VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


“Anh không có sao chứ?!”
Nhìn thấy Trần Lâm từ trong phòng ngủ của con gái đi ra, sắc mặt dường như có vẻ không được tốt.

Thế nên, lúc này trong lòng của Châu Ngọc Ánh có mấy phần lo âu, vội vàng đi tới hỏi thăm.
“Không có việc gì, thời gian hiện tại vẫn còn đang sớm, hay là để tôi phụ cô.

Tranh thủ thời gian đợi cho con bé tỉnh dậy, chúng ta có thể tổ chức sinh nhật cho nó!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa hơi đưa mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh một chút.

Lúc này, anh mới để ý đến Châu Ngọc Ánh vậy mà đã mặc lên tạp dê.

Hơn nữa, trên tay của cô còn cầm lấy một mui nấu canh, nhìn rất ra dáng một người phụ nữ đảm đang.

Bất quá, lúc này trên mặt của cô lại dính một ít bột mì, nhìn đến hơi có chút buồn cười.
“Thế nào? Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Lúc này, Châu Ngọc Ánh cũng phát hiện ra ánh mắt của Trần Lâm đang chăm chú nhìn lền trên mặt của mình.

Nhất thời, trong lòng của cô hơi gấp, vội vàng đưa tay lau lên trên mặt của mình.

Nhưng mà, động tác này của cô không những không có đem vết bột lau đi, ngược lại còn khiến cho nó lan ra, kéo dài đến trên gò má.
Đến lúc này, Trần Lâm đã có chút nhịn không được, anh không khỏi khẽ bật cười thành tiếng.

Sau đó, anh bước nhanh tới, vừa cười vừa nói.
“Cô đừng có bôi, để tôi lau cho!”
Nói xong, cũng không đợi cho Châu Ngọc Ánh đáp lại, Trần Lâm đã đi tới trước mặt của cô, anh đưa hai tay lên nâng lấy khuôn mặt cô, rồi nhẹ nhàng quẹt ngang một cái.
“Được rồi, bây giờ thì sạch sẽ rồi đó!”
Bất quá, Trần Lâm lại không có chú ý đến, thân hình của Châu Ngọc Ánh lúc này đã trở nên cứng đờ, ngay cả khuôn mặt cũng dần dần chuyển sang ửng hồng.
“Anh…”
Đang muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng vừa thấy được ánh mắt của Trần Lâm chăm chú nhìn đến, nhất thời âm thanh ở trong cổ họng của Châu Ngọc Ánh bỗng dưng nghẹn lại.


Đồng thời, hơi thở của cô cũng dần dần trở nên nặng nề lên.
“Sao thế? Cô không phải là đang bị sốt đấy chứ? Làm sao hai bên gò má của cô lại trở nên đỏ như vậy?”
Nhưng mà, còn không đợi cho Châu Ngọc Ánh cảm nhận được mùi vị đàn ông từ trên người của Trần Lâm, âm thanh nói chuyện lúc này của anh bỗng dưng vang lên, đem bầu không khí nhanh chóng đánh tan.

Sau đó, Trần Lâm còn cố ý đưa tay đặt lên trên trán của cô, rồi mới áp lên trên mặt của mình, thở dài nói ra.
“Kỳ quái, nhiệt độ cơ thể của cô cũng rất bình thường cơ mà? Không phải, vừa rồi là cô bị nhiệt độ ở trong bếp làm cho nóng lên đấy chứ? Nếu không, cô chỉ cần phụ tôi lặt rau, rửa thức ăn, còn việc nấu nướng cứ giao lại cho tôi làm là được rồi!”
Lúc nói ra những lời này, động tác của Trần Lâm cũng vô cùng lưu loạt, trực tiếp đoạt lấy cái muôi múc canh ở trên tay của Châu Ngọc Ánh.

Sau đó, anh giống như là chạy trốn, vội vàng đi nhanh vào trong phòng bếp.
Qua một hồi lâu, Châu Ngọc Ánh mới kịp phản ứng lại.

Đồng thời, ánh mắt của cô không khỏi liếc nhìn về phía bóng lưng của Trần Lâm, âm thầm cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút tức giận, hơi hơi giẫm nhẹ chân xuống nền nhà.
Bất quá, tâm tình của Trần Lâm cũng không khá hơn chút nào.

Vừa rồi anh chỉ là thuận tay làm ra mấy động tác thân mật mà thôi.

Bình thường thì cũng không có việc gì, nhưng vừa rồi không biết vì sao anh có cảm giác trái tim của mình vậy mà đập lên rộn ràng, thật sự khó có thể nào kiềm chế được.
May mắn, anh đã phản ứng rất nhanh, kiếm cớ chạy vào trong bếp.

Nếu không, đối mắt với ánh mắt đó của Châu Ngọc Ánh, chính anh cũng không biết là mình có thể làm ra hành động dại dột gì đó hay không.
Mà hai người cứ như thế mang theo tâm tình, ai cũng không có nói thêm với ai lời nào.

Ngược lại, cả hai đều vô cùng hiểu ý, bắt đầu chuẩn bị một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn.
Mặc dù bị nữ sát thủ đánh cho ngất xỉu, nhưng Khánh Ngọc căn bản cũng khoogn bị tổn thương gì.

Chỉ nằm ngủ thêm một lúc, cô bé liền giật mình tỉnh dậy.

Khi nhìn thấy mình đang nằm ở trên giường ngủ, cô bé có chút hoảng sợ, còn định hét lên một tiếng.


Bất quá, lúc này một trận mùi thơm từ bên ngoài phòng khách truyền đến, để cho cô bé có chút nhịn không được, hướng về phía ngoài cửa phòng hít nhiều thêm vài hơi.
“A, bố mẹ trở về rồi?!”
Mừng rỡ khi nghe được âm thanh nói chuyện của cha mẹ từ trong phòng bếp truyền đến, cô bé lúc này cũng quên mất chuyện mình bị nữ sát thủ tập kích, liền vội vội vàng vàng mang theo dép đi trong nhà, sau đó lao nhanh ra đến.
“Bố mẹ!”
Nghe được tiếng hô của con bé, cả Trần Lâm và Châu Ngọc Ánh đều quay đầu nhìn lại.

Thấy được ở trong phòng khách đã dọn sẵn một bàn thức ăn vô cùng phong phú, ngay cả bánh sinh nhật cũng đã được đặt lên ngay ngắn.

Lúc này, cô bé Khánh ngọc có chút nhịn không được, vội vàng lao nhanh tới, ngồi ngay ngắn ở trên ghế nói ra.
“Bố mẹ, đây là quà sinh nhật của con sao?!”
Nhìn thấy bộ dáng của con bé như vậy, trong lòng của Trần Lâm không khỏi âm thầm thở ra một hơi.

Kỳ thật, vừa rồi nhìn thấy tình huống ở trong phòng, anh còn lo lắng con bé sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, sẽ sinh ra sợ hãi.

Nhưng thấy được con bé hào hứng như vậy, anh cũng vui vẻ cười lên một tiếng.
“Con gái, đây là bữa tiệc sinh nhật mà mẹ con đã chuẩn bị, con có cảm thấy hài lòng hay không?”
Vừa nói, Trầm Lâm vừa đi tới, xoa nhẹ lên trên đầu của con gái.

Khánh Ngọc lúc này rất vui vẻ gật đầu đáp lại.
Bất quá, Châu Ngọc Ánh thì hơi nghiêm mặt, liếc mắt nhìn lấy con gái của mình, quát khé.
“Khánh Ngọc, con còn chưa có rửa tay, không được phép đụng vào thức ăn.”
Ngón tay vừa mới vươn ra được một nửa, còn chưa kịp cầm lấy thức ăn ở trên bàn, nghe được tiếng quát này của mẹ, Khánh Ngọc có chút hoảng sợ, không khỏi vội vàng đem tay rụt trở về lại.

Đồng thời, con bé hơi hơi ủy khuất, nhìn về phía Trần Lâm long lanh ánh mắt.
“Được rồi, con đi rửa tay trước đi, toàn bộ thức ăn này đều là làm riêng cho con.

Rửa tay xong, cả nhà chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật của con gái, như thế có được không?”
Đối với yêu cầu của Trần Lâm, Khánh Ngọc chỉ hơi do dự một chút, liền vội gật đầu đáp lại.

“Vâng, ạ!”
Sau đó, con bé cấp tốc lao nhanh vào trong phòng tắm.

Mà Châu Ngọc Ánh thì không khỏi trừng mắt, nhìn về phía Trần Lâm, trong miệng còn thấp giọng lẩm nhẩm lấy.
“Rốt cuộc con bé là con tôi hay con anh, vậy mà nó còn nghe lời tôi hơn cả anh?”
Mặc dù mấy lời này Châu Ngọc Ánh đã nói rất khẽ, nhưng Trần Lâm lại có thể nghe đế vô cùng rõ ràng.

Nhất thời, trong lòng của Trần Lâm không khỏi cười khẽ một tiếng.

Thậm chí, anh còn muốn đứng ra nói.
“Con bé là con cô, chẳng phải cũng là con của tôi sao?”
Bất quá, mấy lời này Trần Lâm chỉ dám lẩm nhẩm ở trong lòng mà thôi, anh cũng thật sự không dám nói ra vào lúc này.

Anh muốn dành thêm thời gian để cho hai mẹ con Châu Ngọc Ánh có thể tiếp nhận bản thân mình, sau đó mới đem thân phận của anh công bố ra ngoài.
“Bố bố, con rửa tay xong rồi.

Bố xem, tay con đã rất sạch sẽ!”
Từ trong phòng tắm chạy ra bên ngoài, cô bé Khánh Ngọc vừa chạy về phía Trần Lâm, vừa liên tục đưa hai bàn tay của mình giơ lên.

Thấy thế, Trần Lâm lại không nhịn được cười, vội vàng đem con gái của anh nâng lên, đặt ở trên ghế ngồi.

Lúc này, anh mới quay đầu sang nhìn về phía Châu Ngọc Ánh.
“Hiện tại, có thể bắt đầu buổi tiệc sinh nhật rồi chứ?!”
Mặc dù đang hỏi, nhưng Trần Lâm lúc này đã đem chén đũa bày ra trước mặt của con gái, còn gắp lấy một phần thức ăn mà con bé vẫn rất thích ăn, đặt ở trong chén của nó.
Thấy thế, Châu Ngọc Ánh không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Lâm một cái.

Bất quá, lúc này cô bé Khánh Ngọc lại đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái chén của mình, chạy về phía trước mặt của Châu Ngọc Ánh nói ra.
“Mẹ mẹ, đây là đồ ăn mà mẹ vẫn thường rất hay thích ăn, hôm nay con cùng ăn với mẹ nhé!”
Nghe được lời này của con bé, thần sắc của Châu Ngọc Ánh hơi có chút cứng lại.

Sau đó, không biết vì xúc động vẫn là suy nghĩ đến điều gì, nước mắt của cô lại hơi có chút rưng rưng.

Cuối cùng, Châu Ngọc Ánh mới cúi thấp người xuống, xoa lấy trên đầu của con gái mình, nghẹ ngào nói ra.
“Con gái ngoan, hôm nay là sinh nhật của con, con cứ ăn đi!”
“Thế nhưng mà mẹ, hôm nay chẳng phải cũng là sinh nhật của mẹ hay sao? Con nghe nói, sinh nhật của con với mẹ đều trùng một ngày.


Hơn nữa, năm ngoái ông ngoại còn nói, con nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt!”
Vừa nói, cô bé lúc này vừa hơi nghiêng nghiêng cái đầu, chăm chú nhìn về phía mẹ của mình.
Nghe được lời này của con bé, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi lộ ra mấy phần sững sờ.
“Ai nói với con sinh nhật của mẹ trùng ngày với con? Với lại, mẹ chẳng phải nói con không được phép gặp ông bà ngoại rồi sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của mẹ lúc này, cô bé Khánh Ngọc hơi có chút sợ, vội vàng cúi thấp xuống đầu.

Bất quá, rất nhanh con bé liền đưa tay chỉ về phía Trần Lâm, nói ra.
“Mẹ, là bố nói với con về sinh nhật của mẹ.

Bố còn nói, hôm nay bố sẽ có một phần quà vô cùng bất ngờ dành cho mẹ.

Con nói như vậy có đúng không hả bố?”
Vốn đang ngồi yên lặng nghe hai mẹ con bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này đột nhiên nghe con gái hô lên, Trần Lâm có chút kinh ngạc.

Sau đó, vẻ mặt của anh thoáng chốc có chút khó tin, nhìn về phía con gái của mình.

Nhưng khi thấy được con bé liên tục nháy mắt, lúc này Trần Lâm mới hiểu ra, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Đúng đúng, là anh nói cho con gái.

Với lại, hôm nay đúng là anh có một món quà đặc biệt, đã chuẩn bị sẵn cho em!”
Lúc nói ra những lời này, hai lòng bàn tay của Trần Lâm không ngừng đổ ra mồ hôi lạnh.

Anh thật không biết, đứa con gái nhỏ này của anh là như thế nào lớn lên, còn có nhiều thứ suy nghĩ như vậy?
Bất quá, nghĩ một hồi lâu, Trần Lâm lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Bởi vì không có cha, nên từ nhỏ con bé đã phải tự lập một mình.

Hơn nữa, cũng vì chuyện chưa có chồng mà sinh con, nên Châu Ngọc Ánh với gia đình của cô đã cãi nhau, còn đem theo con gái dọn ra bên ngoài ở riêng.
“Đúng rồi, quà sinh nhật của em anh đã để quên ở dưới gara.

Hay là hai mẹ con em chờ anh một chút nhé, để anh đi xuống lấy quà sinh nhật rồi lên!”
Nói xong, Trần Lâm không khỏi vội vàng chạy ra khỏi phòng, một bên vừa đi, vừa liên tục gọi điện đến cho Võ Hoàng Yến, nhờ đối phương mua giúp cho mình một phần quà sinh nhật đễ dành tặng cho Châu Ngọc Ánh..


Bình luận

Truyện đang đọc