VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


Sáng ngày hôm sau, Trần Lâm thức dậy từ rất sớm.

Mặc dù cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng thói quen dậy sớm này anh cũng không có cách nào bỏ quên được.
Thả người chậm rãi đi xuống giường, Trần Lâm lúc này làm chút vệ sinh cá nhân, sau đó mặc vào một bộ quần áo thể dục, nhẹ nhàng hướng về phía bên ngoài biệt thự đi dạo một vòng quanh hồ.
Lần này, anh cũng không có bắt gặp hai ông cháu ở khu biệt thự gần đó đi ra ngoài, ngược lại anh lại nhìn thấy Võ Hoàng Yến cùng với một số binh sĩ ở trong đơn vị đang chạy bộ bên ngoài công viên.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Vừa nhìn thấy Trần Lâm xuất hiện, tất cả binh sĩ đều đồng loạt hướng về phía anh hô to.

Bất quá, bởi vì lúc này mọi người đều mặc thường phục, nên ai cũng không có phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Ngược lại, Trần Lâm có chút không được tự nhiên, đưa tay phất phất lên.
“Được rồi, mọi người hôm nay có thể hoạt động tự do, khi không có nhiệm vụ ở bên ngoài cũng không cần thiết gọi tôi là đội trưởng, có thể trực tiếp dùng tên tôi để gọi!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến đám binh sĩ theo ở phía sau, anh một đường chạy bộ quanh công viên.

Chạy khoảng chừng mười mấy vòng, lúc này anh mới trở lại biệt thự, tắm rửa sạch sẽ, rồi thay quần áo để đi ra ngoài.
Ở phía dưới lâu, Võ Hoàng Yên đã thay xong quần áo, cô đang đứng đợi Tần Lâm đi xuống.

Vừa thấy Trần Lâm, cô liền thấp giọng hô lên.
“Đội trưởng, hôm nay anh muốn đi đâu, để tôi lái xe đưa anh ra ngoài!”
Nghe Võ Hoàng Yến lên tiếng hỏi thăm, Trần Lâm cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền gật đầu đồng ý.

Sau đó, anh theo cô ngồi ở phía sau xe ô tô, còn cô thì tập trung lái xe, một đường chạy thẳng về phía khu chung cư Châu Thành.
Chỉ là, lúc đi đến Châu Thành khoảng chừng hơn nửa cây số, Trần Lâm đột nhiên lên tiếng, ra hiệu cho Võ Hoàng Yến lái xe ngừng lại.

“Ngừng lại ở đây đi, tôi có thể đi bộ vào trong là được rồi!”
Nói xong, cũng không đợi cho Võ Hoàng Yến đáp lại, anh liền tự động mở ra cửa xe, bước nhanh đi xuống.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến hơi thoáng có chút thất thần.

Bất quá, qua khoảng tầm nửa phút, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên, để cho cô không khỏi giật mình, lấy lại tinh thần.
“A lô, ai đấy?!”
Sau một lúc, nói chuyện điện thoại kết thúc, Võ Hoàng Yến mới một lần nữa nhìn về phía cổng chính của khu chung cư Châu Thành, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Lúc này, cô cũng không có tiếp tục ngừng lại, mà bắt đầu chuyển hướng đi về đại lộ Nguyễn Tất Thành.
“A, anh làm sao lại đến sớm như vậy?”
Vừa mới đẩy cửa bước ra, thấy được Trần Lâm đang đứng ở bên ngoài, Châu Ngọc Ánh hơi có chút giật mình, thấp giọng hô lên một tiếng.

Mà Trần Lâm lại vô cùng thản nhiên mỉm cười, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh nói ra.
“Hôm nay là cuối tuần, đơn vị cho phép tôi được nghỉ.

Thế nào, cô đang muốn đi đâu sao?”
Trong lúc nói chuyện Trần Lâm chú ý đến trên người của Châu Ngọc Ánh ăn mặc vô cùng tươm tất.

Hơn nữa, đây còn là quần áo công sở, váy đen bó sát người cùng với một chiếc áo sơ mi trắng.
Cho dù cách phối đồ này của cô vô cùng đơn giản, nhưng ở trong mắt của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh lúc này quả thật vô cùng thu hút.

Nhất là đôi giày cao gót, kết hợp với vớ đen che lấp toàn bộ đôi chân thon dài, càng làm cho người ta có loại cảm giác suy nghĩ miên mang.
“Anh… anh nhìn gì thế?!”

Phát hiện ra ánh mắt của Trần Lâm mang tính xâm lược, chăm chú nhìn về phía đôi chân của mình, lúc này Châu Ngọc Ánh không khỏi có chút xấu hổ xen lẫn với tức giận, khẽ gắt một tiếng.
Nghe tiếng hô này của cô, Trần Lâm mới hơi thoáng giật mình.

Sau đó, anh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, xoa xoa lấy lỗ tai, mỉm cười nói ra.
“Nhìn cô hôm nay rất đẹp! Tôi có hơi thất thần một chút, chắc cô sẽ không giận tôi chứ?!”
Nghe Trần Lâm đáp lại như thế, hai mắt của Châu Ngọc Ánh càng thêm trừng to.

Bất quá, không biết vì sao trong lòng của cô lúc này lại có chút vui mừng, chỉ là giả vờ hừ lên một tiếng, rồi làm bộ lạnh giọng nói ra.
“Hừ, lần sau anh còn dám nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ đổi người, không thuê anh làm bố cho con gái tôi nữa!”
Thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh hơi có chút tức giận, lúc này Trần Lâm cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể nghiêm túc nói ra.
“Vâng, thưa sếp! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn!”
Bất quá, nhìn bộ dáng của anh lúc này, Châu Ngọc Ánh nhìn như thế nào cũng không thấy quá mức nghiêm túc.

Nhưng vừa nhìn xuống đồng hồ, thấy thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa.

Thế nên, Châu Ngọc Ánh chỉ hơi liếc mắt trừng anh, sau đó gấp giọng nói ra.
“Hôm nay công ty của tôi có việc, tôi cần phải đi gặp một số đối tác.

Con bé hiện vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cũng không cần phải đưa nó đến trường.

Nên anh giúp tôi kêu con bé dậy, rồi làm chút thức ăn cho nó.

Nếu tiện thể, anh có thể ở nhà chăm sóc cho con bé đến trưa được hay không?”

Đối với lời yêu cầu này của Châu Ngọc Ánh, Trần Lâm tất nhiên là không có gì để từ chối.

Anh rất nhanh liền gật đầu đáp ứng, sau đó còn nói thêm.
“Vậy trưa nay cô có về nhà không? Có cần tôi nấu thêm thức ăn rồi đưa qua công ty cho cô hay không?”
Nghe Trần Lâm đề nghị, Châu Ngọc Ánh chỉ thoáng suy nghĩ một chút.

Sau đó cô cũng gật đầu đáp ứng.
Mà nhìn theo bóng lưng của Châu Ngọc Ánh dần dần khuất sau lối đi cầu thang, lúc này Trần Lâm nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt.

Đồng thời, anh có chút lắc đầu, không biết vì sao vừa rồi mình lại có loại hành động như vậy.

Có lẽ, bởi vì Châu Ngọc Ánh chính là mẹ của con gái anh, cho nên anh mới buông lỏng tâm tình, thiếu đi sức miễn dịch với phụ nữ?
Tự an ủi bản thân mình như vậy, Trần Lâm lúc này cũng không suy nghĩ gì nhiều thêm nữa.

Ngược lại, anh có chút hồ hởi, đem cửa phòng đẩy ra.

Lúc này, thời gian đã qua bảy giờ, con gái của anh vẫn đang còn ở trong phòng ngủ.

Bất quá, hôm nay là chủ nhật anh cũng không có ý định kêu con bé dậy sớm.
Bắt đầu đem nhà cửa dọn dẹp một phen, lại cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, cảm giác mọi thứ đều đã ổn thỏa, không có xảy ra vấn đề gì nữa.

Lúc này Trần Lâm mới đi tới bên cạnh tủ lạnh, kiểm tra xem thức ăn của ngày hôm qua vẫn còn hay không.
Nhìn thấy một tủ thức ăn vẫn còn đầy đủ, Trần Lâm mới lựa chọn lấy một ít cá hồi, cùng với rau củ quả để làm bữa sáng cho con gái anh.

Động tác của Trần Lâm vô cùng gọn gàng dứt khoát.

Anh quyết định đem cá hồi đi hấp, còn rau củ thì luộc sơ với nước muối.


Sau đó, Trần Lâm lại bắt lên một nồi chào nóng, kèm theo một hũ yến chưng đã được chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng, một bữa ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng được anh bày ở trên bàn.

Lúc này, Trần Lâm mới đưa mắt nhìn lên đồng hồ.

Bây giờ thời gian chỉ mới qua bảy giờ rưỡi, vẫn còn đẩy đủ cho một buổi sáng làm việc.
Thế nên, sau khi chuẩn bị xong tất cả, lúc này anh mới đi đến phòng ngủ, dự định gõ cửa, kêu con gái anh tỉnh dậy.

Nhưng mà, vừa mới đi ngang qua phòng của Châu Ngọc Ánh, anh đã thấy cửa phòng của con bé được đẩy ra.

Sau đó, con bé hơi có chút lười nhác, đưa tay lên dụi dụi hai bên mí mắt.

Đợi cho con bé thấy được là Trần Lâm đang đứng ở trước mặt, vẻ mặt của con bé lập tức liền trở nên tươi tỉnh hẳn lên.
“Bố, bố đến rồi ạ!”
“Ừm, bố vừa mới tới.

Con gái ngoan, con mau đi rửa mặt súc miệng, sau đó còn đi ăn sáng.

Hôm nay, bố sẽ ở nhà cùng chơi với con!”
Vừa nghe Trần Lâm muốn ở nhà chơi với mình, con bé lúc này tỏ ra vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên hoan hô một trận.

Sau đó, con bé đi vào bên phòng tắm, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Qua khoảng chừng năm, mười phút con bé đã đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống nhìn lấy thức ăn được bày sẵn ở trên bàn.
“Ăn đi, đây là bữa sáng của con gái! Sau khi ăn xong, bố sẽ dẫn con đi chơi!”
“Vâng, ạ!”
Cô bé lúc này tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, bắt đầu chậm rãi ăn lấy bữa sáng do Trần Lâm chuẩn bị..


Bình luận

Truyện đang đọc