VỜ NHƯ KHÔNG BIẾT ANH GIẢ NGHÈO

Bão chương năm mới nè

Chúc mừng năm mới mọi người |ω・)ノ

Đọc chương mới nhất tại wordpress

---

Lưu Béo cân nhắc xem mình có nên đi hay không.

Sao hắn lại cảm thấy bầu không khí vi diệu trong quán, bản thân hắn còn giống bóng đèn hơn cái đèn chân không trên đỉnh đầu.

Hắn ho khan hai tiếng, nói: "Nếu hai người ở đây thì tao yên tâm rồi, tao về đây ha... Trong nhà vẫn còn có khách, cháu ngoại tao rất dính tao, lát không thấy thì lại đòi tìm tao."

"Bên ngoài vẫn mưa to lắm." Phó Lâm nói: "Sao anh lại đến đây được?"

"Bắt xe mà." Lưu Béo nói: "Mưa to quá không dám lái xe."

"Anh chờ ngớt một chút rồi hẵng đi." Mắt Phó Lâm như bị hơi nước của mưa làm cho ướt, lúc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương: "Đi taxi cũng không an toàn."

Lưu Béo cười cười, sờ vào túi lấy thuốc lá ra, ngậm một điếu lên miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Hàn Bách.


Phải được Quý chó đồng ý mới được nha!

Quý chó coi như cũng có lương tâm: "Không an toàn đâu, mày ở đây một lát rồi đi, ăn cơm trưa rồi chứ?"

"Ăn rồi, ăn rồi." Lưu Béo nói.

Phó Lâm thấy hai người họ cùng hút thuốc thì cũng muốn hút một điếu. Thân thể của cậu không nghiện thuốc lá nhưng vẫn muốn một chút, thời gian cuối đời của kiếp trước, cậu đã hút rất nhiều thuốc, hiện tại thi thoảng cũng sẽ hút, hút thuốc không tốt nhưng lại có thể hoá giải những cảm xúc lo âu, chán nản.

Có điều bây giờ hình tượng của cậu đang là một sinh viên ngoan ngoãn ngây thơ, hút thuốc không thích hợp lắm.

Cậu bèn ngồi ở cửa nghịch điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng hết pin, cậu lấy sạc pin trong balo, vừa sạc vừa chơi.

"Bên ngoài đang có sấm đấy, em còn sạc điện thoại." Quý Hàn Bách nói: "Em thấy chán thì ba người chúng ta chơi đấu địa chủ đi."


Lưu Béo cảm thấy ý này rất hay, có thể xua tan không khí ngột ngạt. Hắn mở ngăn kéo, cầm hai bộ bài ra.

Phó Lâm dời băng ghế đến, Lưu Béo hỏi: "Biết chơi đấu địa chủ không?"

Đùa chứ, cậu đã làm ở quán rượu nhiều năm như vậy, bài gì mà không biết chơi chứ!

"Cũng tạm ạ." Cậu nói.

"Chơi không thì không vui nha, chúng ta đặt tiền đi, không cần nhiều, mỗi lần... một trăm?" Quý Hàn Bách nói.

Quý chó này thật là không hiểu nỗi khổ nhân gian.

Lưu Béo nói: "Mày thì lắm tiền rồi, chơi nhiều vậy. Mỗi lần một trăm tệ được không?" Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu hỏi Phó Lâm.

Phó Lâm gật đầu.

Kết quả, Quý Hàn Bách nói: "Em ấy là sinh viên, làm gì có tiền. Thế này đi, em ấy chơi vui, tao với mày ăn tiền."

"Đm, hai người là một đôi rồi, hai chọi một, tao cũng quá là thua thiệt. Như vậy đi, tiền của Phó Lâm sẽ tính lên đầu mày."


"Không cần đâu, em có tiền mà." Phó Lâm nói.

"Giữ lại để mời anh ăn cơm đi." Quý Hàn Bách nói: "Của em ấy tính vào của tao."

Phó Lâm biết chủ nghĩa đàn ông của Quý Hàn Bách có hơi lớn, cho nên thoả mãn ý nguyện của hắn.

Lúc Phó Lâm đánh bài thì hắt xì mấy cái liền, Lưu Béo nói: "Ai nhớ đến hả?"

"Lạnh sao?" Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm nói: "Không, mũi hơi ngứa thôi."

Quý Hàn Bách nghe vậy thì đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nhân lúc hắn không có ở đây, Lưu Béo vô cùng hiếu kì, nhỏ giọng nói: "Lâm Lâm à, ông chủ chưa này nọ gì với cậu chứ? Nếu như bị bắt nạt, cậu nói với anh Lưu, anh Lưu sẽ giải quyết giúp cậu."

Phó Lâm cầm bài giương mắt nhìn hắn, nói: "Chuyện này lưỡng tình tương duyệt(*), đừng nói tới bắt nạt."

(*) Thành ngữ chỉ hai bên cùng có tình cảm với nhau.
Đm.

Lưu Béo cười một tiếng, nói: "Anh còn tưởng ông chủ gánh cạo đầu một đầu gánh nóng(*). Trông cậu lạnh lùng quá."

(*) 剃头挑子一头热: chỉ một người có thiện chí, còn người kia không đồng ý. Ví dụ, trong một mối quan hệ, một bên yêu đằm thắm trong khi bên kia thờ ơ.

Phó Lâm nói: "Thế ạ? Em là như vậy đó."

Nói xong lời này, Phó Lâm còn nghĩ thầm trong lòng.

Cậu quá lạnh nhạt với Quý Hàn Bách sao?

Hình như đúng là không nhiệt tình cho lắm, nhất là với Quý Hàn Bách. Có điều cậu vẫn luôn như vậy mà, tình yêu ngọt ngào nồng nhiệt hình như chẳng liên quan gì đến cậu, cậu không cảm thấy nhiệt tình với thứ gì cả, bao gồm cả yêu.

Nghĩ đến chuyện Phó Lâm cậu tim lạnh phổi lạnh như vậy, trời sinh làm lừa đảo nhưng lại có thân thể nhạy cảm như thế, đúng là trêu ngươi!
Quý Hàn Bách nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh, hắn cầm khăn tắm mà mình và Phó Lâm vừa mới quấn quanh người, sau đó ném cho Phó Lâm: "Quấn vào đi, ấm hơn đó."

Phó Lâm phủ khăn tắm lên đùi.

Lưu Béo nói: "Sao chân cậu dài vậy, vừa dài vừa thẳng nữa."

Quý Hàn Bách duỗi chân dài của mình ra: "Tao cũng dài mà?"

"Mày là vừa to vừa dài." Lưu Béo nói: "Tao vẫn thích kiểu của Phó Lâm, lông của mày nhiều quá, Phó Lâm không có lông chân mấy, chân chơi năm(*)."

(*) Chân chơi năm (= Chân này tôi có thể chơi cả năm): Một lời khen đôi chân đẹp hoặc dáng người đẹp.

Phó Lâm vén khăn tắm lên: "Em có mà, nhìn không rõ thôi."

Trên bắp chân có lưa thưa mấy cọng, vừa ngắn vừa nhạt, cả cặp chân vô cùng trắng trẻo.

Quý Hàn Bách vươn tay đắp khăn lại cho cậu: "Thằng béo cũng không phải thứ tốt lành gì, sau này em ở cạnh nó thì chú ý một chút."
"Fuck." Lưu Béo nói: "Mày thật sự phải như vậy sao?"

Phó Lâm nói: "Cứ thoải mái đi, em không ngại đâu."

"Không ngại nhìn?" Quý Hàn Bách nghiêng đầu nhìn cậu, trên khoé miệng là nụ cười cợt nhả, "Không sợ thật à?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Lâm đỏ lên, cậu nắm bài không nói.

Gian tình! Tràn đầy gian tình!

"Lần này tao là chủ." Lưu Béo cắt ngang không khí quỷ dị này, "Nhìn bố mày lấy một chọi hai đây, thắng trận này chậu đầy bát đầy(*)."

(*) Chậu đầy bát đầy: Chỉ kiếm được rất nhiều tiền.

Có điều hắn và Quý Hàn Bách chưa từng nghĩ tới vận may của Phó Lâm lại tốt như vậy, chơi mười ván, cậu có thể thắng được sáu bảy ván.

Quý Hàn Bách không nhìn, đánh bài cũng chỉ nhìn bài trong tay, Lưu Béo giỏi hơn hắn một chút, lúc đánh bài sẽ loại bỏ lá bài đó đi, sau đó đoán xem bài trong tay đối phương là như thế nào. Mà Phó Lâm là người lúc đánh bài thì sẽ nhớ bài, sau khi đánh rồi cậu còn có thể tính xem bài nào có khả năng nhất, càng không cần nói thêm Quý chó còn cố tình mở nước cho cậu.
Nếu không phải biết Quý chó muốn lấy lòng Phó Lâm, hắn nhất định phải lật bàn!

Đánh xong một trận, Lưu Béo thua hơn hai trăm, Quý Hàn Bách thua hơn hai trăm, toàn bộ rơi vào trong túi Phó Lâm.

Quý Hàn Bách rất vui vẻ nói: "Tối mời anh ăn cơm đi."

"Không phải tối chúng mày đi ăn với Tôn Sướng sao?"

Lúc này Quý Hàn Bách mới nhớ tới Tôn Sướng.

Bên ngoài trời đã ngớt, Lưu Béo đứng lên, nói: "Không còn sớm nữa, tao về trước đây. Chúng mày đi thì nhớ khoá cửa, tốt nhất là ngắt cả công tắc điện nữa."

Thời gian còn sớm nhưng trời đã tối. Tối nay Phó Lâm còn muốn đến Tường Vi Đỏ làm, cho nên bọn họ hẹn giờ ăn tối với Tôn Sướng rất sớm, sáu giờ.

Khoảng tám giờ Phó Lâm đi làm, không chậm trễ.

"Chúng ta mặc như thế này đi sao?" Phó Lâm hỏi.

Tôn Sướng là con nhà giàu, bạn gái hắn cũng không kém cạnh. Nếu là đôi bên lần đầu tiên hẹn ăn cơm, Phó Lâm nghĩ xem có nên về nhà thay quần áo khác hay không.
Tôn Sướng là bạn lâu năm, Bàng Quyên bạn gái hắn cũng là người con gái rất hào sảng, mặc cái gì cũng được. Nhưng Quý Hàn Bách nghĩ lần đầu tiên hẹn ăn cơm, mặc tử tế một chút cũng tốt hơn, chắc là Tôn Sướng đặt phòng, không thể tuỳ tiện được.

Hắn bèn dắt Phó Lâm đi đến trung tâm thương mại.

Phó Lâm còn nhớ hình tượng giả làm người nghèo của Quý Hàn Bách, cậu cũng phải tạo hình tượng người giản dị không ham tiền chút nào. Lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo, cậu dừng lại: "Đừng đến trung tâm thương mại nữa, mua ở đây đi."

Đó là một cửa hàng quần áo nam nhỏ, đồ đều là hàng lậu, Quý Hàn Bách nói: "Đến trung tâm thương mại đi, anh mua cho em."

"Mỗi người tự mua quần áo cho mình." Phó Lâm dốc sức với hình tượng tự cường tự lập của mình: "Nếu không thì em không mua nữa."
Quý Hàn Bách đành theo cậu vào trong cửa hàng. Phó Lâm chọn quần áo rất nhanh, chưa tới một phút, cậu đã chọn xong một bộ.

Sự thật chứng minh, người nào đẹp trai thì có khoác rẻ rách lên người cũng đẹp, Phó Lâm cao một mét tám, vai rộng eo hẹp, dáng người rất gầy, là móc áo trời sinh, cậu mặc áo dài quần dài thì lại càng đẹp hơn, thật sự là đồ lậu cũng có thể mặc một cách phong độ.

Áo caro, quần ống suông màu đen, tuấn mỹ lạnh lùng.

Kiểu người yêu này đi ở bên cạnh giúp người ta tăng thể diện mà.

Cô gái bán quần áo nhìn mà nở gan nở ruột, hiếm lắm mới có hai anh đẹp trai vào cửa hàng của cô, người này còn cao hơn người kia, người này còn đẹp trai hơn người kia. Cô lấy điện thoại quay trộm một cái video, gửi cho bạn thân của mình xem: "Công thụ rõ ràng!"
Có điều Quý Hàn Bách quá cao nên không mua được quần phù hợp, không phải ống quần quá ngắn thì đũng quần lại quá chật, nhưng Tôn Sướng và Quyên Tử cũng biết mình, Quý Hàn Bách cảm thấy Phó Lâm đẹp là đủ rồi, mình mặc gì cũng vậy thôi, cho nên hắn vẫn mặc quần đùi của mình, chỉ mua một chiếc T shirt rộng thùng thình, dắt Phó Lâm đến chỗ hẹn.

Hai người gọi taxi, vì trời mưa, chưa tới sáu giờ trời đã tối hẳn, nhưng đèn đường vẫn theo thời gian mùa hè nên chưa bật lên, trong xe lại càng tối hơn. Đối với những người yêu nhau mà nói, cảnh vật xung quanh tối đen lờ mờ là môi trường thích hợp để nảy sinh tội ác, Phó Lâm cũng cảm thấy Quý Hàn Bách đang nhích gần về phía mình, cậu vừa mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quý Hàn Bách đã ngả đầu lên bả vai cậu.
Mùi dầu gội đầu thoang thoảng nhưng lại rất thơm, chỉ là mái tóc này làm cổ và má cậu bị ngứa, hơi buồn một chút, Quý Hàn Bách cao lớn, cũng hơi nặng.

Hai người bọn họ đúng là bắt đầu yêu nhau rồi.

Cổ họng Phó Lâm lăn lên lăn xuống, cậu không nói gì, phát hiện ra Quý Hàn Bách nắm lấy tay cậu, vuốt ve những ngón tay.

Cậu không quen với việc tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, xốp xốp, tê tê, nhịp tim cũng tăng lên.

Đột nhiên cậu nhớ đến hình ảnh Quý Hàn Bách tháo khăn tắm bên hông ra, quay sang vây cậu vào trong lòng, trên mông cậu hình như cảm thấy có cái gì đó quệt lên.

Cậu chợt giật mình trong lòng, rút tay về, nhưng Quý Hàn Bách ngay lập tức giữ chặt lại, bá đạo lại mạnh mẽ, giống như lúc hôn ép cậu trong quán vậy. Phó Lâm lại cử động, bàn tay Quý Hàn Bách chợt cào lên bắp đùi cậu một chút, cậu ngồi trong bóng tối, mặt đã đỏ lên, môi mím mím, lạnh lùng nhìn ra ánh đèn le lói bên ngoài cửa sổ.
Lại không phải là đối thủ của hắn rồi, không thể chịu được nữa! Đợi đến lúc cậu quen với tiếp xúc thân thể rồi, nhất định phải chiếm lại quyền chủ động!

Tôn Sướng và Bàng Quyên đều là người rất đúng giờ, đã đến từ lâu, Bàng Quyên còn hơi kích động: "Mặc dù em thích gặm đam mỹ, nhưng mà gặm bạn bè xung quanh như thế này thì đây là lần đầu tiên!"

"Em đừng có mà kì vọng quá." Tôn Sướng nói: "Người yêu của nó ngoại hình bình thường, ăn mặc cũng bình thường, có hơi tầm thường."

Bàng Quyên nói: "Hàn Bách có khẩu vị đó ấy hả? Em tin tưởng ánh mắt của nó, nó đã lựa chọn rất nhiều mà, giới thiệu cho nó bao nhiêu người, nó đều không vừa ý... Ấy, đến rồi, là hai người bọn họ hả?"

Bàng Quyên nhìn thấy Quý Hàn Bách trước, Quý Hàn Bách rất cao, quá chói mắt.
Cô lập tức đứng lên: "Bên này này!"

Tôn Sướng cũng đứng lên, đã nhìn thấy sau lưng Quý Hàn Bách còn có một người đi theo, áo caro màu trắng, quần dài màu đen, sạch sẽ đoan chính đứng ở đó, ngơ ngác nhìn hắn.

Đù mé, đây là Phó Lâm sao, Phó Lâm với khuôn mặt đầy phấn đó hả?

Bàng Quyên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, dùng ánh mắt chất vấn hắn: "Như vậy mà còn bảo là bình thường?"

Chưa từng thấy người đàn ông nào có khung xương đẹp như vậy, cực phẩm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc