VỢ LUÔN NGHĨ TÔI KHÔNG YÊU EM ẤY

Lần tiếp theo đưa Hạ Nghiêu về nhà, Chu Độ lo lắng chuẩn bị rất nhiều. Hai người sóng vai mà đi, cách một giây Chu Độ lại đưa ánh mắt len lén nhìn Hạ Nghiêu bên người.

Hạ Nghiêu tay nắm chặt quai đeo ba lô, trái tim vẫn luôn đập chẳng theo quy luật. Nhà cậu cách trường không xa, đi qua một con đường lớn đông đúc, rồi quẹo qua một con hẻm nhỏ không người, là có thể đến một căn nhà nhỏ có chút cũ kỹ được cậu và mẹ thuê.

Chu Độ nhớ đến những lời Tưởng Thi Văn nói, lúc bước đi muốn nói một vài câu để điều hòa bầu không khí, vì vậy liền mở miệng hỏi Hạ Nghiêu: “Tối hôm qua em làm gì?”

Hạ Nghiêu không dám quay đầu nhìn hắn, cố gắng giữ một chút khoảng cách với hắn, sợ người khác sẽ nhìn ra được bầu không khí hồng phấn bất thường giữa bọn họ. Bước chân cậu dừng lại một chút, cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Cũng không làm gì, xem sách thôi.”

Chu Độ không đợi được nữa hỏi tiếp câu nữa: “Vậy em có nhớ anh không?”

Hạ Nghiêu đỏ mặt gật đầu.

Chu Độ cũng vội vàng nói: “Anh cũng nhớ em.” Nói xong hắn nhịn không được bổ sung câu nữa: “Anh ngày nào cũng nhớ em.”

“Đừng nói nữa.” Hạ Nghiêu luống cuống cắt ngang Chu Độ, “Bị người khác nghe được thì không tốt đâu.”

Chu Độ lập tức mất hứng, hắn bước nhanh ra trước mặt Hạ Nghiêu, chặn cậu lại nói: “Vì sao không thể nói, anh chính là thích…”

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu hoảng sợ nhìn, xung quanh toàn là người, thỉnh thoảng còn có vài bạn học về muộn lướt qua bọn họ. Hạ Nghiêu kéo Chu Độ chạy nhanh mấy bước, quẹo vào trong cái hẻm nhỏ không người kia.

Đợi đến lúc không có người, Hạ Nghiêu mới dừng lại nói với Chu Độ: “Bọn mình đều là nam.”

Chu Độ nghe vậy, cau mày nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu nói: “Anh biết.”

“Cho nên, ở trước mặt người khác, bọn mình không thể không kiêng nể gì như vậy được, biết không? Bọn mình… ở chỗ đông người chỉ có thể làm bạn học bình thường thôi.” Nói xong Hạ Nghiêu thấp thỏm nhìn Chu Độ.

Thật ra Chu Độ trước giờ chẳng nghĩ đến chuyện này, hắn cân nhắc chốc lát nói: “Nhưng mà anh thích em, em là nam anh cũng thích.”

Câu nói của hắn chỉ vô tình, thế nhưng lại nói trúng làm cho sống mũi Hạ Nghiêu có chút cay, cậu mở miệng giọng nói nghẹn ngào: “Anh không sợ, những người khác nói chúng ta là đồng tính sao?”

“Không sợ, ” Chu Độ tiến tới một bước nói: “Đồng tính thì làm sao, nếu như thích em chính là đồng tính, vậy thì bọn mình cùng làm một đôi đồng tính luyến ái đi, ai dám nói em, anh đánh người đó.”

Hạ Nghiêu đem một tia khổ sở nuốt vào trong lòng, ngẩng đầu cười với Chu Độ: “Anh không sợ em cũng không sợ, nhưng mà, lúc ở trưởng phải chú ý một chút, đợi tốt nghiệp xong rồi tính tiếp được không?”

Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu thật sự rất để ý việc này, chỉ có thể gật đầu đồng ý yêu cầu của cậu. Hạ Nghiêu thấy mình thuyết phục được hắn, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại như nhớ đến việc gì, hỏi tiếp: “Cái, cái bức mà An Bồng Bồng đưa cho em, có thể trả lại cho em không?”

Cậu vừa dứt lời, từng cọng lông trên người Chu Độ như bị thiêu cháy. Hắn đưa tay vào trong túi quần đồng phục, nắm chặt bức thư tình, gương mặt cảnh giác hỏi: “Em muốn làm cái gì, anh nói em nghe, em bây giờ không được phép thích người khác, chỉ có thể thích anh.”

Hạ Nghiêu dở khóc dở cười giải thích: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ muốn trả bức thư lại cho cậu ấy mà thôi.”

Chu Độ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại chẳng có ý gì muốn trả bức thư lại cho Hạ Nghiêu, “Ngày mai anh giúp em bỏ vào hộc bàn của nhỏ là được rồi, em lấy về nhà có phải muốn lén lút xem không?”

Hạ Nghiêu nghĩ thầm, đó là bức thư viết cho em, cho dù xem cũng là xem quang minh chính đại, sao có thể gọi là lén lút xem chứ. Nhưng lời này đương nhiên cậu không thể nói trước mặt Chu Độ được, lắc lắc đầu nói với Chu Độ: “Ngày mai không được.”

“Tại sao?” Lông mày Chu Độ dựng lên, “Chẳng lẽ em thật sự muốn lấy về xem hả?”

Hạ Nghiêu vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tháng rồi, em đợi thi xong rồi mới trả lại cho cậu ấy, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đi thi của cậu ấy.”

Chu Độ nghe xong, trong lòng vẫn bất mãn như cũ, hắn lẩm bẩm: “Thi thì có gì mà ảnh hưởng tâm trạng chứ.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng rốt cuộc vẫn đưa bức thư trong tay cho Hạ Nghiêu, cuối cùng vẫn còn không yên tâm mà căn dặn: “Nhất định không được xem.”

Hạ Nghiêu liên tục gật đầu cam đoan mình sẽ không lén xem, vẻ mặt Chu Độ mới lộ ra được một chút yên tâm.

Trong hẻm nhỏ thỉnh thoảng sẽ có mấy đứa nhóc chạy tới chạy lui, Hạ Nghiêu nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói với Chu Độ: “Cũng trễ lắm rồi, anh mau về nhà đi.”

Chu Độ còn muốn ngốc với Hạ Nghiêu một chốc nữa, nhưng đã đưa người về đến nhà rồi, hình như không còn lý do gì để có thể tiếp tục ở lại nữa. Hắn rũ mặt xuống, suy sụp ừ một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hạ Nghiêu đứng sau lưng hắn, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn một hồi, nhịn không được mở miệng gọi một tiếng: “Chu Độ.”

Chu Độ quay đầu lại, mơ hồ nhìn Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu giơ tay lên, vẫy vẫy tay với hắn, cười nói: “Ngày mai gặp.”

Tâm tình Chu Độ lập tức tốt lên, đúng vậy, ngày mai hắn lại có thể nhìn thấy Hạ Nghiêu rồi.

Hắn thích Hạ Nghiêu.

Chờ đến khi không còn thấy bóng lưng của Chu Độ nữa, lúc này Hạ Nghiêu mới xoay người đi về hướng nhà mình. Ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong hai đời của cậu, Hạ Nghiêu cảm thấy bước chân của mình nhẹ đi không ít.

Lúc sắp về đến cửa nhà, Hạ Nghiêu nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang dừng bên kia không xa. Sống trong tòa nhà này đa số công nhân, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe xa xỉ như vậy, làm cho Hạ Nghiêu không nhịn được mà quay đầu lại mấy lần.

Đợi đến lúc cậu đi lên tầng trên, một người phụ nữ khí chất ưu nhã, trang điểm tinh tế từ trên lầu bước xuống. Hạ Nghiêu nghiêng người dán vào bức tường, muốn nhường bà xuống lầu. Không nghĩ tới khi người phụ nữ đó đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu lại dừng lại.

Cái cầu thang trong cái tòa nhà cũ kỹ này vừa nhỏ vừa hẹp, bà dừng lại, khoảng cách giữa Hạ Nghiêu và người phụ nữ thoáng cái đã được kéo gần thêm rất nhiều.

Mùi nước hoa dễ chịu trên người người phụ nữ kia chậm rãi quấn quanh chóp mũi của Hạ Nghiêu, bà vừa lễ độ vừa xa cách mà cười với Hạ Nghiêu: “Hạ Nghiêu?”

Hạ Nghiêu kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng nghi hoặc làm sao bà lại nhận biết mình.

“Xin hỏi cô là?”

Người phụ nữ kia không trả lời câu hỏi của Hạ Nghiêu, chỉ cười nhẹ rồi gật đầu với cậu, sau đó xoay người tiếp tục đi xuống dưới.

Hạ Nghiêu nhìn người phụ nữ lên chiếc xa xỉ kia, lúc này mới chầm chậm bước lên lầu.

Cánh cửa lớn trong nhà lúc này đang được khép hờ, Hạ Nghiêu dựa gần vào liền ngửi thấy được từ trong nhà bay ra một mùi giống như mùi nước hoa của người phụ nữ kia.

Mẹ Hạ đang ngồi ở trong phòng khách chật hẹp, lúc Hạ Nghiêu đẩy cửa vào, phát hiện trên bàn cơm trong nhà đặt một ly trà nhỏ.

“Mẹ.” Hạ Nghiêu đứng ở cửa gọi một tiếng, mẹ Hạ lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

“Tan học rồi hả?” Mẹ Hạ kéo ra một nụ cười với con trai mình, sau đó đứng lên hỏi: “Có đói bụng không, bây giờ mẹ đi nấu cơm cho con.”

Hạ Nghiêu một bên đi cất ba lô vào trong phòng, một bên hỏi: “Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?”

Mẹ Hạ không nói gì, Hạ Nghiêu tưởng bà không nghe thấy, lại hỏi lại một câu: “Người mới nãy đến nhà là ai vậy? Con nhìn thấy một người phụ nữ ở cầu thang.”

Sắc mặt mẹ Hạ không tốt lắm, bà cầm lấy cái tạp dề treo trên tường, không để ý ừ một tiếng.

Hạ Nghiêu nói tiếp: “Bà ấy là ai vậy, sao bà ấy có vẻ như biết con?”

Ngón tay đang thắt tạp dề của mẹ Hạ dừng lại, sau đó ngữ khí bình thản nói: “Là bạn của mẹ, rất nhiều năm rồi không gặp, hôm nay ở vùng khác qua đây thuận tiện đến thăm mẹ.”

Hạ Nghiêu lúc này cũng theo bà vào nhà bếp, cậu khom lưng lật lật mấy củ khoai tây trên mặt đất, ngẩng đầu nói với mẹ: “Tối nay ăn cái này đi.”

Mẹ Hạ cười, nói được.

Hạ Nghiêu dù sao cũng là người sống đến hai kiếp, vừa nhìn liền nhận ra mẹ mình có chút tâm tình không yên, cậu vừa gọt vỏ khoa tây vừa nói: “Sao trước giờ chưa từng nghe nói mẹ có một người bạn nhiều tiền như vậy?”

Tay cầm mui của mẹ Hạ chợt nắm chặt lại, bà ngừng hồi lâu mới mở miệng hỏi Hạ Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, con có cảm thấy đi theo mẹ cực khổ không?”

Hạ Nghiêu trong lòng khẽ động, cười nói, “Mẹ, mẹ nói câu này, con được mẹ một thân một mình nuôi lớn như vậy, nói khổ phải là mẹ khổ mới đúng, con khổ chỗ nào chứ.”

Mẹ Hạ cười khổ một tiếng, khom lưng kéo Hạ Nghiêu đang ngồi chồm hổm dưới đất lên, “Được rồi, ở đây không cần con giúp đâu, con đi vào phòng học bài đi.”

Hạ Nghiêu biết tính cách mẹ mình cố chấp, nghe vậy liền đặt củ khoai tây trong tay xuống, cậu mở vòi nước chà chà tay, vừa vẫy nước vừa nói với mẹ mình: “Vậy cũng được, con đi đọc sách đây, hai ngày nữa đến kỳ thi tháng rồi.”

Mẹ Hạ lúc này mới cau mày nói: “Sao mấy ngày trước không nói cho mẹ biết, hôm nay trong nhà hết thịt rồi, bây giờ mẹ đi siêu thị coi thử còn không.”

“Mẹ đừng đi nữa.” Hạ Nghiêu níu lại cánh tay của mẹ Hạ, “Bây giờ đã mấy giờ rồi, không nói đến việc có còn thịt hay không, cho là có đi, nhưng chắc chắn không phải là thịt tươi.”

Mẹ Hạ cảm thấy cậu nói cũng đúng, “Vậy thôi sáng mai mẹ đi mua xương về hầm canh.”

Hạ Nghiêu biết mình không ngăn cản được mẹ mình, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chu Độ sau khi tắm rửa xong liền xui vào ổ chăn, hắn tựa vào đầu giường, trong tay đang cầm cuốn nhật ký mà Hạ Nghiêu viết cho hắn.

Hắn một bên xem, một bên nhịn không được mà cười ngu ngốc, điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên.

Chu Độ cầm lên liền nhìn, là Vương Hạo gọi tới. Hắn vừa mới nhận nút nghe, liền nghe thấy Vương Hạo trong điện thoại hét to: “Chu Độ bây giờ mày đang ở đâu? Nhanh qua đây! Trương Dương bị đập!”

Chu Độ từ trên giường đứng lên, khom lưng kéo ngăn kéo ra, vừa đặt cuốn nhật ký vào bên trong vừa hỏi: “Sao đấy, mày nói chậm một chút, bây giờ hai đứa bay đang ở đâu?”

Vương Hạo bên kia hình như có rất nhiều người, nói nhao nhao ầm ĩ, một hồi lâu, hắn mới quay lại điện thoại rống lên với Chu Độ: “Tụi tao đang ở trước của tiệm nét trên con đường ăn vặt phía sau trường học, mày nhanh ra đây đi!” Cậu ta vừa nói dứt câu, cũng cúp điện thoại luôn.

Chu Độ thầm mắng Vương Hạo một tiếng ngu ngốc, rồi nhanh chóng thay bộ đồ ngủ ra.

Lúc hắn xuống dưới lầu, mẹ Chu đang ôm em gái đi lại ở trong phòng khách. Bà thấy bộ dạng Chu Độ vô cùng gấp gáp, nhíu nhíu mày hỏi: “Đã trễ thế này rồi còn đi đâu nữa?”

Chu Độ một bên mang giày một bên nói với mẹ mình: “Vương Hạo gọi con có chút chuyện, con đi một tí rồi về.”

Mẹ Chu quét mắt nhìn Chu Độ nói: “Đã trễ thế này rồi còn có việc gấp gì chứ, hai đứa con không phải lại đi ra ngoài lại việc xấu đó chứ.”

Chu Độ kéo cánh cửa nhà mình ra, quay đầu lại nói với mẹ Chu: “Không phải đâu, chỉ là có chút chuyện nhỏ thôi, đừng nói cho bố biết giúp con với.” Nói xong liền liền như một con gió biết mất.

Người giúp việc của Chu gia ôm lấy Chu Châu trong tay mẹ Chu, vẻ mặt lo lắng nói: “Bà chủ, đã sắp chín giờ rồi.”

“Không sao.” Mẹ Chu ngồi trên ghế sofa, cầm lấy ly nước mật ong mà người giúp việc đã pha, nhấp một miếng nói tiếp: “Thằng nhóc này ấy mà, nghịch ngợm một chút mới tốt.”

Người giúp việc Chu gia thấy mẹ người ta cũng chẳng quan tâm, vì vậy cũng thông minh im miệng không dám nói nữa.

Chu Độ cả đường hấp tấp đón xe chạy đến trường, hắn ngồi trong xe liên tục gọi cho Vương Hạo, nhưng vẫn chẳng có ai nghe máy.

“Bác tài nhanh lên một chút.” Chu Độ nhịn không được giục tài xế trước mặt.

Vị tài xế kia xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Chu Độ, chậm rãi nói: “Có nhanh hơn nữa cũng chỉ có 4 bánh thôi, cũng không bay được, đã tối thế này còn có chuyện gì gấp gáp thế.”

Chu Độ chẳng có tâm trạng nói chuyện với tài xế, nghe ổng nói vậy liền im miệng nghiêng đầu sang một bên.

Qua khoảng hơn 20 phút nữa Chu Độ cuối cùng cũng đến được cái quán nét đen kia ở sau trường học, hắn vừa xuất hiện, liền có người rống lên một tiếng: “Chu Độ!”

Lúc này Chu Độ mới nhận ra Vương Hạo và Trương Dương ở trong góc phòng.

“Sao vậy?” Chu Độ chạy đến bên cạnh bọn họ, sốt ruột hỏi.

Khóe miệng Vương Hạo như bị đấm một cú, hiện lên vết bầm tím. Cậu ta bĩu môi nói: “Vừa bị đập.”

“Ai đập?”

Vương Hạo không lên tiếng, Trương Dương ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn mở miệng nói: “Bọn Lưu Tam Cường.”

Trường học nào cũng có vài tên côn đồ văn dốt võ nát, Lưu Tam Cường chính là một trong số đó. Hắn thường bị trường học gửi về nhà giấy phê bình, thế nhưng vẫn như cũ tao thích tao làm, mấy người Chu Độ bình thường chẳng hề có chút dây mơ rễ má gì với bọn họ. Do Lưu Tam Cường tác oai tác oái trong trường không đủ thỏa mãn, bình thường hay sẽ hay đi chơi với mấy tên côn đồ ở đầu đường xóm chợ.

“Mày không có việc đi chọc hắn làm cái gì?”

“Tao không có!” Vương Hạo sốt ruột giải thích: “Hôm nay tan học tao muốn đến đây chơi game giải trí một chút.” Cậu ta nói chuyện, có chút chột dạ mà quét mắt sang Trương Dương ở bên cạnh.

Thành tích của Vương Hạo trong ba người là kém nhất, Chu Độ không phải là người quá để ý đến thành tích, cho nên từ trước đến giờ chẳng quan tâm đến chuyện học hành này của Vương Hạo. Thế nhưng Trương Dương thì không giống hắn, mỗi lần trước khi kỳ thi bắt đầu, cậu ta đều giúp Vương Hạo học thêm, để cho Vương Hạo có thể làm bài không đến mức quá tệ.

Vương Hạo là một tên chẳng thích học hành, mỗi lần bị Trương Dương bắt đi học thêm, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật ra vẫn vô cùng kháng cự.

Chu Độ vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện của hai đứa kia, cho nên trước giờ chẳng tham dự vào, xem ra hôm nay Vương Hạo lén lút trốn Trương Dương, một mình chạy đến tiệm nét này chơi game rồi.

“Sao lại đánh nhau?” Chu Độ mỗi tay một người, kéo hai tên đang ngồi ở đất lên.

Đợi đến lúc Trương Dương đứng lên, hắn mới phát hiện cậu ta bị thương còn nặng hơn Vương Hạo. Một con mắt hoàn toàn xưng lên, trên mặt thì chỗ xanh chỗ tím, dường như còn có thể nhìn thấy mấy vết máu.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Chu Độ cau mày, hắn kéo cánh tay của Trương Dương nói: “Nhanh đi với tao đến bệnh viện.”

“Đừng đụng nó!” Vương Hạo hét lên một tiếng, đẩy tay của Chu Độ ra nói: “Cánh tay nó bị thương rồi.”

Chu Độ hung hăng trừng mắt với Vương Hạo, “Lát nữa tìm mày tính sổ, đưa Trương Dương đi bệnh viện trước đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc