Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định Tề Hạo Thiên ba người chưa đi theo đại bộ đội, mà đi cùng tiên phong hành quân gấp.
Chu Cẩm Hà do để sớm chạy tới Nghi Châu nên đã thay đổi nam trang để cưỡi ngựa.
Cũng may trời tốt, từ kinh thành xuất phát hướng về Nghi Châu một đường này mấy ngày đầu đúng là không có trở ngại gì.
nhìn Chu Cẩm Hà đi theo các tướng sĩ như vậy, một chút biểu hiện mệt mỏi đều không có, mỗi ngày dốc hết sức chạy đi đúng là để Tiêu Vô Định trong lòng lo lắng cực kì.
nàng ở trong quân những năm này, hành quân số lần không ít, còn có thể chịu được nhưng Chu Cẩm Hà từ nhỏ đã được nuông chiều nào có khi nào đi đường với cừng độ như vậy?
buổi chiều ngày thứ ba , chạy tới một trạm dịch thì, Tiêu Vô Định liền để đội ngũ ngừng lại,quay sang Chu Cẩm Hà nói: "Điện hạ, ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai tiếp tục xuất phát."
Chu Cẩm Hà nhìn sắc trời một chút, kỳ thực còn sớm.
Nàng tiếp nhận túi nước Mặc nhi đưa tới nhấp một ngụm mím môi khô khốc, âm thanh có chút khàn khàn, nói: "Còn có thể đi thêm một đoạn đường, Tướng quân không cần lo lắng ta."
"Không phải lo lắng điện hạ, Càng Ảnh cùng Tuyệt Địa mỗi ngày chừng này đường đối với chúng nó không coi là cái gì, nhưng các tướng sĩ kia ngựa họ nhất định không chịu được, nơi này cũng không có nhiều ngựa cho chúng ta đổi, ngựa có lẽ mệt muốn chết rồi sau này lộ trình sẽ càng chậm hơn." Tiêu Vô Định khẽ nhíu mày, một mặt nghiêm túc, như là thật sự lo lắng cho những con ngựa kia.
Tề Hạo Thiên lúc này cũng lại đây nói phụ họa cùng Tiêu Vô Định.
"Chuyện này.
.
.
Được rồi."Chu Cẩm Hà quay đầu lại nhìn ngó các tướng sĩ, bọn họ đúng là một mặt uể oải, lúc này mới đáp ứng.
Kỳ thực bản thân nàng cũng đã mệt đến rã rời.
Tiêu Vô Định để trạm dịch cho Chu Cẩm Hà chuẩn bị nước nóng cùng cơm nước đưa vào gian phòng, sắp xếp thoả đáng xong thì đi ra cửa xem các tướng sĩ.
Chu Cẩm Hà vừa vào gian phòng liền không thể chờ đợi liền tắm nước nóng, mấy ngày nay đầy người mồ hôi buổi chiều còn chỉ có thể dùng nước lau người,thời điểm chạy đi không cảm thấy cái gì, dừng lại liền thực sự có chút khó có thể chịu đựng.
Nàng nhắm mắt dựa vào thùng tắm, bắp đùi truyền đến từng trận đau không cần nghĩ cũng biết là bị mài đến hỏng da rồi.
Mặc nhi ở một bên thay Chu Cẩm Hà xoa bóp giảm bớt uể oải hai ngày nay, nước nóng rất thoải mái nhưng Chu Cẩm Hà mày lại nhíu chặt, không biết là bởi vì trên người đau hay vẫn là trong lòng lo lắng.
Tiêu Vô Định trở về phòng, không kịp rửa mặt lại từ trong túi hành lý lấy ra một bình nhỏ, đi đến gian phòng Chu Cẩm Hà .
Chu Cẩm Hà đang nhắm mắt lại mơ hồ nghe được ngoài cửa có động tĩnh, không lâu lắm Phi nhi liền đi vào, thấp giọng nói: "Điện hạ, Tiêu Tướng quân đưa thuốc mỡ lại đây nói là đối với da thịt bị thương rất tốt." Chu Cẩm Hà nghe vậy mở mắt, liền thấy một bình sứ bạch ngọc đang nằm trong tay Phi nhi.
Mặc nhi tiếp nhận bình sứ mở ra ngửi một cái ánh mắt liền sáng lên, cười nói: "Không nghĩ tới Tiêu Tướng quân chúng ta còn có thuốc mỡ tốt như vậy !"
Mặc nhi gặp linh đan diệu dược không ít, có thể làm cho nàng khen như vậy có lẽ thật sự là thuốc tốt.
Chu Cẩm Hà lông mày rốt cục dãn ra, cười nhạt nói: "Thuốc cứ để đây các ngươi lui ra đi."
"Vâng." Mặc nhi ,Phi nhi đáp một tiếng liền lùi tới sau tấm bình phong một bên.
Chu Cẩm Hà tắm rửa thường không để người khác hầu hạ, nếu không phải là hôm nay thực sự quá mệt mỏi, nàng cũng sẽ không gọi Mặc nhi đến hầu hạ.
Chu Cẩm Hà chậm rãi đứng dậy, hơi nước theo da thịt trơn bóng trắng nõn lướt xuống, một lần nữa rơi vào mặt nước.
Nàng nhẹ nhàng nâng chân bước ra khỏi thùng tắm, nhưng vẫn bởi vì động tác này động tới thương tích không nhịn được hơi nhíu lông mày liễu xinh đẹp, đưa tay nắm khăn mặt nhẹ nhàng lau khô thân thể.Khoác qua loa một chiếc áo choàng mỏng đến đầu gối để tóc xõa sau lưng che khuất cái gáy trơn bóng như ngọc nhưng tựa như mơ hồ có thể thấy được vóc người uyển chuyển.
Nàng nắm lấy lọ thuốc ở một bên rồi nhẹ nhàng mở nắp bình mùi thuốc thơm ngát thấm ruột thấm gan.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng bôi lên nơi sưng đỏ ở bắp đùi một luồng cảm giác mát mẻ ,thoải mái nhất thời làm giảm cảm giác đau khiến nàng thư thích không ít.
Chu Cẩm Hà khóe miệng khẽ nhếch, đổi lại y phục chậm rãi đi ra ngoài.
Cơm nước đã dọn xong, tuy rằng không thể sánh được như bình thường, nhưng so với hai ngày trước nhai lương khô vẫn là tốt hơn hơn nhiều.
Dùng cơm xong, tuy có chút mệt mỏi nhưng tóc còn chưa khô Chu Cẩm Hà cũng không thể cứ thế mà đi ngủ liền đi tới bên cửa sổ, đẩy ra đã thấy Tiêu Vô Định vẫn là một thân nhung trang ở trong viện bận rộn.
nhìn kỹ mới nhận ra hắn như hơi gầy chút, cùng các tướng sĩ bên cạnh so ra có vẻ hơi nhỏ yếu hơn.
Hắn mấy ngày trước đây mới từ Lạc thành thay quân hồi kinh không kịp nghỉ ngơi lại bị chính mình mang đi giúp nạn thiên tai, Chu Cẩm Hà trong lòng có chút hổ thẹn.
Tuy rằng mỗi ngày chạy đi rất mệt, Chu Cẩm Hà ngủ vẫn không sâu giấc có lẽ là do không quen chỗ đi.
Nàng mỗi khi tỉnh lại hướng về trướng nhìn ra ngoài luôn có thể thấy một bóng người quen thuộc, sau đó liền có thể an tâm ngủ.
Chu Cẩm Hà cũng chẳng biết vì sao lại như vậy biết là có Tiêu Vô Định ở ngoài canh giữ nàng liền có thể an tâm.
Tiêu Vô Định cho nàng một loại cảm giác an toàn, như thể có hắn ở đây liền không có chuyện gì có thể xảy ra với nàng.
Chu Cẩm Hà đem suy nghĩ chuyển qua nơi khác, hai tay nắm lấy nhau ngón cái tay phải chậm rãi ma sát ánh mắt xa xăm, tựa hồ còn mang theo một chút phiền muộn.
Sau khi Tiêu Vô Định nàng đều sẽ thất thần nhớ tới Trường An.
Nhưng hắn làm sao sẽ là Trường An của nàng đây? Trường An là một nữ hài ôn nhu lại quật cường khi thấy nàng sắp khóc lúc nào cũng luống cuống tay chân.
Chu Cẩm Hà còn nhớ nàng đến TS Vương phủ không bao lâu, khi nàng đang tắm thì đột nhiên thấy một nam hài không chênh lệch cùng nàng lắm xông tới.
Hai người cùng cả kinh, nàng theo bản năng nắm đồ vật bên cạnh ném tới, cái người kia lại vội vàng che mắt xoay người nói xin lỗi nàng, đồ vật ném vào lưng cũng không né.
Nhưng Chu Cẩm Hà cảm thấy oan ức lập tức khóc lên, người kia nhất thời liền hoảng loạn tay chân chạy nhanh lại đây cùng với nàng giải thích nàng cũng là nữ hài, thấy nàng không tin cắn răng một cái liền đem y phục chính mình thoát ra.
Chu Cẩm Hà nhìn tình hình trước mắt nhất thời không kịp phản ứng, một hồi lâu mới tỉnh táo lại , cũng chính là như vậy nàng liền biết nguyên lai con trai độc nhất TS Vương lại là nữ hài.
Nghĩ đến đây, Chu Cẩm Hà xì một tiếng nhịn không được cười, quay đầu lại thấy Tiêu Vô Định nhất thời ngừng cười.
Nàng làm sao có thể đem người khác trở thành Trường An đây.
.
.
Tiêu Vô Định lạnh nhạt dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt mang theo lạnh lẽo,dáng vẻ người ở trước mặt nàng mới không phải Trường An ,nghĩ đến đây chính mình thật là có chút điên rồ.
Chu Cẩm Hà lắc đầu một cái, đóng lại cửa sổ xoay người nằm dài trên giường, nhắm mắt phân phó nói: "Nói Tiêu Tướng quân không cần canh giữ , nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tiêu Vô Định nhìn các tướng sĩ đều đã dàn xếp, lúc này mới trở về phòng chuẩn bị tắm rửa dùng bữa, nhưng không nghĩ đang tắm rửa thì Phi nhi lại đây gõ cửa truyền lời nói: "Điện hạ nhắc Tướng quân nghỉ ngơi, không cần canh giữ ở ngoài phòng điện hạ ."
"Được, ta biết rồi, Phi nhi cô nương cho ta gửi lời đa tạ điện hạ." Tiêu Vô Định dừng một chút liền cao giọng đáp, khiến người ta nghe không ra tâm tình.
Phi nhi rất nhanh liền rời đi Tiêu Vô Định trong thùng nước tắm cẩn thận thanh tẩy thân thể.
Tiêu Vô Định nhớ tới Chu Cẩm Hà vừa tới TS Vương phủ năm ấy, nàng trèo lên trên cây đại thụ trong sân vừa vặn có thể thấy được cửa sổ viện Chu Cẩm Hà , nơi đó đèn đều sáng đến rất muộn.
Nàng để ý mấy ngày mới hiểu được, nguyên lai không phải Chu Cẩm Hà đọc sách mà là thay đổi chỗ ngủ nên ngủ không được.
Nàng kỳ thực rất yêu thích tiểu tỷ tỷ mới tới này , giọng nói cũng thât dễ nghe, sau lần đó bất ngờ biết thân phận nàng đối với nàng lúc nào cũng rất ôn nhu.
Nàng ngày đó cho rằng, Chu Cẩm Hà cũng như Nhan Hậu bình thường dịu dàng nhàn tĩnh, nhưng sau đó lại ở chung nhiều hơn chút lại phát hiện Chu Cẩm Hà kỳ thực chỉ là đối với nàng mới ôn nhu mà thôi.
Chu Cẩm Hà đối với người khác chủ yếu đều chỉ là vừa đúng lễ tiết tuyệt không thân mật, phát hiện điểm này nàng lại như bảo bối duy nhất mà mừng thầm.
Thế là nàng liền canh giữ ở bên cửa sổ Chu Cẩm Hà, hi vọng tiểu tỷ tỷ có thể an tâm ngủ, kết quả vẫn đúng là như nàng hi vọng Chu Cẩm Hà có thể ngủ ngon.
Mấy ngày trước đây nàng cũng là lo lắng, mới canh giữ ở ngoài trướng của Chu Cẩm Hà , bây giờ chợt kinh giác: Nàng là Tiêu Vô Định không còn là nàng Trường An.
bây giờ nàng còn có thể bảo vệ như trước hay sao?.
Tiêu Vô Định tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, từ trong thùng nước tắm đứng dậy, gọn gàng nhanh chóng một lần nữa dùng vải trắng quấn ngực đổi một bộ thường phục nữ tử thanh tú ban nãy đảo mắt lại thành công tử tuấn tú .
Lúc Chu Cẩm Hà lại tỉnh lại trăng đã lên cao.
Nàng đúng là còn có chút mệt mỏi, nhưng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nhạc tựa hồ là huân*.
Chu Cẩm Hà không khỏi đứng dậy đi ra khỏi giường đẩy song cửa theo tiếng nhạc tìm kiếm, thấy đối diện trên nóc nhà một bóng người ngồi xếp bằng thổi sáo huân trong tay.Tiếng huân Tiêu Vô Định mang theo biên cảnh hoang vu trống trải, lại có triền miên ưu sầu nhớ nhung, như là có một cái tay bóp lấy tâm Chu Cẩm Hà đau đớn.
(kiểu sáo tròn tròn á)
Nàng nhớ tới, Tiêu Vô Định nói có người trong lòng, nàng cho rằng là Ôn Nguyên, từ xưa mỹ nhân phối anh hùng Ôn Nguyên là tuyệt thế giai nhân cùng Tiêu Vô Định thiếu niên anh hùng, không thể tốt hơn.
Nhưng nếu là Ôn Nguyên,tiếng sáo hắn làm sao lại đến mức như vậy? Cái nhớ nhung kia để Chu Cẩm Hà viền mắt chua xót, dần dần đỏ.
Đêm khuya là thời điểm lúc nào cũng sẽ ức chế không được mà điên cuồng nhớ nhung một người, đặc biệt là còn tại một nơi xa lạ, nghe âm thanh ưu thương như vậy.
Chu Cẩm Hà đột nhiên cảm giác thấy chính mình là người đáng thương nhất thiên hạ .sớm đã có tâm tư "Đại nghịch bất đạo" nhưng chưa kịp làm ra cái gì "Đại nghịch bất đạo"người kia lại cũng không còn.
Nàng không chỉ một lần tự nói với mình nên thả xuống Trường An trong lòng nhưng nếu như vậy nàng chỉ có thể đem chính mình bức điên, nhưng vào giờ phút này nỗi nhớ nhung kia lại dâng lên đưa nàng một nữ tử còn ít tuổi mà tâm lại như đã qua tuổi tam tuần.
Nàng rõ ràng mới mười bảy, vừa vặn niên hoa mới bắt đầu thời điểm hiểu ái tình nhưng nàng bây giờ đối với ái tình lại không còn nửa phần hứng thú.
Bình sinh sẽ không tương tư.
Mới sẽ tương tư, liền hại tương tư.
Mặc nàng là Công chúa Đại Tấn duy nhất thì có ích gì chứ, Trường An không còn chính là không còn, lại cũng không về được.
Trên cùng bích hạ xuống Hoàng Tuyền, hai nơi mênh mông đều không gặp.
Nhưng Chu Cẩm Hà càng xem Tiêu Vô Định, càng cảm thấy như nàng là Trường An.
như Trường An bình thường ôn nhu, như Trường An bình thường săn sóc, như Trường An bình thường thâm tình.
.
.
Nếu như hắn chính là Trường An thì thật tốt a.
.
.
Chu Cẩm Hà đóng lại cửa sổ, ngồi xổm người xuống ôm lấy chính mình, lần thứ nhất nàng nghĩ như vậy.
Nàng những năm này thấy rất nhiều người có ddierm tương tự cùng Trường An nhưng là lần đầu, sản sinh ý nghĩ như thế.
Nếu như hắn là Trường An.
.
.
Như Trường An có thể bồi ở bên người nàng.
.
.
Thật tốt!...!
..................................................
....................................thương Cẩm nhi.............