VÔ ĐỊNH TRƯỜNG AN


Tuy nói là Thừa Bình Đế cũng không đáp ứng Quân Thần, nhưng Quân Thần nói lời kia thì hắn xác thực là hắn có do dự, Chu Cẩm Hà tuy nói rõ ràng điều kiện như vậy nhưng đối với đế vương mà nói thì mê hoặc không nhỏ, nhưng dù sao phụ hoàng cũng là sủng nàng nhiều năm như vậy,do dự đến cùng vẫn là tổn thương đến nàng, vì lẽ đó nên trong lúc nhất thời mới thất thố như vậy.

Trong mắt đế vương, quả nhiên cái gì cũng không sánh bằng giang sơn sao?
Nàng ngay ở trước mặt bách quan nói lời kia, vậy dĩ nhiên là nói là làm, ngày thứ hai Thừa Bình Đế liền triệu nàng vào cung, tuy nói là hành động bất đắc dĩ, nhưng hôn sự của nàng cũng thực sự để hắn canh cánh trong lòng, như vậy cũng coi như giải quyết xong một nỗi lòng.

Tối hôm qua Chu Cẩm Hà vừa không đem trách nhiệm đẩy lên trên người hắn, lại không có để cho mình rơi vào tình thế tổn hại danh tiếng, mà là dựa vào cuộc thi, cái biện pháp này thực sự vẹn toàn đôi bên.

Thừa Bình Đế lại một lần cảm thán nữ nhi mình ngoan ngoãn hiểu chuyện thông minh lanh lợi, đáng tiếc không phải nam tử, nếu phải vậy thiên hạ này lo gì bất bình a?
"Cẩm nhi, phương thức cuộc thi này ngươi đã vạch sẵn được rồi?"
"Hồi phụ hoàng,con đã nghĩ kỹ.

Cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cùng tướng mạo bảy hạng, cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ không cần phải nói nhưng cầm kỳ thư họa mỗi hạng cần ba người tài nghệ xuất sắc đảm nhiệm bình thẩm, tướng mạo này thì lại do nhi thần mình lựa chọn,nếu như ai có thể xuất sắc bốn hạng sẽ chính là Phò mã Ung Ninh.

Phụ hoàng nghĩ như thế nào?"
"Chuyện này..."
Thừa Bình Đế còn đang do dự, lại nghe nàng nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã nói, có thể xứng với nhi thần tất nhiên phải thiên chi kiêu tử, bảy hạng nếu thắng không được bốn hạng thì đương nhiên không xứng với nhi thần."
Ai, được rồi, ai bảo nữ nhi của hắn ưu tú như vậy đây? Bốn hạng...!Cũng không phải rất hà khắc, nghĩ đến Đại Tấn tài tử nhiều như vậy, vẫn có thể có thắng được chứ? Mang theo tâm thái như vậy, Thừa Bình Đế bất đắc dĩ thở dài, triệu người đến viết ý chỉ.

Hoàng bảng vừa ra, kinh thành tất cả đều xôn xao.

Bây giờ là trung tuần tháng chín, thi đấu vào hạ tuần mười tháng , hoàng bảng cũng phái khoái mã truyền tới tất cả các nơi ,theo tiêu chuẩn Chu Cẩm Hà định ra, ước chừng cũng chỉ có thế gia công tử mới có khả năng thắng lợi, hàn môn tử đệ liền không cần phí tâm tư làm gì.

Một tháng thời gian đầy đủ để thế gia công tử các nơi chạy tới kinh thành, thi đấu xong còn có thể chạy về nhà đón tết.Ở Kinh thành các nhà có công tử vừa độ tuổi từ lâu đã nóng lòng muốn thử, ở trong nhà chăm học khổ luyện, riêng ở Trích Tinh Các mỗi ngày đều thu được bái thϊếp nhưng lại không phản hồi.
Ôn Nguyên biết được hoàng bảng thì cũng cả kinh, không biết Công chúa điện hạ rốt cuộc muốn làm cái gì, cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ cùng tướng mạo không cần phải nói, tự nhiên đều là A Tiêu, nhưng cầm kỳ thư họa thì không biết A Tiêu có thể xác thực dành được hạng nào a...!Nàng đều nhớ không rõ mấy ngày nay đến cùng là đã thu bao nhiêu bái thϊếp, những người này tính toán đúng là thật hay, cầm kỹ của nàng là Công chúa điện hạ tự mình khen, cho nàng chỉ điểm đương nhiên sẽ không sai.

Đáng tiếc nàng cũng không phải người tùy tiện hiện tại còn chưa tìm hiểu được tâm tư Công chúa điện hạ vẫn là không muốn tùy tiện hành động, sợ chữa lợn lành thành lợn què.

Thần nhi nhìn từng hòm từng hòm Kim Ngân châu báu đưa tới nhưng lại cứ thế cho lui về, thực có chút đau lòng.
Buổi tối trong thư phòng Ôn phủ, ngọn nến đang cháy chập chờn, Ôn Nguyên phủ thêm áo choàng dày đặc đang ngồi thẳng trước bàn đọc sách.
"Cô nương, có bái thϊếp..."
"Quy tắc cũ." Ôn Nguyên mắt cũng không nhấc, nàng làm việc thì từ trước đến giờ nghiêm túc, khuôn mặt nhu hòa bình thường cũng thu lại, lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Thần nhi còn chưa có nói xong liền bị nàng đánh gãy, bất đắc dĩ đến gần đem thϊếp mời đưa tới trước mặt nàng, nói: "Cô nương, là của Công chúa điện hạ."
"Điện hạ?"
Ôn Nguyên hơi kinh ngạc giương mắt nhìn nàng, để cây viết trong tay xuống cầm lấy tờ thϊếp mở ra nhìn, quả thật là Ung Ninh Công chúa .
"Người đâu?"
"Có lẽ lúc này đã đến đại sảnh."

Ôn Nguyên cười yếu ớt, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, phân phó nàng đem đồ vật trên bàn thu cẩn thận, than thở: "Ta sẽ đi gặp "Kẻ cầm đầu"kia ."
Trong đại sảnh, Chu Cẩm Hà một thân bạch sắc cẩm bào, eo thắt đai mang theo ngọc bội Kỳ Lân tóc dài như mực cũng dùng ngọc trâm kéo lên,đang rất hứng thú xem xét bức họa.

Một bên đã sớm dâng trà chỉ chờ Ôn Nguyên đến.
"Được lắm, quân tử khiêm tốn như ngọc, sớm biết công tử thích ý như vậy, ta liền lưu lại từng hòm từng hòm Kim Ngân kia."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà cười xoay người, đi tới nắm chặt tay nàng, nói: "Một ngày không gặp như là ba năm, Ôn tỷ tỷ ngày gần đây khỏe không?"
Nếu để cho một đám công tử muốn làm Phò mã nhìn thấy dáng vẻ Công chúa điện hạ như vậy sợ là cũng muốn tự ti mặc cảm.

Ôn Nguyên cười liếc nàng mời nàng ngồi xuống liền bắt đầu động thủ pha trà cho vị công tử này, "Như cũ, chính là khổ cực Thần nhi mỗi ngày vội vàng từ chối thϊếp mời."
"Ha, kia là ta không phải, ngày khác mang thứ tốt đến cho Thần nhi bồi tội." Chu Cẩm Hà một tay chống cằm, cười nhìn nàng nói: "Mỗi lần thấy Ôn tỷ tỷ pha trà, liền hận không thể đem Ôn tỷ tỷ giấu đi."
Đến, vị này giả nam trang đùa giỡn nàng quen rồi.

Ôn Nguyên bất đắc dĩ nhìn nàng, đem trà đưa tới, nói: "Người bên ngoài không biết tất nhiên cho rằng công tử là cả ngày trà trộn câu lan kỹ quán mới nói như vậy."
"Lời nói thật mà thôi, miệng ta đều sắp bị trà của Ôn tỷ tỷ dưỡng thành kén chọn rồi ta luôn cảm thấy người pha trà quý phủ không có mùi vị."
"Cái này ngược lại cũng đúng lỗi của ta rồi, xem ra sau này còn phải để hạ nhân dâng trà cho ngài." Ôn Nguyên nói, liền muốn đi lấy chén trà của nàng liền bị nàng tránh thoát, cười làm lành nói: "Nào có, là ta không phải, mấy ngày nay Ôn tỷ tỷ chịu cực chờ qua mấy ngày tất nhiên cùng Ôn tỷ tỷ bồi tội."
"Bồi tội không dám làm, chính là không biết công tử muốn làm cái gì? mấy ngày nay cũng không có thấy A Tiêu tìm đến ta, nàng cái cầm kỳ thư họa kia, sợ là khó thắng."
"Ta đến, là muốn nhờ Ôn tỷ tỷ nhìn thử xem mấy ngày nay Ôn tỷ nhận bái thϊếp thì trong số đó có người nào có thể có một khúc đàn đạt được một nửa trình độ của tỷ tỷ hay không?" Chu Cẩm Hà thưởng thức ngọc bội trong tay, trong mắt mang theo giảo hoạt.

"Người đúng là có, Ngô công tử đến từ Kim Lăng cầm kỹ không tệ, ta từng chỉ điểm qua, chỉ là..." Ôn Nguyên có chút ngờ vực nhìn Chu Cẩm Hà, làm sao không cho nàng dạy A Tiêu sao? Hai người này đến cùng muốn làm cái gì?
"Vậy thì làm phiền Ôn tỷ tỷ." Dứt lời Chu Cẩm Hà lại thưởng thức hớp trà, mới đứng dậy cáo từ.

Để lại Ôn Nguyên có chút khó hiểu nhưng vẫn phân phó người ngày mai đi mời Ngô Chi Hằng đến quý phủ.
Công chúa điện hạ quả nhiên là nói là làm, đêm đó nói muốn kiểm tra thương tích, tiện thể thật sự ngày ngày phái người đi thăm dò xem vết thương trên tay Tiêu Tướng quân, chỉ có điều đều cẩn thận tránh tai mắt, dù sao vao thời điểm này vẫn là không thích hợp giao du thân thiết.

Buổi chiều dùng qua bữa tối, hạ nhân hồi bẩm nói thương tích Tiêu Tướng quân hồi phục tốt lắm rồi, Chu Cẩm Hà lại nghĩ tới lúc trước ở Lâm Nghi thấy người nàng một thân vết tích, không khỏi nhíu mày, phân phó Mặc nhi: "Mang thuốc trị sẹo lại đây, chúng ta đi phủ Trấn Bắc Tướng quân một vòng."
Nàng thay đổi một thân thường phục, Mặc nhi mới gõ mở cửa, liền thấy Vương Hấp Nhạc mở cửa sững sờ một lúc mới vội vàng hướng Chu Cẩm Hà hành lễ, như một làn khói chạy vào đi thông báo Tướng quân nhà mình trêu đến Chu Cẩm Hà bật cười ,sau đó liền đi theo con đường hắn vừa chạy đi vào trong.

Tiêu Vô Định không nghe lời nàng muốn tập kích xem nàng có hay không ngoan ngoãn nghe lời mới được.
Bên này Tiêu Vô Định ở trong viện đang dùng tay trái luyện kiếm, nhất bộ kiếm pháp mới luyện xong một nửa, liền nghe Vương Hấp Nhạc gấp gáp gọi: "Tướng quân!"
"Nói qua bao nhiêu lần rồi, đừng có hô to gọi nhỏ." Tiêu Vô Định động tác liên tục, quay lưng về phía Vương Hấp Nhạc đầu cũng không chuyển, tiếp tục kiếm pháp của nàng.

Hắn tính tình là rất rộng rãi, chính là có chút cả kinh liền phản ứng quá độ, nàng nói nhiều lần đúng là thu lại không ít, chỉ có điều thi thoảng vẫn là sẽ như vậy.
Bên này Chu Cẩm Hà cũng vừa tới nàng hướng Vương Hấp Nhạc liếc mắt ra hiệu, hắn cũng không dám nói Công chúa điện hạ đã đến, một mặt oan ức đáp: "...!Nha, ta sai rồi."
Chu Cẩm Hà lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng, thưởng thức động tác nước chảy mây trôi của nàng, trong mắt tràn đầy tán thưởng: Không tệ, thật biết điều không dùng đến tay phải.

Tiêu Tướng quân này kiếm pháp tay trái cũng làm tốt như vậy, lần trước Trung thu thấy kiếm pháp trong tay thật không phân cao thấp.
Nhất bộ kiếm pháp hạ xuống, Tiêu Vô Định đem kiếm vào vỏ đi thẳng tới một bên trên bàn đá cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, hỏi: "Nói đi, chuyện gì."
Vương Hấp Nhạc xẹp xẹp miệng, nhìn Chu Cẩm Hà, thấy nàng gật gù, mới nói: "Điện hạ tới."

"Hả?"
Tiêu Vô Định vừa quay đầu, liền thấy Chu Cẩm Hà khóe miệng cười mỉm đầy hứng thú nhìn nàng, chỉ một thoáng hơi có chút hoảng loạn hơi ngẩn ra, cũng may người khác không nhìn ra cái gì, nghĩ đến vừa nãy Hoàn Tử động tĩnh quá lớn nên nàng mới không chú ý tiếng bước chân của Chu Cẩm Hà cùng Mặc nhi .
"Điện hạ làm sao đến đây?"
"Đưa thuốc cho ngươi nhớ bôi đầy đủ." Chu Cẩm Hà cười để Mặc nhi đưa thuốc, "Không nghĩ tới Tướng quân tay trái kiếm pháp cũng vi diệu như vậy."
"Điện hạ quá khen." Tiêu Vô Định lại khôi phục dáng dấp ngày xưa, cầm kiếm trong tay đưa cho Hoàn Tử, nói: "Kính xin điện hạ ở đại sảnh chờ chốc lát, ta đi đổi thân y phục."
Chu Cẩm Hà để nàng tự nhiên chính mình thì ở trong sân đi bộ một vòng, đối với Tướng quân phủ này trang trí bố cục đúng là hết sức hài lòng, còn không quên phân phó Vương Hấp Nhạc: "thuốc kia ngày bôi 3 lần ngươi mỗi ngày chú ý làm cho nàng bôi, bình thường đồ ăn cũng chú ý chút."
Vương Hấp Nhạc bận bịu gật đầu tán thành, như gà mổ thóc.
Vốn là đến để đưa thuốc Tiêu Vô Định thay đổi thường phục đi ra, hai người nói chuyện phiếm một lúc Chu Cẩm Hà cũng nên hồi phủ, Tiêu Vô Định suy nghĩ một chút, nói: "Ta tiễn điện hạ." liền cùng đi ra ngoài.
Hôm nay khí trời tốt khoác áo choàng đi ở trên đường ngược lại cũng không lạnh, hai người song song đi, xe ngựa cùng hạ nhân đều ở phía xa xa đi theo không quấy rầy hai người.

Đi qua phố xá sầm uất, tửu lâu tiệm cơm tiếng người huyên náo, Chu Cẩm Hà chợt dừng chân lại.
"Làm sao vậy?"
Tiêu Vô Định theo ánh mắt của nàng nhìn tới, liền thấy một nam tử quần áo cũ nát tóc tai ngổn ngang, ôm một vò rượu dựa vào góc tường, một bộ dạng say rượu, trong miệng còn liên tục la lên: "Cha! Là nhi tử hại người a!"
"Điện hạ?"
"Hắn..." Chu Cẩm Hà quay đầu nhìn nàng, mặt mày mang theo phức tạp cùng suy tư, nhíu mày nói: "Là nhi tử của Phó Nham."
Thừa Bình Đế lúc trước tha tính mạng người nhà Phó Nham, chỉ đuổi bọn họ ra khỏi phủ, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại nhìn thấy con trai Phó Nham .
Nghe vậy, Tiêu Vô Định lông mày cũng hơi nhíu lại ý thức được trong đó không đúng, vì sao lại nói hắn hại Phó Nham?
Hai người trao đổi ánh mắt, từ trong mắt của nhau đều nhìn ra nghi hoặc, Chu Cẩm Hà ngoắc ngoắc tay Mặc nhi lập tức liền theo tới, nàng nói bên tai nàng nhẹ giọng phân phó: "Phái người theo hắn, chú ý an nguy."
Mặc nhi đáp lại lui ra, hai người lại giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.


Bình luận

Truyện đang đọc