Bình luận của anh ấy cũng đơn giản như anh ấy vậy.
Chỉ một chữ.
“Ừ.”
Phía sau đi kèm với một dấu chấm hỏi.
Cách màn hình, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm và sự lạnh lùng tỏa ra xung quanh anh ấy.
“Lạch cạch” một tiếng.
Ta sợ đến nỗi điện thoại di động rơi cả xuống đất.
Trời đất, người như Lục Nguyên Đăng lại có thể chơi Facebook?
Chơi cũng được rồi lại còn theo dõi tôi?
Theo dõi thì tôi cũng phải nhịn, tôi đăng bài này lại để cho anh ấy thấy được! Hơn nữa anh ấy không phải đang uống rượu sao, sao lại có thể lướt Facebook được chứ?
“Chết chắc rồi, chết chắc rồi!”
Tôi nhảy xuống giường, đi đi lại lại, nghĩ cách giải thích với anh ấy như thế nào.
Đầu óc đã suy nghĩ đến mức quay cuồng cũng không nghĩ ra biện pháp nào cả, dứt khoát là không làm, xóa cái Facebook đi là được.
Như vậy, cho dù anh ấy tìm tôi tính sổ thì cũng không có chứng cứ, đến chết tôi cũng không nhận là được.
Tự an ủi bản thân một lúc, tôi mới nằm lại trên giường, thấp thỏm bất an đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi bật dậy khỏi giường.
Chuyện xảy ra tối hôm qua dội lại trong đầu tôi, nghĩ đến ánh mắt của Lục Nguyên Đăng, tôi lập tức cảm thấy đằng sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Tôi miễn cưỡng mở cửa, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Nguyên Đăng.
“Anh có việc phải đi hai ngày.”
Nói xong, anh ấy xoay người rời đi.
Ơ? Anh ấy không hỏi tôi chuyện tối hôm qua?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn thấy anh ấy đi khỏi, vui vẻ đi rửa mặt, chuẩn bị, ăn xong đồ ăn rồi đi đến công ty.
Tôi vừa mới nấu xong thức ăn thì điện thoại của Khương Hải gọi đến.
“Ninh Khanh, ngày mai là cuối tuần, tôi mua vé xem phim ba giờ chiều, cậu muốn đi cùng không?”
“Không đi đâu, mãi mới có ngày chủ nhật, tôi muốn ngủ một giấc.” Tôi từ chối.
“Đi đi, đừng ở nhà suốt ngày như vậy, ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ cũng tốt mà. Hơn nữa, vào buổi tối sẽ có rất nhiều pháo hoa trên phố đi bộ, đẹp lắm.”
Hoa tôi thích nhất, là pháo hoa. Vẻ đẹp thoáng qua rồi biến mất làm tôi không thể nào chống cự được.
Sở thích này, tôi không nói với ai cả, sao Khương Hải biết được chứ?
Nhưng tôi vẫn không đến mức vì thích xem pháo hoa mà đáp ứng lời đề nghị của Khương Hải.
“Ninh Khanh, nếu tôi gây cho cậu áp lực quá lớn, chúng ta có thể làm bạn bè. Giữa bạn bè đi xem phim với nhau, cậu không đến mức phải từ chối tôi như vậy chứ?”
Từ chối như vậy, nếu tôi từ chối lần nữa thì lại ra vẻ bản thân mình quá kiêu rồi.
“Được, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, tôi ăn bữa sáng xong liền đi đến công ty.
“Ninh Khanh, anh nghĩ em đừng làm trợ lý của anh nữa. Về sau những việc như đưa đón anh đi làm, nấu cơm cho anh, em cũng không cần làm nữa.”
Tống Trọng nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc nói.
Tôi sửng sốt, có chút băn khoăn, bất an hỏi: “Sao vậy, có phải em làm sai điều gì không?”
Hay là mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng khiến tôi không phù hợp làm việc ở bên cạnh anh ấy? Dù sao mối quan hệ mập mờ như vậy, không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận.
Nếu Tống Trọng muốn sa thải tôi thì tôi đi đâu mới có thể tìm được công việc tốt như vậy?
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi.” Tống Trọng khẽ cười một tiếng, nói với tôi: “Anh không phải muốn đào thải, mà là anh nhìn thấy thiên phú của em. Thắt lưng do em thiết kế đưa ra thị trường trước kia đã được đặt trước hết rồi, hiện tại đang bắt đầu làm đợt tiếp theo, em thực sự rất có tài, anh không muốn những việc vụn vặt làm lỡ sự nghiệp của em, em nên tập trung làm những thứ mình thích thì tốt hơn.”
Lời nói của Tống Trọng làm cho tôi vô cùng cảm động.
Quả nhiên, vẫn là anh ấy hiểu tôi. Anh ấy biết điều tôi thực sự muốn làm là gì.
Thiết kế vẫn luôn là ước mơ của tôi, nếu như có thể hoàn thành được ước mơ này, tôi tất nhiên rất vui. Lúc ban đầu thiết kế thắt lưng, anh ấy kiên quyết để tôi làm chủ thiết kế khiến nhà thiết kế cấp cao không hài lòng. Thật may đến cuối cùng, tôi đã đánh được vào mặt cô ta rồi.
“Cám ơn anh, Tống Trọng.” Tôi cười với anh ấy, vui vẻ chuẩn bị thu xếp đồ đạc của mình.
“Chúng ta là bạn tốt mà, cần gì phải cảm ơn chứ.” Tống Trọng phóng khoáng nói, rồi lại nói bổ sung: “Nhưng, anh không thể cho em một vị trí cao được, em đến bộ phận thiết kế, trực tiếp đi theo Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh, trong lòng tôi đột nhiên có chút lo lắng.
Nhà thiết kế cao cấp của công ty chính là Thẩm Ninh. Từ sau sự kiện thắt lưng, ở công ty chạm mặt cô ta, từ trước đến nay sắc mặt cô ta đối với tôi đều không tốt. Nếu làm việc dưới tay cô ta, nhất định không dễ sống.
Nhưng tôi không từ chối.
Thứ nhất, tôi không muốn vì mối quan hệ giữa tôi và Tống Trọng mà có đãi ngộ đặc biệt, thứ hai, Thẩm Ninh thực sự là một người có thực lực. Cô ta nhận được rất nhiều giải thưởng lớn trên quốc tế, đi theo cô ta cũng có thể học được không ít thứ.
“Không có vấn đề. Em sẽ nỗ lực làm việc thật tốt, thiết kế ra thứ mình thích.”
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, tôi trực tiếp đi xuống phòng thiết kế.
Phòng thiết kế và phòng kế hoạch của tôi trước đó ở tầng một, lúc đi qua phòng kế hoạch, mọi người đều nhìn tôi với con mắt hiếu kỳ chờ kịch hay.
“Ái chà, đây không phải là bay lên đầu cành phượng HSo, sao bây giờ lại thất sủng rồi?” Người phụ nữ nào đó hả hê nói.
“Lẽ nào cô không nghe qua câu này sao, lấy sắc phục vụ thì sao có thể dài lâu được chứ? Tự cho rằng ngực có hai cục thịt, dựa vào thủ đoạn thấp kém, liệu có thể lấy được trái tim của tổng giám đốc hay không? Cứ như không ai có vậy?”
Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy phụ họa.
Thuận tiện, còn nâng nâng ngực của mình lên.
Cô ta mặc mặc chiếc áo thấp cổ khêu gợi, tôi đi qua trước mặt cô ta, đều mơ hồ thấy hai điểm nhọn nhô ra. Cũng không biết ai mới là người thấp kém đây.
Lười tính toán với bọn họ, tôi bĩu môi rồi đi thẳng đến phòng thiết kế báo cáo.
“Cô là lợn sao, bản thảo của tôi đã làm xong rồi, để cô làm một vài thiết kế phụ thuộc, việc đơn giản như vậy cũng không làm được, tôi giữ lại cô có tác dụng gì? Đã vô dụng như vậy chi bằng sớm từ chức về nhà, đừng ở trước mặt làm cản trở tôi.” “
Lúc tôi đi vào, Thẩm Ninh đang dạy bảo nhân viên ở bên trong.
Nhìn thấy tôi tiến đến, chân mày cô ta càng chau hơn.
“Đã nói rồi, chỗ của tôi không thiếu người, không cần một phế vật như vậy! Thật phiền phức!”
Bị nói thành rác rưởi, trong lòng tôi tất nhiên là khó chịu. Mặc dù tôi cũng không cảm giác mình là thiên tài gì, nhưng không đến mức cái gì cũng sai.
Tôi lễ phép cười, nói với Thẩm Ninh: “Nếu không thích tôi đến nơi này, tôi nói với Tống tổng một tiếng là được.”
Nói xong, tôi quay người đi nhưng Thẩm Ninh gọi lại.
“Đứng lại! Tôi nói cho cô biết, đừng ảo tưởng dùng Tống tổng để dọa tôi! Anh ấy không phải chán ngấy cô rồi mới để cô xuống đây sao?”
Ý nghĩ của Thẩm Ninh và những người kia quả thật giống như một lò đúc ra vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy nặng nề, khó chịu.
Vốn dĩ tôi vẫn nghĩ Thẩm Ninh là một người rất thanh cao, xem ra bây giờ, cô ta cũng không tránh được khuôn sáo cũ.
Tôi không để bụng ý nghĩ của người khác, nói với Thẩm Ninh: “Tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.”
Sau đó, tôi mới hiểu được, người thanh cao không phải Thẩm Ninh, mà là tôi. Mà sự thanh cao này suýt chút nữa hủy cả đời tôi.
Lúc xế chiều, Lục Nguyên Đăng đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi đi một chuyến đến Giang Chu.
Lập tức, tôi nhận được tin nhắn vé máy bay.
Máy bay chín giờ tối, ngay cả vé đều mua xong, ông chủ triệu tập, không thể không đi.
Sau khi tan việc, tôi chạy tới sân bay đi Giang Chu.
Điều tôi không ngờ chính là, vừa mới đến đại sảnh sân bay đã thấy Lục Nguyên Đăng cực kỳ nổi bật trong đám người.