VỢ NGỌT


(*) Ngôn ngữ mạng, một câu chửi tục
 
Giản Tích phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Hạ Nhiên ra.
 
“Ai ui trời ạ!” – Bị đau nên ngũ quan của anh cũng nhăn thành một nhúm: “Thẹn quá hóa giận phải không?”
 
“Còn nói lung tung là cho anh ngủ ngoài đường đấy!” – Giản Tích xoay người đi đến phòng bếp, không thèm để ý đến anh nữa.
 
Ở phòng bếp cầm nửa ly uống một hơi hết cạn, thấy vẫn không đủ, cô lại rót thêm nửa ly nữa.
 
Giản Tích cầm ly nước ra bên ngoài chăm chú nhìn một lượt, cửa phòng tắm đã đóng kín, cô cũng không hiểu tại sao nhìn thấy vậy lại nhẹ nhàng thở ra.
 
Mình đang làm gì thế này, dẫn sói vào nhà sao?
 
Giản Tích cười tự giễu, lắc lắc đầu, lấy từ trên kệ hai viên vitamin cùng nước.
 
Hạ Nhiên tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút liền đi ra, mái tóc ẩm ướt còn vương vài giọt nước nhiễu xuống, trên người mặc lại quần áo lúc ban đầu, không chút khách khí nói: “Bác sĩ Giản, giúp thoa thuốc cái đi.”
 
Giản Tích đứng bên cửa sổ, đang trả lời tin nhắn wechat của Đào Tinh Lai, cô nghiêng đầu, giữa chân mày nhăn lại không thể nhịn được nữa.
 
Hạ Nhiên: “Phía sau bả vai tôi không với tới.”
 
Giản Tích à một tiếng, “Cao 1m88 mà tay ngắn như vậy.” Châm chọc thì châm chọc, nhưng đồng thời cũng xoay lại tiến lại chỗ anh: “Thuốc đâu?”
 
Một cái là giảm sưng, một cái làm tan máu bầm, còn một túi là thuốc giảm nhiệt.
 
Hạ Nhiên hơi tốn chút sức để cởi áo ra, trên da vẫn còn ẩm ướt, đôi chỗ còn vài giọt nước đọng. Da thịt rắn chắc thon dần về phía eo, xương sống lưng hõm thành một đường hình cung tuyệt đẹp kéo dài và bị che khuất sau lưng quần.
 
Hạ Nhiên có một hình xăm ở thắt lưng, sát bên trong sườn, vị trí này đúng là hiếm thấy.
 
Giản Tích liếc mắt: “Anh cũng theo trào lưu ghê nhỉ, hình xăm là tên cô gái à?”
 
Hạ Nhiên cười, đem bả vai nhích xuống thấp xuống chút để cô dễ bôi thuốc, “Không phải, loại chuyện ngu ngốc như vậy tôi không làm đâu, chỗ đó từng bị thương, để lại vết sẹo khó coi, xăm lên để che lại, dù sao tôi cũng chưa cưới vợ mà.”
 
Giản Tích lại dời mắt nhìn lên, nhĩn kỹ một chút, quả thật có một vết sẹo dài màu đỏ sậm, cô hỏi: “Là vết dao chém?”
 
“Đại khái là mã tấu dài khoảng một mét.” Hạ Nhiên bình thản nói: “Thiếu chút nữa là cắt thận luôn.”
 
Giản Tích dừng tay lại một chút, bôi xong loại thuốc cuối cùng rồi cô mới hỏi: “Những người đó vì sao lại muốn hãm hại tống anh vào đồn cảnh sát thế?”

 
“Trước kia có chút qua lại.”
 
“Anh từng làm việc cho bọn họ.” – Giản Tích thật yên lặng: “Hơn nữa không chỉ là động chạm đơn giản như vậy, ân oán còn rất lớn.”
 
Hạ Nhiên cười nhẹ: “Bác sĩ Giản, em từng lăn lộn ngoài xã hội à? Ai ôi… nhẹ… nhẹ một, đau quá, đau!”
 
Giản Tích lúc này mới nhẹ tay bớt, đứng lên, đi hai bước thì dừng lại.
 
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
 
Hạ Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha mặc áo vào: “Em hỏi đi.”
 
“Lần đó ở Tử Đề vì sao anh lại giúp tôi?” – Giản Tích xoay người, mắt nhìn thẳng về anh.
 
“Muốn nghe nói thật?” – Hạ Nhiên dựa vào sô pha, âm thanh lười biếng: “Bởi vì em xinh đẹp!”
 
Giản Tích: “…”
 
Hạ Nhiên thoáng ngồi thẳng dậy, đèn phòng khách nhu hòa, cũng làm mặt anh nhìn mềm mại hơn bình thường rất nhiều: “Lúc ấy nhìn em giận đùng đùng cầm một chai rượu, tôi dám khẳng định em không dám đập vào đầu tên khốn kia đâu, cứ sống như vậy mà bị hắn khi dễ.”
 
Giản Tích siết chặt tay không hé răng.
 
“Tên trai bao kia họ Lục? A, lòe loẹt, đi ra ngoài làm vịt đực chưa chắc đã chịu được mấy đêm.” – Hạ Nhiên cực kỳ khinh thường, “Uống chút rượu vào thì cứ tưởng mình là hoàng đế.”
 
“Anh cũng đừng nói anh ta như vậy.” – Giản Tích khẽ cau mày, trong lòng vẫn không phục, giải thích giùm Lục Bình Nam: “Anh ấy là người rất có tài hoa.”
 
Hạ Nhiên xùy một tiếng: “Biết đàn piano hay chơi bóng rổ giỏi thì là có tài? Nhưng hắn khi dễ em, lãng phí tình cảm của em, mẹ nó, chỉ như vậy thôi cũng đủ đáng ghét rồi.”
 
Giản Tích đột nhiên ngước mắt lên: “Vậy vì sao anh lại thích tôi?”
 
Ánh mắt Hạ Nhiên cũng không trốn tránh, vẫn nhìn thẳng cô, bình tĩnh nói: “Khi em cứu vợ lão Triệu ở nhà anh ấy, tôi liền nghĩ, người con gái này mình nên yêu.”
 
Giản Tích khẽ run.
 
Hạ Nhiên nhịn cười, trêu chọc nói: “Đỏ mặt rồi? Chậc, đừng trốn, đỏ đến cổ rồi kia.”
 
Giản Tích nâng cao tinh thần ổn định lại hơi thở và cảm xúc nói: “Tôi không thể cho anh cái gì cả.”
 
“Nhưng tôi muốn, làm sao bây giờ đây?”
 
“Tôi đây cũng không thể đáp lại tình cảm của anh.” – Giản Tích khẽ mím môi: “Đừng lãng phí thời gian của anh vì tôi nữa.”
 
Hạ Nhiên vẫn cười: “Lãng phí hay không là do tôi quyết định.”
 
Anh càng bình tĩnh thong dong lại càng làm cho Giản Tích rối rắm: “Tôi là bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh.”
 
“Không.” – Hạ Nhiên nhìn cô: “Em có thể cứu mạng của tôi.”
 
Giọng điệu nửa thật nửa đùa, nói xong chính anh còn nở nụ cười.
 
Giản Tích không nói gì, biểu hiện giống như đã chịu đến cực hạn, cô bất đắc dĩ nhún vai, lúc xoay người mặt lại nhăn nhó, trong lòng mặc niệm hai lần: “Ráng nhịn! Ráng nhịn!” – gặp ngay tên dính còn hơn kẹo cao su.
 
Hạ Nhiên đột nhiên: “Giản Tích, em không thử một lần thì làm sao mà biết.”
 
“Tôi nên biết cái gì?”
 
“Cảm giác được tôi yêu đó.”
 
Ngũ quan của Hạ Nhiên mười phần thẳng thắn, anh khẽ mỉm cười, đôi mắt nghiêng nhẹ nương theo thứ ánh sáng chiếu vuông góc từ ngọn đèn đứng thẳng kia, hình ảnh đó trong mắt người đối diện như một sự tương phản, trông anh lúc này cực kỳ dịu dàng.
 
Câu mà anh nói có chút không đứng đắn, nhưng không hiểu sao những lời đó lại như một vết cào nhẹ khẽ trong lòng cô.
 
Cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.
 
Một cánh cửa, ngăn cách hai người, một cảm xúc có chút chán nản trong ngực tuôn trào không dừng được. Đang ngẩn người, di động trong túi vang lên, Giản Tích vừa lấy ra thì thấy, Wechat có người xin kết bạn.
 
Hai chữ: [Hạ Nhiên]
 
Ngay sau đó từ phòng khách tuyền đến âm thành----
 
“Lương y như từ mẫu bác sĩ Giản ơi!!”
 
Giản Tích nhịn không được bật cười, trong một đêm dầu sôi lửa bỏng như vậy mà nháy mắt lại hóa thành nước sôi để nguội thế này.
 
Trong phòng khách Hạ Nhiên cũng đang cầm di động, không đến vài giây, bên kia liền xác nhận đồng ý.
 

Anh nhíu mày, lúc này mới chính thức trầm tĩnh lại, đến sô pha nằm xuống, mở tài khoản Wechat của Giản Tích ra xem.
 
Danh sách bạn bè trên Wechat của Giản Tích cũng đơn giản, trên tường có update trạng thái từ một tháng trước, gần đây nhất là ngày 8 tháng 2: “Có người nói mình cắt cổ gà trông rất đẹp, nhờ vậy khẩu vị tốt hơn rất nhiều, kiềm chế không được mà ăn cả một nồi cơm.”
 
Hạ Nhiên nở nụ cười, đấy là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho cô, thì ra cô vẫn còn nhớ rõ.
 
Quay về Wechat Hạ Nhiên viết: [Tôi cứ nghĩ em sẽ share hay trích dẫn mấy bài viết dạy giữ gìn sức khỏe như thế nào gì đó chứ.]
 
Tin nhắn của Giản Tích đáp lại rất nhanh: [Sở thích đó là của mấy người già. Tôi vẫn còn trẻ lắm.]
 
Khóe miệng Hạ Nhiên cong cong, tiếp tục chat: [Con gái không phải rất thích selfie à, sao không thấy em chụp bức nào lên để tag bạn bè vào thế?]
 
Giản Tích: [Đều là người quen. Mỗi ngày gặp mặt nhau đã phát chán rồi, tha cho ánh mắt của người khác thôi.]
 
Hạ Nhiên nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay co lại một lúc, cuối cùng vẫn gõ tiếp: [Mong em đừng tha tôi.]
 
10 giây.
 
20 giây.
 
1 phút.
 
Bên kia vẫn chậm chạp chưa có hồi âm.
 
Ngay lúc Hạ Nhiên chuẩn bị gửi tin nhắn lần nữa thì điện thoại rung lên, Giản Tích gửi đến một icon, là icon một chú heo đang quỳ lạy xin tha.
 
Hạ Nhiên cười lớn: [Chân dung đẹp đấy, để lấy làm hình nền mới được.]
 
Lần này Giản Tích thật sự không hồi âm.
 
Hạ Nhiên rũ mi mắt một chút, sau đó cũng tắt màn hình. Nhặt lên một góc chăn tùy ý đắp lên bụng. Phòng khách lúc này rất tối, ánh sáng le lói chiếu lên từng sợi lông của tấm chăn càng làm tăng thêm sự ấm áp như muốn theo người ta vào giấc mộng.
 
Trong phòng ngủ, Giản Tích đọc vài trang sách, vừa đến mười một giờ cũng chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ cô lại lướt một vòng bạn bè trên Wechat, ngón tay vừa kéo xuống liền dừng lại.
 
Ba mươi phút trước Hạ Nhiên đăng, kèm theo đó là hình chụp màn hình icon đang quỳ lạy, caption viết:
 
[Một trái tim đo đỏ, đang đập nhịp xôn xao.]
 
-------
 
Ngày hôm sau Giản Tích từ phòng ngủ đi ra, nhìn bữa sáng trên bàn thì hết hồn.
 
Hạ Nhiên đang đứng bên bàn bày chén đũa, “Hôm nay em không cần đi làm à?”
 
Giản Tích xoa nhẹ cổ nói: “Không, hôm nay tôi nghỉ. Những thứ này đều do anh làm?”
 
“Chỉ mì sợi thôi, còn sữa và bánh bao thì mua ở dưới kia.”- Hạ Nhiên đưa cho cô một đôi đũa: “Nếm thử xem.”
 
Giản Tích nghĩ đến cái gì, hỏi: “Không phải hôm qua anh nói không có tiền sao?”
 
“Thuê khách sạn không đủ tiền nhưng mua hai cái bánh bao thì vẫn được.” – Hạ Nhiên xích lại gần hơn, trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần anh có vẻ đã hồi phục tám chín phần: “Em đừng quá cảm động.”
 
Giản Tích dở khóc dở cười: “Tôi cảm động đến phát khóc đây!”
 
Cô nhận lấy đôi đũa ngồi xuống cạnh bàn, mì sợi rất đơn giản, thịt băm cùng rau xanh, ngửi thấy rất thơm. Cô ăn một miếng, hương vị quả thật không có gì để chê.
 
Hạ Nhiên chậc một tiếng: “Đợi nửa ngày, em cũng không khen tôi được một tiếng.”
 
“Anh có vẻ thích được người khác khen nhỉ?”
 
“Tôi thích được em khen.” – Hạ Nhiên nói mà sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, lại đẩy ly sữa đến cho cô: “Uống đi. Em hôm nay có dự định gì không?”
 
Giản Tích cắn ống hút, chậm rãi: “Về nhà.”
 
“Nhà em ở đâu?”
 
Giản Tích liếc anh một cái: “Tôi không nói cho anh biết.”
 
Hạ Nhiên hầm hừ cười: “Đề phòng tôi ư?”
 
“Đúng vậy, phòng sói.” – Giản Tích cũng không khách khí.
 
“Có bản lĩnh thì phòng bị kỹ một chút, một khi cho tôi cơ hội, lúc đó muốn đẩy tôi đi cũng khó lắm đấy.” Hạ Nhiên nói một cách nhẹ nhàng, giọng điệu nửa thật nửa giả không nghiêm túc chút nào.
 
Giản Tích bị nghẹn sữa, nhịn không được phun ra.
 
“Khụ… bị ho…khụ! A, thật xin lỗi!”

 
Sữa trắng dính đầy mặt Hạ Nhiên, anh chửi thề một tiếng: “Bác sĩ Giản, em đang nghĩ lệch đi đâu thế!”
 
Giản Tích còn đang ho sặc, vừa ho vừa nói: “Ai bảo anh ăn nói lung tung.” Cô rút thêm hai tờ khăn giấy đưa cho Hạ Nhiên: “Mau lau.”
 
Hạ Nhiên không nhận, dùng tay trực tiếp vuốt lên mặt một chút, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay.
 
Giản Tích lộ vẻ cười, nhìn bóng dáng anh nói: “Ngăn tủ phía dưới có dung dịch khử trùng đó.”
 
Ăn sáng xong, Giản Tích thu dọn một chút, hôm nay là sinh nhật Đào Khê Hồng. Cô đem gói lại bộ áo quần mà mấy lần trước mình nhìn trúng ở trung tâm thương mại, vừa hỏi Hạ Nhiên: “Anh về nhà không? Tôi sẽ đi ngang qua đường Nha Đề, có thể cho anh quá gian một đoạn.”
 
Hạ Nhiên đứng ở cửa, hai tay đang đút vào túi quần: “Nhà em ở ngoại thành?”
 
Giản Tích gật đầu: “Nhà cũ ở bên kia.” Hay nói đúng hơn, cách đường Nha Đề cũng không xa lắm.
 
Hai người đi thang máy xuống lầu, mới vừa ra tới hành lang bên ngoài, đã nghe một giọng nói----
 
“Giản Tích.”
 
Ven đường, Lục Bình Nam đẩy cửa xe ra đi xuống, nụ cười trên mặt trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Nhiên thì đọng lại.
 
Giản Tích cảm thấy ngoài ý muốn, sao anh ta lại đến đây, đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày không bước đi.
 
Vẻ mặt của Lục Bình Nam vừa hậm hực vừa hờn dỗi, tự chủ trương nhận định, chỉ vào Hạ Nhiên nói: “Hắn lại đến quấy rầy em?”
 
Sắc mặt Hạ Nhiên bình tĩnh, giống như cái gì anh cũng không nghe thấy.
 
Giản Tích há miệng thở dốc, đột nhiên chẳng muốn lên tiếng giải thích gì cả, im lặng không nói.
 
Lục Bình Nam đem hai tay chấp ra sau lưng, áo khoác ngoài quấn quanh thắt lưng, mắng một tiếng châm chọc: “Sao không nhìn thử bản thân xem mình là thứ gì, đỉa mà đòi đeo chân hạc!” 
 
Dứt câu lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang nhẹ nhàng nhìn Giản Tích: “Anh nhớ hôm nay là sinh nhật của dì, anh có mua cho dì món quà nhỏ.”
 
Lục Bình Nam hôm nay ăn mặc rất tỉ mỉ, một thân áo trắng bằng vải nỉ, xe sang, gương mặt lại đẹp trai, nhìn hắn không khác gì một bạch mã hoàng tử.
 
Giản Tích chậm chạp không nhúc nhích, Hạ Nhiên đem sự do dự của cô thu hết vào mắt.
 
“Này.” Hạ Nhiên dùng bả vai đẩy đẩy cô: “Đứng ngẩn ra đó làm gì?”
 
Giản Tích liếc anh, trong mắt ẩn giấu vẻ muốn nói lại thôi.
 
“Không phải em thích thằng nhóc này sao, người ta đã xum xoe đến tận đây, em lại lề mề.” – Hạ Nhiên muốn cười nhưng không cười: “Đi đi, đừng ngại nữa!”
 
Giản Tích vẫn im lặng, đại khái là bị lời này kích thích mạnh, theo bản năng đi về phía Lục Bình Nam, đi hai bước thì quay đầu lại hỏi: “Vậy anh về bằng gì?”
 
Hạ Nhiên nhìn cô xua xua tay: “Tự tôi có cách.”
 
Bóng lưng Giản Tích giống như một chú bướm vui vẻ, mà khuôn mặt Lục Bình Nam lúc này lại tỏ vẻ dương dương tự đắc trông vô cùng đáng ghét.
 
Hạ Nhiên sờ sờ túi tiền trống không, giống như tâm trạng trống rỗng lúc này của anh vậy.
 
Mới vừa rồi chẳng qua là anh giả vờ trấn tĩnh và ung dung như vậy, nhưng khi trở lại tâm trạng vốn có, đó là một sự chán chường đến mức làm con người ta nản lòng thoái chí.
 
Hạ Nhiên hung hăng chà mũi giày xuống đất, lúc ngẩng đầu lên lại sửng sốt.
 
Bên kia đường lớn là vẻ mặt thở hổn hển của Lục Bình Nam, mà người đang đi qua đường đúng là Giản Tích. Biểu hiện trên mặt cô vô cùng trầm tĩnh, nhưng so với lúc ban nãy rõ ràng là có mang theo ý cười.
 
“Sao em lại quay lại? Không mang theo tên trai bao đó đi gặp người lớn trong nhà à?” – Hạ Nhiên mạnh mẽ áp chế con tim đang mừng như điên trong lòng, khinh thường nói: “Biết sợ.”
 
Giản Tích đi đến trước mặt anh: “Sợ hay không, anh quản được sao?” – Sau đó lấy ra chía khóa xe, đi lại nhẹ nhàng: “Sợ anh không trả nổi tiền xe.”
 
Hạ Nhiên bối rối nửa ngày, mới không kiềm chế được nội tâm mừng như điên, cùng lên xe. Trong đầu nghĩ, ‘Ai nói không quản, tất cả mọi chuyện của em từ nay về sau ông đây cứ thích quản đấy.’

 


Bình luận

Truyện đang đọc