VỜ NHƯ KHÔNG BIẾT ANH GIẢ NGHÈO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đây là tám trăm vạn, rời xa con trai tôi thì chỗ này thuộc về cô!"

Phu nhân ăn vận hoa lệ ném một tấm thẻ ngân hàng lên bàn.

Cô gái điềm đạm đáng yêu dường như không chịu được sự nhục nhã quá lớn này: "Bác gái, tình yêu là thứ không thể trao đổi bằng tiền bạc, cháu yêu con trai bác thật lòng!"

"Thêm hai trăm vạn nữa." Phu nhân mất kiên nhẫn ném thêm một cái thẻ: "Cô gái, đừng tham lam quá!"

Tháng sáu, cơn mưa bất chợt như thác đổ khiến trên đường không còn một bóng người, bà chủ cửa hàng trái cây cuối cùng cũng rảnh rỗi, vừa uống ít rượu vừa xem phim máu chó lúc tám giờ với người chị em bán xiên nướng ở bên cạnh.

Dáng vẻ của mẹ của nam chính cầm tiền đập người đang rất tức giận. Cô gái, cầm tiền lên đập lại vào mặt bà ta đi!

Bên ngoài mưa vẫn rơi, một chiếc Porsche màu đỏ xuyên qua màn mưa chậm rãi lái tới, dừng lại ở cửa hàng trái cây.


Người chị em quay đầu nhìn một cái: "Đm, xe sang nha, bốn trăm vạn lăn bánh!"

"Không biết là đại gia nào đến đón bồ nhí đây?" Bà chủ đã không còn thấy kinh ngạc nữa, đối diện với quán của bà là một quán bar. Đừng nhìn quán bar này cũ không bắt mắt, bên trong có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ làm việc, nguyên nhân thì mọi người cũng hiểu, ở cửa thường thấy nhiều loại xe sang tới đón người.

Đúng như dự đoán, lát sau đã thấy có người từ quán bar đi ra.

Là một chàng trai trẻ tuổi, cầm một chiếc ô màu đen, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng sơ mi trắng quần đen, vai rộng eo thon mông căng, nhìn ngoại hình cao cao gầy gầy cũng biết là một anh chàng đẹp trai. Trước cửa quán bar toàn là vũng nước, dùng gạch dựng lên một đoạn đường xiêu xiêu vẹo vẹo tạm thời, đôi giày da của cậu đạp lên trên, chiếc ô khẽ nâng, lộ ra cả khuôn mặt.


"Đm." Chị em kia nói.

Bà biết, bà cũng muốn "đm"!

Quán bar đã mở một năm rưỡi, bà còn chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy!

Làn da trắng nõn, khuôn mặt lớn chừng bằng bàn tay, vừa tuấn mỹ lại ngây thơ. Ăn mặc sạch sẽ không hề phù hợp con đường cũ nát tràn ra nước đen ngòm, hai chị em bọn họ đều nín thở dõi theo, sợ nước mưa làm bẩn giày của cậu.

Chờ chàng trai kia lên xe, chiếc xe trước mặt các bà chậm rãi lái đi. Ngồi ở ghế lái là một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm.

Cuối cùng bà chủ không nhịn được nữa, nhìn về phía chị em mình: "Đm."

Một đứa nhỏ đẹp như vậy, lại bị phú bà bao nuôi, phí của giời!

Mà trên tivi, nữ chính bị làm nhục cười híp mắt nhặt hai tấm thẻ ngân hàng kia lên, cười xinh đẹp: "Mật mã là bao nhiêu vậy?"

Quan niệm về tiền bạc của người trẻ tuổi bây giờ sao lại lệch lạc như thế!


Trên xe, Phó Lâm ngó nghiêng xung quanh: "Đây cũng là xe của ông chủ ạ?"

Phó Oánh vừa lái xe vừa nói: "Của ông Tần, dì mượn đi vài ngày. Sao thế? Có phải ngồi xe người có tiền rất khác không, đừng nóng, cháu cũng sắp được hưởng thụ cuộc sống như vậy rồi."

Bà vừa nói vừa tiện tay ném cho cậu một xấp tài liệu, Phó Lâm nhận lấy. Vì trời đang mưa, ánh sáng hơi tối, cậu lại gần cửa kính xe mới nhìn kĩ được.

Phó Oánh bên cạnh tổng kết: "Quý Hàn Bách, thái tử gia của tập đoàn nhà họ Quý, tài sản hơn mười tỉ, trước mắt thì đang mở một quán sửa xe ở khu Xương Hà."

"Quán sửa xe ạ?"

"Phú nhị đại quần là áo lượt lên cơn đấy chứ, người này mê xe, chắc là thích mân mê mấy cái xe." Phó Oánh nói: "Hắn làm gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất hắn là người của tập đoàn nhà họ Quý, nhổ một cái lông chân đưa cho cháu là cả đời chúng ta không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa."
Bà thấy ý chí chiến đấu của Phó Lâm dường như không cao lắm, nói thêm: "Nhà chúng ta bị nhà họ Quý bọn họ làm sụp đổ, cháu nghĩ kĩ một chút đi. Nếu không phải do người nhà bọn họ không có lương tâm, giờ đây hẳn là cháu đã nhận được sự giáo dục tốt nhất, lái con xe ngon nhất, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chứ không phải từ hồi trung học đã ra ngoài đi làm, ăn uống khổ sở như vậy, chịu nhiều đắng cay như thế là vì cái gì, đều là do nhà họ Quý bọn họ!"

Khoé miệng Phó Lâm nhếch lên muốn cười nhưng nhịn lại được. Khi còn bé cậu bị Phó Oánh tẩy não, nghe những điều này cảm thấy rất phẫn nộ, nghe xong mà siết thật chặt nắm đấm nhỏ, chỉ hi vọng mình có thể báo thù rửa hận vì Phó Oánh giống như trong tiểu thuyết võ hiệp. Có điều theo thời gian, cậu của hiện tại, nói thật đã không còn cảm giác gì với nhà họ Quý nữa.
"Tài sản hơn trăm tỉ của bọn họ bây giờ, chúng ta lấy một phần nghìn cũng không gọi là nhiều đâu nhỉ?" Phó Oánh nói.

Phó Lâm gật đầu một cái: "Không nhiều. Nhưng mà sao dì biết hắn sẽ thích cháu?"

"Phải có niềm tin vào bản thân chứ, đã thích đàn ông, ai mà có thể bỏ qua gương mặt này của cháu, dáng người này của cháu, cái mông tròn này của cháu..."

"Xì tốp." Phó Lâm đỡ trán: "Cháu hỏi dì, sao mà dì biết hắn chỉ thích đàn ông?"

"Thì chúng ta phải thử xem sao chứ? Dì nghe đồn hắn không có hứng thú với phụ nữ."

"Nếu hắn là trai thẳng, cháu quyến rũ hắn, có phải sẽ bị hắn đấm răng rơi đầy đất không? Dì có đọc báo không đấy, hôm qua cháu lướt điện thoại đọc được, có một gay thích giả nữ đi quyến rũ trai thẳng, kết quả hôm sau bị phát hiện đã chết thảm ở bờ sông, chít chít cũng bị cắt mất."
"Cháu đọc cái quỷ gì thế?" Phó Oánh nói: "Cháu không có việc gì thì nhìn ảnh bố mẹ cháu đi, suy nghĩ xem bọn họ đáng thương như thế nào, dì nuôi cháu lớn không phải là vì ngày này sao?"

Phó Oánh vừa nói đến chuyện xưa với nhà họ Quý thì tâm tình lại kích động, nỗi hận cực kì chân thực. Phó Lâm sợ bà kích động, hấp tấp nói: "Dì đừng vội, cháu đi, mai đi luôn." Cậu nhìn tài liệu bên trên: "Tiệm bọn họ đang tuyển người rửa xe đúng không ạ?"

"Dù sao thì cũng là tiệm nhỏ, không có công việc danh giá gì, cháu chịu khổ một chút, mọi thứ đều đáng giá!"

Phó Lâm gật đầu một cái, thu tài liệu lại.

"Lại làm thêm một đêm nữa, cháu ngủ một lúc đi, về đến nhà dì gọi cháu dậy." Phó Oánh nói: "Hai ngày tới cháu phải nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi lát về nhà dì đắp mặt nạ cho cháu, dì mua sờ cây tu trắng hồng(*) rồi."
(*) Chỉ loại mặt nạ SK-II Facial Treatment, phiên âm là 死磕兔 (sǐkētù), nhưng Phó Oanh đọc nhầm thành 斯克图 (sīkètú).

Phó Lâm nghe câu tiếng Anh sứt sẹo của bà đã muốn cười, cậu cầm chiếc chăn mỏng đắp lên người.

Cậu thật sự trọng sinh rồi.

Phó Oánh vẫn còn sống, cậu mới 20 tuổi thôi.

Không nói đến ân oán của nhà họ Phó và nhà họ Quý trước kia, chỉ cần vì Phó Oánh, cậu vẫn sẽ đi.
Sở dĩ Phó Oánh chọn Quý Hàn Bách cũng vì có thù xưa với nhà họ Quý.

Theo lời giải thích của Phó Oánh, trước kia nhà họ Phó cũng từng là gia đình giàu có quyền thế. Là bà "giao trứng cho ác", bị cha của Quý Hàn Bách gài bẫy lừa tình lừa tiền, sau khi phá sản thì giằng co mấy năm không thể trả được nợ, cuộc sống cũng không bằng người bình thường khác. Bố mẹ bà và người em trai không ra hồn kia của bà lại không đỡ lo, vay nợ nặng lãi, chặt đầu cá vá đầu tôm, từ đây bà phải sống cuộc sống "người không ra người quỷ không ra quỷ". Bố mẹ ruột của Phó Lâm cũng vì nhập hàng lên núi giúp bà mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Logic mà Phó Oánh gieo rắc vào đầu cậu chính là: "Nếu như dì không bị bố của Quý Hàn Bách lừa, bố mẹ cháu vẫn sẽ theo dì đến phòng làm việc, không cần phải đổi sang buôn bán lâm sản, không buôn bán lâm sản thì bọn họ cũng không đến mức tháng nào cũng chạy lên núi, không chạy lên núi sẽ không xảy ra chuyện, từng bước từng bước bị đẩy vào đường cùng, đó còn không phải là nhà họ Quý đã hại chết chị gái và anh rể của dì, bố mẹ cháu sao? Quan trọng nhất vẫn là gã lừa tình lừa tiền, thằng cặn bã đáng chết!"
Mối thù giữa bố mẹ cậu và nhà họ Quý có vẻ rất gượng gạo, nhưng loại người cặn bã lừa tình lừa tiền thì không chối đi đâu được. Giờ đây cái thằng rẻ rách đáng chết ấy lại gia đình êm ấm, con cái thành đàn, gia tài bạc tỉ, sao có thể gọi là ông trời có mắt được?

Hai người bọn họ thuê một căn hộ nhà ngang(*). Thật ra thì những năm gần đây Phó Oánh cũng không nhàn rỗi, theo đuổi rất nhiều ông chủ giàu có, nhưng ngoài lấy tiền trả nợ, còn lại đều dành để giáo dục Phó Lâm. Bà coi Phó Lâm như con ruột mà nuôi dưỡng, hơn nữa cũng bởi vì không phải là con ruột nên còn tốt với cậu hơn, chỉ sợ làm cậu tủi thân. Khi còn bé thấy con người ta đi học piano, bà cũng phải cho Phó Lâm đi học piano, người ta học Taekwondo, Phó Lâm cũng được học, đồ ăn là những thứ ngon nhất, chơi những thứ tốt nhất, khi rảnh rỗi thì bà sẽ cho cậu đi du lịch. Bà có một quan niệm giáo dục vượt chuẩn, cảm thấy đọc hàng vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, còn quan trọng hơn thành tích.
(*) Kiến trúc nhà ngang (đồng tử lâu – 筒子楼) còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn. Vì hai đầu hành lang thông gió, có dạng như cái ống, nên gọi là "đồng tử lâu" ("đồng tử" nghĩa là ống, nòng).

Cuối cùng bà nuôi Phó Lâm thành một thanh niên bỏ học không đỗ nổi đại học, phải dựa vào mặt để kiếm cơm.

"Dì phải nhắc lại cho cháu một lần nữa, nếu có thể không lên giường thì tốt nhất là không nên lên giường, có thể làm 1* thì tốt nhất không nên làm 0, những điều này phải kiên trì không ngừng, đến ranh giới phòng thủ cuối cùng, nào, ranh giới cuối cùng của chúng ta là gì, cháu nói lại cho dì nghe!" Phó Oánh vỗ mặt nạ hỏi.
* 1 là top, công; 0 là bot, thụ

Da của Phó Lâm vốn đã rất đẹp, lần đầu tiên đi cùng với Phó Oánh phải đắp mặt nạ, cậu cảm thấy nói chuyện không được nhanh nhẹn cho lắm: "Động cái gì thì động nhất định không được động lòng."

Phó Oánh gật đầu: "Tốt nhất là có thể khiến cho Quý Hàn Bách động lòng, sau đó lừa tiền của hắn rồi đá người, để cho hắn trả nghiệp thay cho thằng bố vong ơn bội nghĩa kia của mình đi!"

"Dì đừng kích động quá." Phó Lâm nói.

Hốc mắt Phó Oánh đỏ hoe: "A a a a, cuối cùng cũng đến ngày này!"

Cứ như kế hoạch này nhất định sẽ thành công.

Con đường bà thiết lập cho Phó Lâm là một thụ tiên nữ thanh thuần, vô hại.

Thật ra với tướng mạo của Phó Lâm có thể mặn có thể ngọt có thể hoang dã, tính linh hoạt rất cao, tuy nhiên Phó Oánh điều tra rất lâu vẫn không phát hiện ra khẩu vị của Quý Hàn Bách này rốt cuộc như thế nào. Bởi vì theo tình báo của bà, hiện tại Quý Hàn Bách chưa từng có người yêu chính thức nào cả.
Không biết khẩu vị của đối phương, vậy cũng chỉ có thể đánh bài an toàn, con đường tiên nữ thanh thuần này, bất kể già trẻ trai gái đều có thể ăn được, thật sự không được thì về sau vẫn có thể vùng lên mà.

Phó Lâm đứng trước gương nhìn trang phục hôm nay của mình, khoác balo, như sinh viên đại học.

"Đi thôi." Cậu cười với Phó Oánh, nói.

Hôm nay Phó Oánh cũng trang điểm đậm, trên người mặc một bộ đồ mới, cứ như là bà ra trận vậy. Bà lái xe đưa Phó Lâm đi, cả đường hai người không nói gì, lúc sắp đến quán sửa xe của Quý Hàn Bách, Phó Oánh đỗ xe ở ven đường, bỗng nhiên bà gục xuống tay lái khóc.

"Nhìn xem mày đang làm gì này, mày đúng là điên rồi."

Phó Lâm an ủi bà: "Chúng ta đang báo thù. Dì không thể mềm lòng!"

Phó Oánh lau nước mắt trên mặt, nở nụ cười gượng gạo, nói: "Cháu nói đúng, có trái tim cứng rắn, người mới có thể sống tốt được."
Người được điếm hạng sang nuôi dạy đương nhiên cũng là điếm hạng sang.

Phó Lâm an ủi bà thêm mấy câu mới xuống xe, hôm qua mưa một trận, cây bạch quả được tắm mưa đứng ở hai bên đường đã tươi xanh mềm mại. Phó Lâm ngửa đầu lên nhìn, thấy biển hiệu viết bốn chữ "Sửa xe Xương Hà", trên khung cửa quả nhiên đang dán thông báo tuyển người.

Cậu thở ra một hơi, đeo balo đi vào quán, một chiếc quạt trần quay ken két ken két, thổi ra gió nóng, không có ai trong quán cả. Trên bàn lộn xộn, đặt một chiếc đồng hồ đeo tay Richard Mille*.

* Richard Mille: Theo giá thị trường, đồng hồ Richard Mille có giá khởi điểm khoảng từ 1 tỷ 800 và giá lên tới khoảng 25 tỷ đồng trở lên.
"Xin hỏi, có ai ở đây không ạ?"

Cậu vừa nói xong mới phát hiện ra có một người đang nằm dưới gầm chiếc xe trước mặt cậu, chỉ lộ nửa thân dưới, hai chân rất dài, áo T shirt cuộn lên, lộ ra vùng cơ bụng và đường nhân ngư* bẩn thỉu: "Ở đây này."

* Đường nhân ngư:

Người đó vừa nói vừa trượt ra khỏi gầm xe, hắn mặc một cái áo may ô, lôi thôi lếch thếch, bắp thịt cường tráng.
Phó Lâm cúi mặt nghĩ, toi rồi, cậu không làm 1 được rồi.

---

Tác giả có lời muốn nói: Up truyện mới nà

Ngốc nghếch ngọt ngào không logic, rắc đường, chua thoải mái.

Sẽ rất quyến rũ.

Bình luận

Truyện đang đọc