VỢ LUÔN NGHĨ TÔI KHÔNG YÊU EM ẤY

Chu Độ giận đùng đùng trở về nhà, mẹ Chu đang ôm Chu Châu chọc cười con bé, đột nhiên nhìn thấy thằng con trai mình buồn bực chạy lên lầu.

“Chu Độ.” Bà đứng lên gọi một tiếng, “Con đưa Hạ Nghiêu về nhà chưa?”

Chu Độ mau lẹ “rồi” một tiếng, bước chân không ngừng chạy thẳng lên lầu.

Mẹ Chu cảm thấy có chút kỳ lạ, bà đưa Chu Châu trên tay sang cho người giúp việc, đi theo Chu Độ lên lầu.

Bà đi đến cửa phòng Chu Độ, đưa tay gõ gõ cửa phòng hắn, quan tâm hỏi han: “Con trai, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Chu Độ buồn bực khó chịu trả lời.

“Không có gì con nhốt mình trong phòng làm gì, nhanh mở cửa ra.”

Bên trong không có tiếng động nào, ngay lúc mẹ Chu cho rằng Chu Độ sẽ không ra mở cửa cho bà, cửa vậy mà lại được Chu Độ ở bên trong mở ra.

Vành mắt có Chu Độ có chút đỏ.

Mẹ Chu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, bà vội vàng lách người đi vào trong phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại, giọng nói dịu dàng nói: “Sao vậy, nói mẹ nghe xem.”

Chu Độ ương ngạnh không nói lời nào, mẹ Chu kéo con trai mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh hỏi: “Cãi nhau với Hạ Nghiêu hả?”

Chu Độ vẫn không rên một tiếng, mẹ Chu trong lòng thở dài một cái. Con trai mình mà mình còn không hiểu sao, chắc chắn là lúc nãy trên đường đưa Hạ Nghiêu về nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng mà điều làm bà cảm thấy kỳ lạ nhất là, đây là lần đầu tiên Chu Độ lộ ra nét mặt như vậy, vừa ủy khuất vừa tức giận, cũng chẳng biết là đang giận dỗi với mình hay là đang giận dỗi với Hạ Nghiêu.

“Các con mấy thằng nhóc lớn tướng này, cãi nhau gì đó rất là bình thường, nếu như là lỗi của con, bình tĩnh lại sáng mai đi nói xin lỗi với Hạ Nghiêu đi. Còn nếu là Hạ Nghiêu sai…”

“Là lỗi của con.” Chu Độ khàn giọng lên tiếng cắt ngang mẹ mình nói: “Con đã nói rất nhiều lời quá đáng, làm rất nhiều chuyện quá đáng.”

Mẹ Chu cau mày hỏi: “Đánh nhau hả?”

Chu Độ lắc đầu, hắn nắm chặt tay thành quyền, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Con đập đồ của Hạ Nghiêu.”

Chân mày mẹ Chu nhíu lại sâu hơn, bà ngẩng đầu lên nhìn con trai mình, giọng nói nghiêm túc nói với Chu Độ: “Các con vì sao lại đánh nhau mẹ không muốn hỏi nguyên nhân bên trong nữa, nhưng hành động đập vỡ đồ Hạ Nghiêu của con vô cùng trẻ con, đây là một hành vi bạo lực, con có biết không?”

Chu Độ cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ Chu lại mở miệng nói: “Lúc cãi nhau đương nhiên sẽ không biết lựa lời để nói, con vậy mà lại lựa chọn cách đập vỡ đồ của Hạ Nghiêu để phát tiết cơn giận của mình? Chu Độ, hành động này của con được xem là hành vi bạo lực, con có biết không. Còn Hạ Nghiêu đâu? Các con cãi nhau ở đâu?”

Vào lúc Chu Độ quay người bước đi thì hắn đã hối hận rồi, hắn vừa hối hận vừa sợ hãi. Hối hận vì nói những lời quá đáng kia với Hạ Nghiêu, còn ở trước mặt mà đập vỡ điện thoại của cậu ấy. Sợ hãi vì sau này Hạ Nghiêu có lẽ sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.

“Chắc là về nhà rồi…” Giọng nói Chu Độ mang theo chút nghẹn ngào.

Mẹ Chu thở dài, vỗ vỗ vai con trai mình nói: “Được rồi, con biết mình sai là được rồi, lần sau không được như vậy có biết không? Ngày mai đến trường nhận lỗi đàng hoàng với Hạ Nghiêu đi, mẹ tin con chỉ xúc động nhất thời thôi, sau này nhất định phải kiểm soát được tâm trạng của bản thân.”

Mẹ Chu nói xong liền đứng lên, lúc đi đến cửa phòng, bà quay người lại nói một câu: “Tự con ở trong phòng bình tĩnh lại đi, nghĩ xem ngày mai phải nói xin lỗi với Hạ Nghiêu như thế nào.”

Một mình Chu Độ ngồi trong căn phòng hiu quạnh, nhìn chằm chằm cái cà vạt Hạ Nghiêu tặng hắn mà yên lặng ngây người.

———-

Lớp học vào thứ hai luôn mang một màu sắc u ám, mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự thoải mái của hai ngày cuối tuần, vành mắt đen xì tinh thần uể oải do phải vội vã thức khuya thức hôm để làm bài.

Hạ Nghiêu đang viết chính tả từ vựng tiếng Anh, Mập mạp mặt mày phờ phạc ngồi ở bên cạnh cậu.

“Chào buổi sáng.” Cậu ta quay đầu lên tiếng chào hỏi với Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu sốc lại tinh thần của mình, cười cười với Mập mạp, “Tối qua ngủ không ngon hả?”

Mập mạp u oán nhìn Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu lúc này mới nhớ đến sự việc xảy ra hôm thứ bảy ở nhà Tưởng Thi Văn, Mập mạp phải tận mắt chứng kiến nữ thần của mình yêu đương với người khác, chắc hẳn là đả kích rất lớn đối với cậu ta.

“Cậu,” Hạ Nghiêu nhẹ nhành an ủi Mập mạp: “Cậu đừng có buồn quá, có một câu thành ngữ nói rằng, trời đất nơi đâu mà không có hoa thơm, con người cả đời không thể chỉ yêu mãi một người, sau này cậu nhất định sẽ gặp được một người tâm đầu ý hợp.”

Hạ Nghiêu quay đầu nhìn Mập mạp, vì vậy chẳng nhận ra đúng lúc này Chu Độ đi ngang qua người cậu vừa vặn nghe thấy câu này, sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Mập mạp thở dài, uể oải yếu ớt mà lấy sách tiếng Anh ra, rồi nằm đần ra trên bàn với bộ dạng em muốn chết em không muốn sống nữa.

Chu Độ sau khi trở về chỗ ngồi, trong đầu đều là câu nói kia của Hạ Nghiêu ——–

Con người cả đời không thể chỉ yêu mãi một người.

Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nếu Hạ Nghiêu không thích hắn nữa, vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng bây giờ hắn lại chẳng có cách nào tìm Hạ Nghiêu để xin lỗi, hắn không biết Hạ Nghiêu có còn quan tâm đến mình nữa không, hắn sợ Hạ Nghiêu lại một lần nữa nói với hắn: “Chu Độ, thật ra tớ không có thích cậu.”

Cái suy nghĩ sẽ mất đi Hạ Nghiêu này ngày càng lớn lên, Chu Độ phát hiện nó giống như một bụi gai đang sinh trưởng điên cuồng, gắt gao đâm vào trái tim hắn, đau đến mức hô hấp cũng phải dè dặt cẩn thận từng chút một.

Hắn cả ngày lòng không yên, thật không dễ dàng lắm mới gặp được Hạ Nghiêu ở hành lang, Hạ Nghiêu vậy mà lại cúi đầu xuống lướt qua bên người xem hắn như không khí.

“Em ấy thật sự không quan tâm mình nữa rồi.” Trong lòng Chu Độ lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Chỉ là hắn không biết, Hạ Nghiêu cũng nghĩ như vậy.

Buổi chiều tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Độ liền vội vội vàng vàng dọn dẹp đồ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Nghiêu, nhìn thấy cậu đứng lên, cũng vội vàng đi theo.

——–

Hạ Nghiêu vừa mới bước ra khỏi cổng trường, đột nhiên có một bạn nữ cùng lớp chạy tới nói với cậu: “Hạ Nghiêu, ở cổng trường có một bạn nam đang tìm cậu, hình như vừa rồi tớ nghe được cậu ta đang hỏi mấy người khác về cậu.”

Hạ Nghiêu có chút kinh ngạc, nói cảm ơn với bạn nữ kia, sau đó hỏi nhỏ: “Ở đâu vậy?”

Bạn nữ kia giơ tay lên chỉ, Hạ Nghiêu nhìn theo hướng tay của nhỏ, quét mắt một cái nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Là Phương Trạch Vũ.

Hạ Nghiêu dừng lại, do dự một hồi, không biết có nên đi về phía trước hay không.

Không ngờ tới Phương Trạch Vũ đã nhận ra Hạ Nghiêu, hắn cho Hạ Nghiêu một hàm răng trắng (cười), sau đó phất phất tay với cậu.

Hạ Nghiêu vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, Phương Trạch Vũ chạy đến bên cạnh cậu nói: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.”

“Sao vậy?” Hạ Nghiêu lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ giơ cái túi xách trong tay lên nói: “Hôm qua lúc cậu về quên mất cầm tài liệu mà cậu mua theo, đợi đến lúc tớ phát hiện gọi điện thoại cho cậu, vậy mà chẳng có ai nghe cả, buổi tối gọi lại thì không gọi được nữa.”

Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra Phương Trạch Vũ chạy đến trường tìm mình là vì muốn đưa đồ cho mình.

“Cảm ơn cậu.” Cậu lúng túng nói tiếng cảm ơn với Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ đưa túi đồ cho Hạ Nghiêu nói: “May mà Dao Dao biết cậu học trường nào, tớ sợ cậu cần gấp, cúp tiết cuối đưa đồ cho cậu đó.”

Cậu ta nói như vậy làm cho Hạ Nghiêu càng cảm thấy lúng túng hơn, lại lên tiếng cảm ơn Phương Trạch Vũ lần nữa.

Phương Trạch Vũ nhướng mày nói: “Không có gì, dù sao tiết cuối của tôi cũng chỉ là luyện tập, nghỉ một ngày cũng không sao hết, nhưng mà nếu như cậu muốn cảm ơn tôi, vậy mời tôi uống gì đó đi.”

Hạ Nghiêu nghe cậu ta nói như vậy, lập tức im lặng. Yêu cầu của Phương Trạch Vũ không hề quá phận, cậu ấy đi thật xa để đưa tài liệu cho mình, mời cậu ấy một ly nước cũng không có gì là không đúng, nhưng mà…

Hạ Nghiêu không biết tại vì sao, dù cho cậu biết mình với Phương Trạch Vũ rõ ràng chẳng có gì, thế nhưng khi nhớ đến bộ dạng ngày hôm qua của Chu Độ, cậu lại do dự.

Phương Trạch Vũ nhìn Hạ Nghiêu im lặng không lên tiếng, lập tức cười haha nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ đùa vậy thôi, tôi về trước đây, tạm biệt.”

Hạ Nghiêu nhìn cậu ta nói: “Thật sự xin lỗi.”

Phương Trạch Vũ cười cười, nói không sao hết, leo lên xe đạp rời đi.

Chu Độ vẫn luôn đứng ở phía sau Hạ Nghiêu, chỉ đến khi Vương Hạo đi đến bên cạnh vỗ một cái vào sau lưng hắn, hắn mới hồi phục tinh thần.

Vương Hạo theo bản năng nhảy về phía sau, dựa theo thông lệ, Chu Độ lúc này chắc chắn sẽ cho hắn một đạp. Chẳng ngờ tới Chu Độ chỉ nâng mí mắt lên liếc cậu ta một cái, sau đó chẳng nói tiếng nào xoay người đi mất.

Trong lòng Vương Hạo cảm thấy quái quái, cậu ta chạy lên vài bước đuổi theo Chu Độ nói: “Thằng nhóc này hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng không vui?”

Chu độ vẫn như trước im lặng không nói.

Vương Hạo như nhớ ra cái gì đó nói với Chu Độ: “Đúng rồi, sao hôm nay mày không cùng Hạ Nghiêu về nhà, bình thường không phải là chưa tan học đã đứng trước cổng chờ cậu ấy rồi sao? Hạ Nghiêu đâu?”

Cậu ta ngẩng đầu tìm trong đám người, thế nhưng lại phát hiện Hạ Nghiêu đã băng qua con đường cái trước trường.

Mà Chu Độ thì lại đi về hướng ngược lại với Hạ Nghiêu, hai người lưng đối mà bước đi.

Vương Hạo lúc này mới muộn màng nhận ra bầu không khí giữa Chu Độ và Hạ Nghiêu có chút không đúng.

Cậu ta đi theo phía sau Chu Độ đụng đụng bả vai của hắn nói: “Này, hai cậu cãi nhau hả?”

Chu Độ không quan tâm đến cậu ta.

Vương Hạo nhíu nhíu mày, hỏi tiếp: “Sẽ không chia tay chứ?”

Chu Độ đột nhiên quay đầu lại hung hằng trừng Vương Hạo.

“Rồi rồi, được rồi, tao không nói nữa.” Cậu ta nhìn thấy Chu Độ chẳng thèm quan tâm đến mình, lại tiếp tục độc thoại: “Còn có Trương Dương nữa, gần đây chẳng biết bị làm sao nữa, đối xử với tao vô cùng xa cách. Tao nói hai thằng bay, xảy ra chuyện gì cũng không thèm nói với tao, có còn xem tao là anh em không hả?”

Chu Độ bị cậu ta làm phiền không chịu nổi, vẻ mặt hung dữ nói với Vương Hạo: “Ồn chết đi được.”

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai hắn, than ngắn thở dài: “Tao biết, tâm trạng của mấy người thất tình chẳng lúc nào vui được, không sao, tao hiểu mày. Nếu muốn khóc thì nhào vào lòng anh này, anh nhất sẽ an ủi chú đàng hoàng.”

Chu Độ chẳng nghe thấy Vương Hạo đang lảm nhảm cái gì, lòng hắn nặng trĩu, trong đầu đều là chuyện của Hạ Nghiêu và Phương Trạch Vũ.

Ngày hôm qua trong chớp mắt khi hắn nhìn thấy Hạ Nghiêu ở cùng với Phương Trạch Vũ trong tiệm kem, trong lòng lập tức oanh tạc.

Hạ Nghiêu rõ ràng nói với hắn là cuối tuần không có việc gì, vậy mà sau lưng hắn lại cùng đi ăn kem với Phương Trạch Vũ. Là hắn thì hắn sẽ không bao giờ đi ăn kem với người khác, nếu như không phải ngày hôm đó Hạ Nghiêu muốn hắn mang theo cậu cùng với Quách Đông Đông, hắn căn bản cũng chẳng muốn tham dự buổi tiệc sinh nhật của Tưởng Thi Văn.

Từ khi ở cùng một chỗ với Hạ Nghiêu, ngay cả với Vương Hạo hắn cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Hắn không muốn đem lại cho Hạ Nghiêu bất cứ cơ hội hiểu lầm nào, thế nhưng Hạ Nghiêu, cậu ấy vậy mà có thể…

Chu Độ vừa nghĩ đến đây, bàn tay liền nắm chặt lại thành quyền.

Thật ra, không phải hắn ghét Phương Trạch Vũ, mà là sợ cậu ta. Chu Độ sợ, khi Hạ Nghiêu gặp được một người tốt hơn, liệu sẽ có một lựa chọn khác hay không.

Hạ Nghiêu sau khi về đến nhà, đang chuẩn bị bước lên lầu, thế nhưng trước cổng lại xuất hiện chiếc xe cao cấp quen thuộc kia, làm bước chân cậu dừng lại.

Cậu nhìn nhìn chiếc xe kia, sau đó chậm chầm bước lên trên lầu.

Trong hành lang cũ nát quanh năm đều tràn ngập một mùi ẩm mốc, Hạ Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ.

Cậu đi đến trước cửa nhà mình, đang định lấy chìa khóa mở cửa. Ở bên trong cánh cửa gỗ cách âm không tốt lắm truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Tóm lại nó vẫn muốn trở về bên cạnh bố của nó.”

Ngón tay vừa định mở cửa của Hạ Nghiêu cứng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc