Trên sân bóng tràn ngập tiếng reo hò cổ vũ.
May là lớp chúng tôi thi đấu ở ngay chỗ cổng vào sân bóng, tôi nhanh chóng tìm thấy lớp mình.
Khi tôi đến, trận đấu đã bắt đầu được một lúc. Tống Duyệt đứng cạnh tôi đang hết sức chăm chú theo dõi nhất cử nhất động trên sân.
“Ê, Ngô Ưu! Mày xem số trên áo bóng rổ của Lục Thanh Sơn là 73 kìa, xứng với tên cậu ấy quá ha.”
Tôi hời hợt đáp lời, ánh mắt lướt qua sân bóng, hy vọng sẽ tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Tống Duyệt vỗ tôi một cái, trêu ghẹo: “Úi chà, tìm ai mà nghiêm túc thế?” Cô nàng chỉ sang khoảnh đất bên cạnh: “Lúc đi WC tao thấy hình như bên đó là lớp A18, nhưng có phải A18 của khối 11 không thì không biết.”
Tâm tư của tôi bị cô nàng nhìn thấu, mặc dù ngượng ngùng nhưng cuối cùng nỗi xúc động cũng chiến thắng.
“Chai nước này là của Lục Thanh Sơn, mày đưa cho cậu ấy giúp tao nhé, tao đi dạo một lát rồi về, cám ơn mày nha!” Tôi đưa chai coca cho Tống Duyệt.
“Hê hê, con nhóc này! Tao biết rồi, đi nhanh về nhanh nhá!”
Giữa biển người tấp nập, tôi cố gắng phóng tầm mắt nhìn khắp sân bóng.
Thấy rồi!
Hạ Thành đang mặc áo bóng rổ màu trắng, ngồi trên bậc thang.
Ánh mặt trời ấm áp lúc bốn giờ chiều rơi trên người anh, anh hơi híp mắt lại, nhìn xuống sân bóng bằng ánh mắt tùy ý lại đượm nét cười.
Bên cạnh là tiếng reo hò đinh tai nhức óc của đám đông mà thế giới của tôi lại an tĩnh nhường ấy.
Tôi nhớ ai đó từng nói: “Trên đời luôn có một hai cơn gió có thể lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng.”
Sự xuất hiện của Hạ Thành đã mang đến cho tôi một giấc mơ sáng lạn.
Tôi giả vờ đi ngang qua, muốn làm bộ vô tình phát hiện ra anh ấy.
Đáng tiếc tôi không có can đảm ấy.
Thời khắc đó, tôi nghĩ nếu như trong tay có thêm một chai nước, chắc tôi đã có thể mượn cớ đó để đưa cho anh.
Có lẽ chai nước ấy chính là hết thảy dũng khí để tôi không màng tất cả cứ thế làm theo những gì trái tim mách bảo.
Sau này ngẫm lại, vẫn là thôi đi vậy. Nếu không chắc chắn anh ấy sẽ phát hiện ra chai nước bị bóp méo do tôi cực kỳ hồi hộp.
Không biết Tống Duyệt chạy tới chỗ tôi từ bao giờ, tôi giật mình.
Cô nàng tỏ vẻ bí ẩn túm lấy tay tôi: “Ngô Ưu, tao phát hiện ra một bí mật.”
Tôi tò mò nhìn Tống Duyệt, chờ cô nàng nói tiếp.
Hình như cô nàng cực kỳ hài lòng với phản ứng của tôi: “Mày xem, áo của Lục Thanh Sơn là số 73, chính là tên cậu ta đúng không? Nhưng áo của Hạ Thành là số 51, 51… Đọc gần giống tên mày còn gì. Tao nghĩ chính là tên của mày đó!”
“Suỵt suỵt suỵt! Đừng có nói linh tinh!”
Mặc dù thấy không thể tin nổi nhưng chỉ cần liên quan đến Hạ Thành, tim tôi vẫn nảy lên mấy hồi.
“Ngô Ưu! Lớp bọn em hôm nay cũng thi đấu à?”
Tôi xoay người, là Hạ Thành.
Tôi ngược sáng nhìn vào anh ấy, anh cao hơn tôi một cái đầu, đúng lúc chắn được ánh mặt trời lóa mắt.
Ánh nắng còn sót lại mạ lên người anh một lớp màng, hay nói cách khác, anh chính là thái dương của tôi.
“À… vâng ạ. Lớp bọn em cũng đang thi đấu ở đây. Đúng rồi, lớp anh có thắng không ạ?”
Đằng sau anh bỗng vang lên tiếng huýt sáo, là mấy người bạn thường xuyên đi cùng anh: “Em gái chắc không biết ha, tỷ lệ ghi bàn của Hạ Thành hôm nay cao lắm đấy, nếu không có anh đây thì chắc MVP trận đấu là của cậu ấy rồi. Chậc chậc, hai bạn nữ lớp bên kia còn không thể dời mắt khỏi cậu ấy nữa kìa. Em cũng vậy đúng không?”
Hạ Thành vỗ đầu anh chàng kia: “Xéo, tên nhóc lưu manh này! Đừng nói với Ngô Ưu như thế, em ấy là người nhà của tao.”
Mặt tôi lập tức đỏ lựng, mặc dù tôi biết ý của Hạ Thành không giống điều mà tôi đang nghĩ tới.
Nhưng muôn ngàn ngọn núi vẫn chẳng thể ngăn lại dòng nước lũ sục sôi trong trái tim tôi lúc này.
Mà Hạ Thành, anh ấy sẽ mãi là một chương rực rỡ nhất trong tuổi thanh xuân nóng bỏng của tôi.