, vẻ mặt mang theo chua xót:

- Kỳ thật ân nhân không biết, đây là lần thứ ba ta vào Cổ địa Thái Thần, hai lần trước cùng vài bằng hữu tiến vào, đáng tiếc hiện tại họ đã…

Nói tới đây, Hàn Diễm lắc đầu, trong cổ địa nguy hiểm trùng điệp, có thể sống sót hay không đối với loại võ giả có thực lực như nàng vẫn còn chưa biết.

- Thì ra là thế.

Lâm Tiêu gật đầu, lại nghi hoặc nói:

- Ba câu trước của ngươi ta đều hiểu được, về phần gặp điện tất nhập là có ý gì?

Hàn Diễm giải thích:

- Võ giả tiến vào cổ địa chỉ có một mục đích, tìm kiếm bảo vật tăng lên thực lực của mình, tranh thủ đột phá Quy nguyên cảnh, nhưng nhiều nhất chỉ gặp được chút linh dược, mà bảo vật chân chính như bí tịch lại thường thường chỉ lưu trong một ít di tích cung điện mới tìm được, bởi vậy nếu muốn đột phá Quy nguyên cảnh, hi vọng duy nhất là tìm được di tích cung điện, hơn nữa lấy được bảo vật mới có khả năng.

- Ngoài ra nếu tìm được linh dược bên ngoài, nếu chỉ có một gốc linh dược thì khả năng nguy hiểm không lớn, nhưng nếu là phiến linh dược tuyệt đối sẽ có nguy hiểm tồn tại, nhất định phải cẩn thận.

- Hơn nữa trong cổ địa còn vài nơi cấm kỵ…

Hàn Diễm đem kinh nghiệm xâm nhập cổ địa của mình cùng bằng hữu kể lại cho Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cũng không khinh thường, cho rằng thực lực mạnh hơn nữa còn có bản đồ là an toàn, cho nên thật cẩn thận lắng nghe cùng ghi nhớ.

Cuối cùng Lâm Tiêu chắp tay cáo biệt, hóa thành lưu quang biến mất trong núi rừng, nháy mắt đi xa.

Trong Cổ địa Thái Thần không khả năng mang theo người khác, cứu đối phương chỉ là thuận tay, về phần sau đó nàng sẽ gặp chuyện gì, hết thảy phải xem ở chính nàng.

Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa, Hàn Diễm lắc lắc đầu, nàng đã quyết định sau hành trình lần này sẽ không bao giờ trở lại cổ địa lần nữa, võ giả như nàng đã khuyết thiếu thiên phú, nếu còn không gặp kỳ ngộ xem như đời này khó thể đi vào Quy nguyên cảnh, đây là nguyên nhân nàng đã ba lần vào cổ địa, nhưng bảo vật không dễ tìm, một nhóm bằng hữu của nàng cũng vì vậy mà vẫn lạc, lần này nếu không gặp được Lâm Tiêu, chỉ sợ nàng cũng đã tử vong.

Cho dù sau này có lẽ sẽ tầm thường vô vi cả đời, không cách nào bước vào Quy nguyên cảnh, nhưng so sánh với tính mạng vẫn không đáng vào đâu.

Dọc đường Lâm Tiêu căn cứ theo bản đồ, quả nhiên lại tìm được một gốc linh dược thượng hạng lục giai, giá trị xa xỉ, tương đương hơn trăm triệu.

Bình luận

Truyện đang đọc