VỢ MỚI CỦA LỤC THIẾU

Anh ta xé rách bộ quần áo xộc xệch của tôi, trên xe vẫn mở máy lạnh lại không có sự che chắn của quần áo, đột nhiên tôi cảm thấy bộ ngực của mình mát lạnh.

Đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, da thịt tôi cũng lạnh ngắt nhưng cơ thể thì lại nóng rực, tôi không biết mình đã ngồi trên đùi Lục Nguyên Đăng từ khi nào.

Là anh ta ôm tôi lên? Hay tôi tự ngồi lên?

“Nóng, tôi nóng quá.” Tôi ôm chặt lấy Lục Nguyên Đăng, thân thể bất giác cựa quậy, cảm nhận được nơi nào đó của anh ta dần dần trở nên không thể khống chế.

Tôi đã mất hết ý thức rồi, trong lòng chỉ còn dư lại nỗi khát vọng không chạm tới được.

Tôi cũng đã chuẩn bị tốt cho những việc sẽ xảy ra tiếp theo rồi, nhưng thân thể đang run lên của tôi đã tố cáo sự căng thẳng trong tôi.

Lục Nguyên Đăng hoài nghi nhìn tôi, trong đôi mắt bùng cháy một ngọn lửa, dường như có thể chiếm đoạt tôi bất cứ khi nào vậy.

“Cô đang nghĩ chuyện xấu xa gì mà mặt đỏ thành thế này rồi?” Đột nhiên anh ta cong miệng cười hỏi tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh, rõ ràng bởi tôi bị bỏ thuốc nên mới ra nông nỗi này mà. Hiện tại bản thân tôi còn đang hoài nghi, ánh mắt đó rất giống đang cười nhạo tôi.

Nhiệt độ trong xe quá thấp, thân thể tôi lại quá nóng.

Không gian nhỏ hẹp này khiến tôi không thể trốn tránh, chỉ có thể mặc anh ta ôm vào lòng, mà tay anh ta bắt đầu lần vào trong váy tôi…

“Này, anh buông tôi ra! Lục Nguyên Đăng, anh còn biết xấu hổ không hả?”

Chuyện này mất mặt gấp nghìn lần so với việc nảy sinh mối quan hệ với anh ta!

Có một vài chuyện như thể đã được định trước rồi vậy. Hai lần tôi bị bỏ thuốc đều ở trên xe của Lục Nguyên Đăng. Hoặc trải qua một lần rồi nên lần thứ hai cũng sẽ có cảm giác không hề gì. Nếu người giúp tôi giải thuốc là anh ta, vậy thì trong lòng tôi hình như cũng không quá để ý.

Hẳn rằng Lục Nguyên Đăng biết tôi muốn gì, anh ta chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi rồi nói: “Tôi sẽ không muốn cô trong lúc cô mất ý thức đâu. Yên tâm, làm như vậy cô sẽ rất thoải mái.”

Tôi đang muốn phản kháng, nhưng động tác tay của anh ta còn nhanh hơn…

Lần đầu tiên tôi biết, hóa ra có thể làm cách này để giải thuốc.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ đã nhịn rất lâu rồi nhỉ.

Trong lúc đang do dự, Lục Nguyên Đăng đột nhiên ghé sát vào tôi, khàn giọng thì thầm vào tai tôi: “Ninh Khanh, làm tình nhân của anh nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc