VÔ HẠN CƯNG CHIỀU: TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU

Chiều hôm đó, anh ra lệnh cho Hắc Mộng ở lại trông chừng cô còn chính mình đến tổng bộ Huyết Ưng xử lý vài chuyện.

Hắc Mộng nhìn cô đang ngủ trên giường liền tự kỷ nói một mình

- Thật không ngờ chủ mẫu lại đẹp như vậy.

- Không biết chủ mẫu làm thế nào để thu phục trái tim đóng băng của chủ tử?

- Haizzz....

Tại tổng bộ bang Huyết Ưng

Nam Cung Hạo Thiên nhìn người con gái trước mặt đã bị tra tấn không ra hình người. Anh lạnh lùng lên tiếng

- Cô, tại sao phải làm vậy?

Âu Dương Tuyết Linh nhìn anh căm phẫn nói

- Bởi vì nó đáng bị như thế, haha từ lúc có nó ai cũng nghĩ về nó. Nó cướp tất cả mọi thứ của tôi.

- Cô ấy cướp gì của cô?

- Tất cả.

- Kể cả tôi sao?

Nam Cung Hạo Thiên cười lạnh nhìn ả ta, ả bị ánh mắt lạnh băng của anh nhìn mà da đầu run rẩy.

- Phải.

- Nực cười, là cô bảo Huyên lấy tôi thay cô, bây giờ lại đổ lỗi cho Huyên, tôi thấy cô rất hèn hạ.

- Sao?

Âu Dương Tuyết Linh kinh ngạc khi nghe anh gọi tên cô thân mật như vậy, ả cắn môi nhìn anh

- Giờ anh muốn làm gì tôi?

- Cô nghĩ đụng tới người phụ nữ của tôi sẽ có kết cục gì?

Âu Dương Tuyết Linh bị giọng nói sắc lạnh của anh làm sợ hãi

- cầu xin anh, tôi biết lỗi rồi, hãy tha cho tôi. Tôi không muốn chết.

Ả lên tiếng van xin anh, nhưng anh mặt vẫn vô cảm nhìn cô

- Giết cô? Đâu đơn giản như vậy?! Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết, muốn chết không được muốn sống cũng không xong.

Anh nói giọng đầy sát khí, sau đó quay sang Hắc Ảnh ra lệnh

- Đưa cô ta vào khu rừng "Tử Hồn" nhớ không để cho cô ta chết.

- Rõ.

Hắc Ảnh nhận mệnh lệnh, không dám chần chừ ngay lập tức thi hành. Âu Dương Tuyết Linh giãy giụa kịch liệt

- Không, tôi không muốn,...

- Thả tôi ra, cha tôi sẽ không tha cho các người.

Ả la lên, anh nghe thấy liền ra lệnh cho Hắc Mộng dừng lại

- Cho dù có gọi tổng thống đến cũng không thể cứu được cô.

- Anh...anh là kẻ không có nhân tính.

Âu Dương Tuyết Linh đầu tóc rối bù hét lên, anh nhếch mép cười nham hiểm nói

- Tôi, từ trước đến giờ không hề có nhân tính.

*********

Trong một căn phòng xa hoa đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc của người đàn ông. Trong phòng tràn ngập mùi vị hoan ái,...

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông nhíu máy nhưng vẫn không rời khỏi người phụ nữ, ông ta ôm người phụ nữ vào lòng, cất giọng lạnh lùng

- Vào đi.

Cửa bật mở, hai người mặc áo đen bước vào. Cả hai không nói gì liền quỳ rạp xuống đất

- Lão đại, xin hãy trách phạt.

- Chuyện gì?

Người đàn ông lạnh lùng chấp vấn

- Nhiệm vụ thất bại, tiểu thư đã bị người của bang Huyết Ưng bắt đi.

Người đàn ông tay đang vuốt ve thân thể người phụ nữ bên cạnh liền dừng lại, hướng hai người mặc áo đen quát lớn

- Đồ vô dụng, tôi nuôi các người để làm gì hả?!

- Lão đại, xin trách phạt.

- Tự đi lĩnh hình phạt, còn nữa bằng mọi cách phải cứu tiểu thư về.

- Rõ.

Hai bóng đen vụt mất, người phụ nữ nhìn sắc mặt ông ta dịu dàng lên tiếng

- Lão đại, tức giận sẽ không tốt cho sức khoẻ.

- Hửm?! Vậy sao?

Người đàn ông nhếch môi, ông ta lật người đè người phụ nữ xuống thân, tay không ngừng vuốt ve thân thể của người phụ nữ.

Người phụ nữ sung sướng rên rỉ, giọng có chút khàn khàn nói

- Lão đại, muốn a~

- Được thôi...

Người đàn ông nói xong liền động thân, trong phòng lại vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ.

Mà lúc này, tại bệnh viện. Phòng VIP I

Nam Cung Hạo Thiên mở cửa bước vào, thấy Hắc Mộng ngủ gục bên cạnh liền thở dài, anh lạnh lùng lên tiếng

- Hắc Mộng.

Hắc Mộng đang ngủ liền giật mình tỉnh lại, nhanh chóng quay người khi thấy anh liền tỉnh ngủ

- Chủ tử.

- Từ lúc tôi đi có ai đến không?

- Có Nguyệt tiểu thư cùng thiếu phu nhân của gia tộc Âu Dương có đến.

- Được rồi, cô có thể ra về.

- Dạ.

Đợi Hắc Mộng rời đi, Nam Cung Hạo Thiên mới đi đến bên chỗ cô. Anh ngồi xuống bên cạnh nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô.

Anh cảm thấy thật hạnh phúc, ước gì thời gian dừng lại để giây phút này ngừng lại mãi mãi. Anh mỉm cười, hôn lên tóc cô rồi nói

- Ngủ ngon, Huyên.

Nói xong, anh lại ghế sofa mở loptop ra xử lý vài việc ở Tập đoàn. Mà lúc này, Vương Tử Huyên đang ngủ mà trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh xa lạ mà quen thuộc. Ký ức bị đánh mất, cứ như thước phim tua chậm.

Những hình ảnh xung quanh không ngừng chuyển đổi, cảnh vật cũng chuyển đổi theo, tất cả, tất cả mọi thứ cô đã nhớ lại.

Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng "lạch tạch" của bàn phím máy tính, bỗng chốc một tiếng nói yếu ớt vang lên

- Tử Bắc...

Nam Cung Hạo Thiên cứng người, dừng lại việc đánh máy. Anh bước nhanh lại chỗ cô, Vương Tử Huyên vẫn còn ngủ. Nhưng miệng không ngừng không gọi tên người con trai tên Tử Bắc.

Mặt anh đen lại, tay siết chặt, cô thế cư nhiên trong mơ không nhìn thấy anh mà còn gọi tên người con trai khác.

- Tử Bắc...

Nam Cung Hạo Thiên không chịu được cúi xuống ngậm lấy môi cô, anh hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mộng của Vương Tử Huyên.

Anh hôn cho đến khi mặt cô đỏ lên không còn dưỡng khí mới lưu luyến rời khỏi.

- Tiểu yêu tinh, sau này em còn dám gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh, thì anh sẽ trừng phạt em.

Bình luận

Truyện đang đọc