VỢ NGỌT


cũng đau.
 
Hạ Nhiên ôm cô từ sau lưng, hàm răng tinh tế mà gặm gặm bả vai cô, “Giản Tích, sao em lại thơm như vậy?”
 
“Em không có thơm, em hôi rình hà, đều tại anh.”
 
“Đâu? Chỗ nào hôi đâu? Anh đây nếm thử.” Hạ Nhiên cười, xoay cằm cô, đặt lên môi một nụ hôn.
 
Giản Tích nghiêng đầu né tránh, “Anh biến thái quá, toàn mà mùi vị của anh.”
 
Hạ Nhiên cực kỳ vừa lòng, đưa tay xuống dưới nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
 
Tại phòng ngủ, kích tình qua đi tinh thần được thả lỏng, Giản Tích cảm thụ tiếng trái tim đập mạnh mẽ sau lưng, cực kỳ giống như một bài hát ru.
 
Thời điểm cô sắp nhắm mắt đi vào giấc ngủ, Hạ Nhiên nói: “Anh muốn đến gặp ba mẹ em để xin lỗi.”
 
Giản Tích “Ừ” một tiếng, mí mắt nhắm chặt, cũng không nói tiếp.
 
Hạ Nhiên: “Ngay ngày mai?”
 
“Anh không cần gấp gáp như vậy mà ló mặt nghe chửi, mẹ em em hiểu, chờ đến khi bà hết giận rồi nói tiếp.” Giản Tích nghĩ nghĩ, đột nhiên mở mắt ra, “Không được.”
 
“Có chuyện gì sao?” Hạ Nhiên hỏi.
 
Giản Tích xoay người đối mặt với anh, chớp chớp mắt nói: “Hộ khẩu của em vẫn còn ở nhà.”
 
Hạ Nhiên buồn cười, “Cần hộ khẩu để làm gì?”
 
Giản Tích: “Đăng ký kết hôn.”
 
Giọng cô nhẹ nhàng, mỗi chữ lại giống như tiếng chuông vàng.
 
“Anh nhìn em như vậy là có ý gì?” Giản Tích bị anh nhìn chằm chằm đến hụt hẫng, trong lòng hoang mang rối loạn.
 
Ánh mắt Hạ Nhiên sáng quắc như đèn pha, hô hấp đều đều thoạt nhìn nghiêm túc đến quái lạ.
 
Giản Tích trong lòng cực thích thú, cảm thấy anh bị mình làm cho cảm động rồi, vì thế chu chu môi, đợi nụ hôn của anh.
 
Hạ Nhiên bỗng nhiên bật cười, duỗi tay xoa xoa môi cô, “Bị hôn đến nỗi môi sưng lên cả rồi.”
 
Giản Tích ngẩn ngơ, thật lâu mới phản ứng lại, “Anh có thể nghĩ đến chuyện chính hay không?”
 
“Có thể chứ.” Hạ Nhiên nói: “Cả ngày anh đều nghĩ đến em.”
 
Như được đút cho một viên kẹo hương mật đào, Giản Tích nén cười, “Anh lại không đứng đắn rồi.”
 
“Một ngày nào đó anh mà trở nên nghiêm chỉnh, có thể em lại không thích.” Hạ Nhiên đem chăn kéo qua, bọc chặt Giản Tích.
 
Giản Tích hướng đến ngực anh cọ cọ, “Anh có thể vì em mà hoàn lương (*) sao?”

 
“Anh không thể đáp ứng yêu cầu này được.” Hạ Nhiên sờ sờ đầu cô, “Anh đã vì em mà tuyên thệ.”
 
Giản Tích ngẩng đầu, không hiểu cái gì “Tuyên thệ gì cơ?”
 
“Tin nhắn hôm qua đó.” Hạ Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Cả đời vì em mà tinh tẫn nhân vong(*).”
 
(*) Câu hỏi mà Giản Tích hỏi anh có thể trở thành một người đàng hoàng, nghiêm túc vì cô không, Hạ Nhiên xuyên tạc ý của Giản Tích và trả lời không được vì anh đã hứa sẽ cống hiến giọt tinh cuối cùng cho cô.
 
Giản Tích: “….”
 
“Em không đồng ý sao?” Hạ Nhiên cười, dựa vào trán cô lại bắt đầu giở trò lưu manh, “Kỳ thật anh thấy em cũng rất thích mà, vừa phối hợp vừa ngoan ngoãn.”
 
Giản Tích: “…”
 
Hạ Nhiên xoa xoa xương cụt của cô, vẫn tiếp tục cười, “Như vậy thật tốt, không có gì phải ngượng ngùng, em thoải mái, anh cũng thoải mái theo.”
 
Giản Tích liếm liếm môi, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng thì thầm câu gì đó.
 
Ấn đường Hạ Nhiên nhíu lại, cả người như bị điện giật, da gà nổi tầng tầng.
 
Anh xốc chăn lên, nhanh như chớp chui vào, “Nếu em thích như vậy, anh kêu một lần nữa cho em nghe.”
Lại một hồi đổ mô hôi đầm đìa.
 
Giọng Hạ Nhiên trầm trầm hạ thấp, còn đặc biệt ra sức rầm rì.
 
Bên tai Giản Tích như có pháo hoa nổ đùng đùng, nhịn không được mà co quắp các ngón chân, “Đừng kêu nữa, giường sập bây giờ.”
 
Cũng may ngày hôm sau là ngày nghỉ của Giản Tích, cô ngủ đến 11 giờ mới tỉnh.
 
Giường bên cạnh trốn trơn không còn người, Giản Tích véo véo ấn đường, hướng ra phóng khách gọi to, “Hạ Nhiên?”
 
“Dậy rồi à?” Hạ Nhiên không đi vào mà tiếp tục bận rộn ở phòng bếp, “Đánh răng rửa mặt đi, rồi ra ăn trưa.”
 
Giản Tích lê thân đau nhức, đi đến phòng bếp kiểm tra, khoai tây đã hầm chín, cá trích đã chiên xong, còn có canh rau xanh, không thể không cho anh một lời khen.
 
“Anh Nhiên anh thật là giỏi giang.” Giản Tích dán lên lưng anh, vòng tay ôm eo, tay tiến vào trong vạt áo, nhẹ nhàng sờ sờ đùa nghịch rốn của anh.
 
Hạ Nhiên né tránh, “Đừng phá nữa, nhột.”
 
Giản Tích nghe lời, hạnh phúc mà nói: “Anh Nhiên, em cưới anh nha.”
 
Hạ Nhiên cười: “Lại nói bậy.”
 
Giản Tích: “Anh nhớ nha, còn bày ra chủ nghĩa đàn ông nữa à, muốn gả hay không tùy anh.”
 
Hạ Nhiên cầm những lát dưa chuột đã được cắt, trở tay nhét vào miệng cô, “Đừng quậy anh nữa, đi xem ti vi đi, nấu cơm xong anh kêu em.”
 
Hai người thong thả cơm nước xong, Hạ Nhiên còn thưởng cho cô một quả táo to, sau đó mới đứng lên thu dọn chén bát đi rửa.
 
Trong lòng Giản Tích ngọt ngào, vui vẻ mà lên tiếng hỏi, “Táo này hẳn là táo đặc sản Sơn Đông? Vừa ngọt vừa mọng nước.”
 
Hạ Nhiên cười như được mùa, “Miệng của em thật lợi hại, có thể nếm được chỗ trồng luôn à. Mà nè, táo này không tính là ngọt, nước cũng không tính là nhiều đâu.”
 
Giản Tích chưa kịp hiểu gì, thuận miệng hỏi: “Táo nơi nào có nhiều nước nhất?”
 
Hạ Nhiên rất bình tĩnh, giọng nói dễ nghe như tiếng vẩy nước. Anh nói: “Em đó… nước nhiều nhất.”
 
Giản Tích: “….”
Anh đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp dọn dẹp thì di động vang lên, Lục Hãn Kiêu gọi tới.
 
Giản Tích nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe được âm thanh khóc lóc bên đầu kia truyền tới, “Lục Hãn Kiêu?”
 
Sau đó là những tạp âm rất nhỏ, Lục Hãn Kiêu: “Tiểu Tích, anh tự mình báo thù cho em đây, anh tìm được đám người đánh em rồi.”
 
Giản Tích nhíu mày, “Anh đang làm gì? Anh đừng có làm bậy, nghe không?”
 
“Yên tâm, anh sẽ không để cho bọn côn đồ này chiếm tiện nghi, đánh em như thế nào, anh nhân lên gấp năm thôi là được.”
 
Giản Tích nhanh chóng quyết định, “Cho em địa chỉ.”
 
Lục Hãn Kiêu nói tên chung cư, đi tới đó cũng không tính là quá xa.
 
Thời điểm Hạ Nhiên cùng Giản Tích tới nơi, đám đàn em đang nghỉ ngơi.
 
Nơi này căn hộ có hai phòng ngủ, Lục Hãn Kiêu ngồi ở phòng khách thanh thản xem ti vi, phòng ngủ vang lên một mảnh gà bay chó sủa, lệ khí bức người.
 
Vừa thấy Giản Tích, Lục Hãn Kiêu chỉ vào gậy bóng chày trên bàn trà, “Tí nữa em lấy cái này mà xả giận.”
 
Giản Tích hoàn toàn câm nín, nghe được bên trong âm thanh đánh chửi một lần nữa vang lên, đợi hai phút. Cô nói: “Thôi bỏ đi, bọn chúng đều là những đứa nhỏ.”
 
“Chính là bởi vì tuổi còn nhỏ, cha mẹ không thèm dạy dỗ, anh đây mới vào vai người tốt.” Lục Hãn Kiêu xùy một tiếng, “Em cho rằng anh đây ra tay vì sự nghiệp giáo dục sao? Không hề, anh, mẹ nó, ghét nhất là những thằng ngu khinh thường người của anh.”
 
Hạ Nhiên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, nghe đến ba chữ cuối cùng rốt cuộc không chịu được mà lên tiếng, “Haizz, tiểu tử.”
 
Lục Hãn Kiêu: “Cậu đừng ganh tị, lúc cô ấy còn nhỏ, tôi thay tã cho cô ấy không ít lần, cậu đứng một bên đi.”
 
Giản Tích bị anh ta ồn ào đến đau đầu, “Không nói lý với anh nữa, anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng mà đừng làm quá.”
 
“Không chết được.” Lục Hãn Kiêu dĩ nhiên biết chừng mực, “Che đầu lại rồi, không thấy người.”
 
Giản Tích cảm nhận được, từ lúc đến tới giờ Hạ Nhiên đều một mực giữ im lặng, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ.
 
“Em ra ngoài hít thở không khí một chút.” Cô nhìn Hạ Nhiên nói, “Anh nói chuyện với anh ấy đi.”
 
Người đi rồi, Hạ Nhiên quay đầu, nhìn Lục Hãn Kiêu nói: “Được rồi, đánh đến mức đó là đủ rồi, thu tay lại đi.”
 
Nhìn bề ngoài Lục Hãn Kiêu thật chẳng đàng hoàng tí nào, nhưng trong lòng anh ra hiểu rõ, liếc Hạ Nhiên một cái, “Tôi biết, cái này là trị ngọn không trị gốc, đám người Gia Gia không buông tha cho cậu, lần này là Giản Tích, có lẽ lần sau chính là Đào Tinh Lai.”

 
Hạ Nhiên trầm mặc.
 
Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ vai anh, “Nếu không cậu hẹn họ đi, tôi đi với cậu, đối mặt một lần xem ai sợ ai.”
 
“Cậu đừng tham gia vào chuyện này.” Hạ Nhiên cự tuyệt, “Cậu làm ăn lớn, phải cân nhắc nhiều phương diện, Gia Gia ở Thành Bắc, cậu ở Thành Nam, người anh em, vũng nước đục này, tôi sẽ không cho cậu dây vào.”
 
Lục Hãn Kiêu cười lạnh, “Mẹ nó chớ, ông đây mà sợ ai.”
 
Hạ Nhiên nói: “Cứ cho là cậu muốn cứng đối cứng, ông ta trước mặt sẽ giả vờ bằng mặt, nhưng sau lưng ngấm ngầm làm những chuyện gì, cậu cũng khó lòng mà phòng bị.”
 
Lúc này, Lục Hãn Kiêu coi như đã bị thuyết phục.
 
“Ân oán này nói đến cùng, cũng sẽ phải tính trên một người nào đó, được rồi, để tôi tự giải quyết.” Hạ Nhiên vỗ vai anh, “Còn có, cảm ơn cậu, người anh em.”
 
Lục Hãn Kiêu không thích nghe lời này tí nào, “Cút đi.” Anh đứng dậy, đi đến cửa phòng gõ ba tiếng vào cánh cửa. Bên trong nghe được mệnh lệnh, liền thu tay, trong nháy mắt, chỉ còn rầm rì tiếng kêu đau.
 
Thời điểm Hạ Nhiên đi ra, Giản Tích đặc biệt khẩn trương mà chạy tới, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
 
“Làm gì đó, sợ anh động thủ à?” Hạ Nhiên cười nói.
 
Giản Tích thành thật gật gật đầu, “Sợ chứ, anh quá bạo lực.”
 
Hạ Nhiên đưa tay chỉ chỉ mũi cô, “Em chẳng có chút tin tưởng gì với chồng em à, anh không phải chỉ biết có mỗi đánh nhau.”
 
Giản Tích vừa nghe liền cười, thẳng lưng, nghiêm hai chân, nhìn anh sau đó chào theo nghi thức đội thiếu niên tiền phong, “Tuân lệnh!”
 
-----
Năm nay Tết Âm lịch đến có chút muộn, mùng bốn tháng hai Dương lịch mới là Giao thừa. Theo lệ thường của nhà họ Giản, năm nào cũng về quê ăn Tết, do đó Giản Tích cùng Hạ Nhiên mấy ngày liền không gặp mặt nhau.
 
Sau khi làm lành với nhau, Giản Tích vẫn luôn ngăn không cho Hạ Nhiên đi gặp ba mẹ, bởi vì thành kiến của Đào Khê Hồng với anh quá sâu, Giản Tích thử đề cập vài lần, lần nào cũng bị thái độ của mẹ cô mà không dám nói thêm.
 
Kịch liệt nhất có lẽ là thời điểm chuẩn bị trước Tết, Giản Tích thử mở miệng, “Mẹ, Hạ Nhiên muốn đến chào hỏi mọi người.”
 
Đào Khê Hồng lúc ấy đang cắm hoa, trực tiếp cự tuyệt, “Miễn.”
 
Giản Tích còn muốn tiếp tục thuyết phục, “Mẹ, con…”
 
Đào Khê Hồng thập phần bình tĩnh mà cắt ngang, “Tiểu Tích, nếu con không nghe mẹ nói mà khăng khăng làm những gì con muốn, thì con không thể ép buộc mẹ thay đổi cái nhìn về một người.”
 
Giản Tích thậm chí thỉnh cầu trong vô vọng, “Ai mà không có quá khứ hả mẹ? Có ai chưa từng thất bại? Mẹ, mẹ đừng chỉ nhìn chăm chăm vào một cái sai lầm mà không cho anh ấy một cơ hội để sửa sai. Làm như vậy là không công bằng với anh ấy.”
 
“Công bằng ư?” Đào Khê Hồng nhẹ nhàng mà cười khẩy, “Con nói đúng rồi đó, mẹ đúng là không cho hắn công bằng.”
 
Giản Tích: “Anh ấy cần phải có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu nhà cửa, có bao nhiêu chiếc xe tốt thì mới có thể thay đổi ấn tượng xấu của anh ấy với mẹ?”
 
Đào Khê Hồng rốt cuộc cũng chịu ngước mắt, “Tiểu Tích, hai mẹ con chúng ta không cần vì một người ngoài mà cãi nhau, được không?”
 
Giản Tích nhìn bà vài giây, gật đầu, lại gật đầu: “Dạ được, không nói nữa ạ.”
 
Đào Tinh Lai ghé vào trên tường, nghe loáng thoáng một hồi tranh luận, vừa thấy tình thế không đúng lắm liền nhanh chân chạy vào hòa giải.
 
“Mẹ, có kẹo sữa vị dưa hấu không? Con có thể ăn được không?” Đào Tinh Lai chạy tới, nhìn bình hoa Đào Khê Hồng vừa mới cắm tắm tắc khen ngợi, “Ui trời, đẹp quá đi mất! Mẹ, mẹ chính là tiên nữ!”
 
Đào Khê Hồng sợ cậu náo loạn, “Con lại muốn quậy gì nữa đây, mẹ còn không hiểu được suy nghĩ của con hay sao.”
 
Đào Tinh Lai quá ngượng ngùng, “Tâm tư của Ảnh đế dễ đoán thật mà, mẹ đoán được cũng không có gì là lạ.”
 
“Được rồi, được rồi, đừng làm phiền mẹ làm công chuyện nữa.” Đào Khê Hồng tháo bao tay xuống, ôm bình hoa lên lầu.
 
Đào Tinh Lai thấy Giản Tích mặt mày ủ ê, có chút đau lòng, “Chị, em có thể cho chị mượn bờ vai dùng tạm.”
 
“Em đi đi, chị không nghĩ sẽ khóc.” Giản Tích ngồi xuống sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Thật là phiền chết đi được.”
 
Đào Tinh Lai lột viên kẹo sữa bò vị caramel, thuận tay bỏ vào miệng cô, “Lão Đào làm cho chị phiền lòng, Tiểu Đào lại làm cho miệng chị ngọt ngào, coi như có qua có lại, không ai nợ ai.”
 
Kết quả có tâm làm việc tốt mà lại chuyển thành xấu, do Giản Tích đang ngửa cổ lên trần, viên kẹo kia trực tiếp chui thẳng xuống cổ họng.
 
Cô bị sặc đến ho một hồi không dứt, hai bên hông đều đau.
 
Đào Tinh Lai bị dọa sắp khóc, “Sao lại thế này cơ chứ? Sự ăn ý giữa hai chị em đã không còn rồi sao?”
 
Giản Tích sau khi đỡ sặc hơn một chút, mắng cậu, “Em còn biết chị là chị của em à?”
 
Đào Tinh Lai lại dùng sự nhanh trí của mình, đưa ra một chủ ý nhằm lập công chuộc tội: “Kỳ thật, chị cùng anh Hạ Hạ tiền trảm hậu tấu, đi đăng ký kết hôn đi, lão Đào có muốn làm gì cũng không có cách.”
 
Giản Tích: “Cách này của em tốt nhất rồi.”
 
“Tất nhiên là nhất.” Đào Tinh Lai càng nghĩ càng cảm thấy không được, “Nhưng mà hộ khẩu nhà ta đều nằm ở chỗ mẹ, nếu mà trực tiếp hỏi mẹ, cho dù có dùng ba tấc lưỡi của em, cùng địa vị là đứa con yêu quý trong lòng mẹ bao năm, em có thể bảo đảm là – không thành công.”
 
Giản Tích: “….”
 
Đào Tinh Lai tiếp tục: “Vậy chỉ có thể dùng trí thôi.”
 
Giản Tích lười biếng, tùy tiện nghe một chút, “Dùng trí, cụ thể là làm như thế nào?”
 
Đào Tinh Lai trả lời: “Ăn trộm.”
 
Giản Tích cười lạnh: “Thực sự là có trí tuệ.”
 
Đào Tinh Lai không vui, “Giọng điệu của chị có thể chân thành, thiện chí một tí được không? Em là đang giúp chị đó.”
 
“Được rồi, chị cảm ơn, em mà trộm được nhớ đưa chị nha.” Giản Tích ngáp ngắn ngáp dài, không để trong lòng mà đi vào phòng bếp rót nước uống.
 
Đêm Giao thừa là bữa cơm đoàn viên của gia đình họ Giản.
 
Đào Khê Hồng làm một bàn đồ ăn, đủ cả chay mặn, màu sắc tươi đẹp.

 
Đào Tinh Lai thèm thuồng, luôn nghĩ đến chuyện ăn vụng.
 
Giản Tích ngăn tay cậu lại, “Đừng có che đi chứ, chị đang chụp hình.”
 
“Chị cũng không đăng lên mạng xã hội, khẳng định là gửi cho anh Hạ Hạ rồi.” Đào Tinh Lai cắt ngang, “Mà cái này cũng chẳng phải do chị làm, còn dốc sức khoe khoang.”
 
Giản Tích gửi hình đi, “Chị không cần khoe khoang gì cả, ở nhà mẹ nấu, ở bên ngoài Hạ Nhiên nấu, tay nghề anh ấy cực tốt.”
 
Đào Tinh Lai cảm thán: “Thật là đáng ghét, em lại có thêm một lý do để thích anh ấy, lần tới nói anh ấy làm món móng heo kho tàu cho em, em có thể ăn được ba chén cơm.”
 
Giản Tích cầm di động, đang ở một phòng Wechat cướp đoạt tiền lì xì, “Đừng có mà lợi dụng anh rể em, đàn ông chí ở bốn phương, chị không để người khác sai sử anh ấy đâu, chỉ có thể nấu cho chị ăn thôi.”
 
Đào Tinh Lai, con mẹ nó, quá bị thương tổn rồi, “Em là người khác sao? Em là người khác sao? Chị, chị nói lời này ra, em không nghĩ sẽ giúp chị đi trộm hộ khẩu đâu.”
 
Giản Tích bị cậu chọc cười, “Được rồi, đợi lát nữa chị cho em một cái bao lì xì thật to.”
 
“Không hơn một vạn, thì đừng nói chuyện với em.” Đào Tinh Lai nghịch nghịch bát đũa, hứa hẹn nói: “Năm sau, em nhất định phải dành được giải Ảnh đế.”
 
Trong bữa ăn tất niên, người một nhà hòa thuận vui vẻ, Giản Nghiêm Thanh trước giờ ăn mười phút mới xong công việc về đến nhà, trên vai còn đọng một vài bông tuyết chưa tan, mặt mày vui vẻ.
 
“Cái nhà này, nhờ có bà mà tôi mới yên tâm được.”
 
Đào Khê Hồng cụng ly với ông, “Lão Giản, ông cũng nên chú ý đến sức khỏe một chút, nhà chúng ta chính là hậu phương vững chắc, tôi sẽ coi sóc nhà chúng ta cẩn thận, ngài Thị trưởng cứ yên tâm.”
 
Đào Tinh Lai nhanh chóng cướp diễn đàn, bưng lên ly rượu: “Ba, còn con, ba mau khen con đi!”
 
Giản Nghiêm Thanh cười nói: “Con á, năm mới, vóc dáng có cao thêm hay không không quan trọng, quan trọng là có thể thông minh một chút nữa thì tốt.”

 
Mọi người trong nhà cười vang.
 
Đào Tinh Lai không phục, “Con là đứa thông minh từ trong trứng nhé.”
 
Giản Tích cũng đứng dậy, hai tay cầm ly rượu, kính tạ ba mẹ, “Ba mẹ.”
 
“Tiểu Tích à.” Giản Nghiêm Thanh gật đầu, “Hàng ngày công việc vất vả, chữa bệnh cứu người là chức trách của bác sĩ, ba hy vọng con vẫn giữ được tấm lòng son, không quên căn bản.”
 
Giản Tích gật gật đầu, “Con nhớ rồi.”
 
Sau khi cơm no rượu say, Giản Nghiêm Thanh cùng Đào Khê Hồng ngồi xem Xuân vãn, Đào Tinh Lai trở về phòng chơi game, Giản Tích rảnh rỗi, đi dạo lòng vòng trong viện.
 
Người ta bắn pháo hoa ngày càng nhiều, thỉnh thoảng tiếng pháo vang vọng cả đất trời.
 
Giản Tích lấy di động, gửi tin nhắn cho Hạ Nhiên: “Hi.”

 
Lập tức Hạ Nhiên trả lời lại: “Hử?”
 
“Anh ăn cơm chưa?

 
“Mới vừa ăn xong, bà ngoại vừa cho anh tiền mừng tuổi, hai trăm.”
 
“Nộp đây cho em.”
 
“Vợ à, đây là tiền mua thuốc lá của anh, không giao nộp được không?”
 
Giản Tích cười không dứt: “Vậy anh phải đi chơi Lễ Tình Nhân với em.”
 
“Đi chơi như thế nào?”
 
“Từ sáng sớm đến tối mịt.”
 
Lúc này, Hạ Nhiên đang ngồi trên sô pha, cùng bà ngoại xem liên hoan tiệc tối, nghĩ nghĩ, liền nói: “Được, qua đêm năm trăm.”
 
Giản Tích nhanh chóng gọi điện thoại đến, Hạ Nhiên đi ra ngoài nghe điện thoại, “Ôi, em chờ không nổi gấp gáp như vậy muốn qua đêm với anh rồi à?”
 
Giản Tích thoải mái, hào phóng mà “Dạ” một tiếng, “Anh đang làm gì đó?”
 
Âm thanh pháo trúc vang lên hết đợt này đến đợt khác, Hạ Nhiên châm thuốc, cắn trong miệng, nhẹ nhàng cong khóe miệng: “Em đoán đi.”
 
Giản Tích nói, “Xem Xuân vãn.”
 
Hạ Nhiên búng búng tàn thuốc, trầm giọng cười, “…Giản Tích.”
 
“Dạ?”
 
“Anh hiện tại cả người đầy mùi rượu… muốn hôn môi.”
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc