VỢ MANG THAI: CHỒNG LO LẮNG MUỐN CÓ ĐỨA THỨ HAI



Hoàng Phủ Quyết mặc kệ, chỉ đưa tay mở hộ chiếu của Cam Đường, xem tên và ảnh trêи đó, sau đó lật đến trang cuối cùng xem thông tin cá nhân.

Trang này chứa địa chỉ liên lạc khẩn cấp và số điện thoại của chủ hộ chiếu, cũng như thông tin về nhóm máu.

Cột nhóm máu ghi rõ chữ A!Hoàng Phủ Quyết nhìn chăm chú vào chữ đó.

"Loại A, thật là trùng hợp, giống như chú vậy.

"Cam Viện không thể nhịn được nữa, nhân cơ hội, đưa tay tới, muốn cầm lấy hộ chiếu trong tay anh ấy.

Người đàn ông dường như đã sớm đoán được cô làm như vậy, thế là anh khép ngón tay lại, lấy hộ chiếu nhét vào túi quần của mình.

"Tôi sẽ nhờ nhân viên giúp hai người thu xếp vé máy bay và chuyện khách sạn.

""Hoàng Phủ Quyết" Cam Viện quay mặt lại và trừng mắt nhìn anh, "Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn hủy hợp đồng.

""Tại sao?"Lần này, người nói là Cam Đường.

"Bởi vì.

.

" Cam Viện ngồi thẳng người, "Mẹ rất bận, không có thời gian đi cùng con.


"Đứa nhỏ nhún vai một cái "Không sao, con có thể tự đi, không phải trước kia con cũng tự mình đi đến chỗ cắm trại vào mùa ĐSo? Hơn nữa, chú Hoàng Phủ và nhân viên của công ty cũng sẽ chăm sóc cho con"Hoàng Phủ Quyết ôm lấy bả vai đứa nhỏ, "Ừ.

Đúng rồi"Điều cô sợ không phải là "Chú Hoàng Phủ" này sẽ chăm sóc tốt hay không tốt?Liếc nhìn tấm hộ chiếu đang căng ra trong túi quần của người đàn ông, Cam Viện hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc của mình.

"Việc lớn, mẹ xin nghỉ phép rồi đi với con!""Tôi sẽ thông báo với Lý tổng, cho phép cô nghỉ phép vài ngày.

""Không làm phiền ngài Hoàng Phủ.

" Cam Viện dựa vào lưng ghế, "Cuộc sống của tôi, tự tôi làm chủ"Hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, Cam Đường nhẹ nhún vai.

"Bà ấy luôn ấu trĩ như vậy, chú cứ tập quen dần đi.

"Hoàng Phủ Quyết bật cười.

"Được.

"Cam Viện nhìn nghiêng và trừng mắt với con trai mình.

Sớm biết, lúc đầu liền bỏ đứa con đáng ghét này đi.

Chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước, Hoàng Phủ Quyết trò chuyện với Cam Đường về việc sắp xếp công việc lần này và hỏi về tình hình của cậu ở trường học.

Biết không thể ngăn cản, Cam Viện liền dứt khoát tựa vào cửa xe ngủ một giấc.

Cuối cùng, xe đã đi tới và dừng lại ở cửa lầu chỗ cô thuê, tài xế kéo cửa, ba người lần lượt xuống xe.


Nhìn thấy con trai đi đến bên cạnh mình, Cam Viện bước tới một bước để ngăn cản Hoàng Phủ Quyết.

"Tiểu Đường, con lên lầu trước đi, mẹ lấy chìa khóa xe rồi lên lầu sau.

""Tạm biệt chú Hoàng Phủ.

" Vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Phủ Quyết, đứa nhỏ quay người bước vào cửa tòa nhà.

Quay mặt sang bên, nhìn đèn trong hành lang sáng lên một cái, biết đứa nhỏ đã lên lầu rồi, Cam Viện quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Quyết.

Người đàn ông đang đứng dưới bậc thềm, nhìn cô.

Có một cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt xanh của anh ấy, mà cô không thể hiểu được.

"Cô Cam.

" Trợ lý chạy tới, đưa chìa khóa xe cho cô, "Chìa khóa của cô.

"Cầm lấy chìa khóa, Cam Viện xoay người muốn đi.

Vừa mở cửa lầu, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng phía sau, cô nghi ngờ quay lại thì thấy Hoàng Phúc Quyết đang đi theo cô vào cửa.

Cô đề phòng lùi lại một bước.

"Ngài Hoàng Phủ, còn chuyện gì không?"Đứng trước mặt cô, sau lưng cửa tự động đóng lại, anh liền trầm giọng nói.

"Nó là con trai tôi, phải không?"Cô giật mình, sau đó, rồi cười ra tiếng.

"Nếu ngài Hoàng Phủ thiếu con trai, chắc sẽ có một người phụ nữ chờ đợi để sinh con cho ngài.

Tại sao lại tìm tới tôi để nhận con trai?"Anh trầm giọng nói, "Sinh nhật là ngày 10 tháng 8, ngày thụ thai đúng lúc là tháng 11 của năm trước đó, hai khoảng thời gian này vừa may trùng hợp với nhau, không phải sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc