VỢ MANG THAI: CHỒNG LO LẮNG MUỐN CÓ ĐỨA THỨ HAI



"Nếu như anh kiên trì phải do đầu bếp chính làm, vậy chỉ có thể đợi anh ta từ phòng vệ sinh đi ra.

Đương nhiên, tôi muốn nhắc nhở ngài rằng anh ta có thể còn phải đi đến phòng vệ sinh trong quá trình phục vụ." Kiều Lương nâng lên trêи môi nở một nụ cười thật tươi nói: "Nếu ngài Hoàng Phủ không ngại, tôi sẽ gọi cho đầu bếp chính đang trong phòng vệ sinh ra ngay."
Cam Viện không nhịn được, liền nhẹ cười ra tiếng.
Với thói quen ưa sạch sẽ của người này thì e rằng bữa ăn này ăn không vô được nữa nhỉ?
"Không cần." Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng, ánh mắt rơi vào trêи mặt Kiều Lương, "Sáu phần chính, cô ấy và tôi đều giống vậy."
Anh là khách hàng, quy tắc do anh quyết định, tuy rằng anh cũng thích bảy phần chín như cô ấy.
Kiều Lương nhún vai một cái "Còn bánh mì thì sao? Ngài thích cháy hay không cháy."
"Nửa nửa"
"Còn trà?"
"30% trà Ấn Độ, 40% trà Ceylon và 30% trà Kenya.

*"
* * *
Yêu cầu này có thể nói là gian xảo.

"Không thành vấn đề."
Kiều Lương mỉm cười và quay sang Cam Viện, chưa kịp hỏi thì Hoàng Phủ Quyết đã nói thêm.
"Cô ấy giống tôi."
"Được rồi, ngài chờ một chút."
Kiều Lương đi tới xe đồ ăn.

Hai người trợ lý đã chuẩn bị xong nguyên liệu và bếp nấu.

Vừa đứng trước bếp nấu, giọng của Hoàng Phủ Quyết vang lên một lần nữa.
"Tôi không thích mùi khói dầu."
Vì là phục vụ trong phòng, bếp nấu tất nhiên đều là là cao cấp, chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, còn có thể có mùi khói dầu sao?
Câu này, chẳng qua chỉ là không muốn anh ta ở trước mắt vị này làm vị này chướng mắt thôi.
Đương nhiên Will biết rõ nhất suy nghĩ của tiên sinh nhà mình, anh lập tức bước tới, "Cảm phiền mấy vị có thể ra ngoài làm được không?"
"Không thành vấn đề." Kiều Lương vẫy tay với hai người phụ bếp, "Lấy đồ đem ra ngoài đi".
Trong khách sạn, khách hàng là Thượng đế, chưa kể, người này còn đang bao toàn bộ phòng tổng thống, dĩ nhiên là không thể đắc tội đươc rồi.

Hai người phụ bếp thầm than rằng Hoàng Phủ Quyết khó hầu hạ, nhưng trêи mặt bọn họ không dám lộ một chút vẻ mặt gì, không thể làm gì khác hơn là đẩy hai xe thức ăn ra khỏi sân thượng.
Cam Viện thu lại ánh mắt, nghiêm mặt nói: "Lần này chụp hình khoảng bao nhiêu ngày?"
Cô đến là để nói chuyện công việc với anh, không hề muốn lãng phí quá nhiều thời gian trước mặt anh.
"Nếu thuận lợi thì mất khoảng một tuần." Hoàng Phủ Quyết cầm lấy khăn do trợ lý đưa cho, lau ngón tay.

"Hộ chiếu còn dùng để xử lý một số việc liên quan, cho nên tạm thời anh sẽ giữ nó ở chỗ anh mấy ngày."
Không đợi cô ấy nói, anh ấy đã từ chối yêu cầu cô định nói.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Kiều Lương bưng một cái khay bước vào và đặt hai món ăn trước mặt hai người.
Đầu tiên là trứng đã được chiên chín 7 phần, kết hợp với trái cây và rau củ tươi cắt nhỏ, tạo ra hình dáng đẹp mắt, bắt mắt và nhìn qua tạo cảm giác ăn ngon miệng.
Nhưng người nào đó lại cố ý bắt bẻ tay nghề
"Đổi đi" Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt, "Tôi không thích bị dính nước trái cây vào tay."
Vỏ cam trêи đĩa được cắt đôi tạo thành đóa hoa hồng rất đẹp, không chỉ có đẹp mắt, hơn nữa còn rất dễ để ăn.
Kiều Lương không tức giận gật đầu, "Xin lỗi, tôi lập tức đổi cho ngài."
Vì vậy, đĩa cam được lấy ra, chốc lát lại lần nữa đưa tới, vỏ cam đã được bóc sạch sẽ, phía trêи còn cắm một chiếc nĩa nhỏ xinh xắn, tuyệt đối sẽ không làm bẩn tay.
Người đàn ông thậm chí không liếc nhìn cái mâm thức ăn một cái.
"Trứng nguội rồi."
Iều Lương mỉm cười lấy nĩa ra thử, nhẹ nhàng đâm vào đĩa trứng chiên của Hoàng Phủ Quyết.

"Ngài Hoàng Phủ mời xem, 40 độ là nhiệt độ thích hợp nhất cho dạ dày, vừa phải.".


Bình luận

Truyện đang đọc