Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiếng la hét bên ngoài vương phủ thông qua không khí truyền vào, dưới cây hoa đào, một bóng dáng như tiên nhân trong tranh kia vẫn không nhiễm bụi mù trần thế, nhưng mà hàn ý trên mặt kia lại khiến tâm can người ta đều run rẩy.
“Công tử.” Tiêu Nguyệt thật cẩn thận nhìn Vô Tình, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một vẻ do dự, hắn do dự nửa ngày, lấy hết dũng khí nói: “Nữ tử ầm ĩ ở ngoài cửa kia hẳn là Quản Nhạc của Quản gia, nghe nói Quản gia kia có một nữ tử thiên tài, chắc chắn chính là nàng, Quản Nhạc này luôn mắt cao hơn đỉnh, năm nay đã hai mươi đều không có nam nhân coi trọng, thực lực đã đến Hậu Thiên bát cấp, đương nhiên bậc thiên phú này vẫn kém Thanh Vũ cô nương quá xa, nhưng mà ở Ly Phong quốc cũng coi như là thiên chi kiêu nữ, hơn nữa thế lực của Quản gia ngập trời, dù là thế gia nhất lưu, nhưng cũng không khác hoàng tộc lắm, bởi vậy các đệ tử hoàng tộc muốn thú nàng làm thê, chỉ là không biết bệ hạ Ly Phong quốc nói gì đó với gia chủ Quản gia, hơn nữa là chính ông ta phát hiện ra cái gì đó, muốn để Quản Nhạc gả cho công tử.”
Ở trên đại lục, cũng chia làm thế gia, hoàng tộc và tam đại thế lực môn phái, các thế lực còn lại chia làm nhất lưu, nhị lưu và tam lưu, môn phái chí cao vô thượng, hoàng tộc ở giữa, thế gia chỉ vượt qua người thường mà thôi.
Nhưng Quản gia này xác thật thế lực ngập trời, ở trong thế gia nhất lưu cũng thuộc về cầm cờ đi trước, còn kém một chút là có thể bằng hoàng quyền, đây cũng là vì sao nhiều hoàng tử như vậy xin thú Quản Nhạc của Quản gia.
Nhưng Tiêu Nguyệt gọi hoàng đế Ly Phong quốc thật ra cũng không có phần cung kính gì ở bên trong, lại tràn ngập khinh thường, nếu không phải là hoàng đế Ly Phong quốc này, trước kia công tử cũng sẽ không chịu nhiều khổ như vậy.
Lúc này nếu không phải vì nói thẳng tất cả ở trước mặt Thanh Vũ cô nương, hắn cũng sẽ không trở lại Ly Phong quốc sau mười mấy năm lần nữa……
“Công tử, có cần thủ hạ đi ném nữ nhân kia ra ngoài không?” Tiêu Nguyệt hơi nhíu mày đẹp, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, nữ nhân kia cho dù là tính tình hay là thiên phú, so với Thanh Vũ cô nương vẫn kém quá xa, thật không biết từ đâu nàng ta có loại kiêu ngạo này, giống như nam nhân khắp thiên hạ đều không xứng với nàng ta vậy.
Vô Tình hơi rũ mắt, hàn khí lạnh băng từ trong phát ra ra, khiến Tiêu Nguyệt cách ở ngoài ba thước đều không nhịn được rùng mình một cái.
Tuy rằng hắn vẫn không mở miệng, nhưng dù sao Tiêu Nguyệt cũng đi theo Vô Tình từ nhỏ, với ý tứ của công tử nhà mình vẫn là biết đến rành mạch……
Hắn không muốn nghe thấy nữ nhân lưỡi khô kia nữa!
Tiêu Nguyệt nở nụ cười ha hả, một phế vật hai mươi tuổi mới đến Hậu Thiên bát cấp như Quản Nhạc, cũng có thể xứng với Vô Tình công tử nhà hắn? Bây giờ thực lực của công tử cường đại đến ngay cả hắn đều không thể thăm dò, nhưng rõ ràng muốn tiêu diệt một Ly Phong quốc chỉ là lực lượng thổi một hơi mà thôi.
“Rốt cuộc là các ngươi có để bổn tiểu thư đi vào không? Nếu không đừng trách bổn tiểu thư mạnh mẽ đi vào!” Quản Nhạc kiêu ngạo nâng đầu lên, từ nhỏ đến lớn nàng đều là thiên chi kiêu nữ, ngay cả các vương gia công chúa Ly Phong quốc đều cho nàng vài phần thể diện, tự nhiên cũng sẽ không để Ly vương chưa bao giờ xuất hiện này vào mắt.
Với nàng mà nói, môn phái nhất lưu mới là nàng theo đuổi, một vương gia hoàng tộc thì tính là cái gì? Ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng đều không có.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời, một khí thế từ bên trong cánh cửa che trời lấp đất bắn đến, còn không cho nàng kịp phản ứng gì thân thể mềm mại kia đã ầm một tiếng ngã ở trên đường phố, chợt cánh cửa kia ở dưới mí mắt của nàng hung hăng đổ vỡ.
Quản Nhạc ngơ ngẩn chớp đôi mắt, vừa rồi nàng là bị đánh ra khỏi cửa, còn bị chặn ở ngoài cửa?
Những vương gia Ly Phong quốc đó có ai mà không muốn thú nàng làm thê? Nhưng mình còn chưa ghét bỏ Ly vương xưa nay chưa từng gặp mặt này, hắn lại còn dám để người ta ném nàng ra?
Đôi mắt của Quản Nhạc hơi rũ xuống, khóe môi nở một nụ cười lạnh.
Hắn muốn chứng minh cái gì? Chứng minh khinh thường nhìn nàng? Muốn hấp dẫn lực chú ý của nàng? Đáng tiếc xiếc lừa gạt tiểu hài tử này căn bản là không thể lừa gạt nàng.
Nếu không phải là hắn đi xin ý chỉ của bệ hạ, sau đó vì phụ thân gặp mặt bệ hạ mới định khiến cho mình gả cho Ly vương? Một vương gia mất tích nhiều năm, căn bản không xứng trở thành phu quân của nàng.
“Ly vương không muốn gặp ta, nhất định là sợ mình lớn lên quá xấu làm ta chướng mắt, nhưng bổn tiểu thư càng muốn gặp ngươi xem có bộ dáng ra sao, tiệc tối nay ngươi nhất định sẽ lên sân khấu, lúc đó để cho ta nhìn xem Ly vương trong truyền thuyết này rốt cuộc lớn lên có dạng người hình chó nào.”
Quản Nhạc cắn răng, như cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, nàng nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn đại môn Ly vương phủ đã đóng chặt, khóe môi cong lên một tia khinh miệt.
Chỉ là từ đầu đến cuối nàng đều không lại quay đầu lại nhìn một cái……
Bóng đêm âm trầm.
Trong hoàng cung Ly Phong quốc lại là một vẻ nguy nga lộng lẫy, ca vũ thái bình, ai cũng biết tiệc tối này là bệ hạ chuẩn bị cho Ly vương mất tích đã lâu, càng quan trọng là, ông muốn mượn tiệc này để tuyển phi cho Ly vương.
Ly vương Mộ Ly Trần này có thể nói là một nhân vật thần bí, vào năm sáu tuổi đã biến mất khỏi Ly Phong quốc, chưa từng trở về một chuyến, dù là những huynh đệ tỷ muội đó của hắn cũng không biết Ly vương trong truyền thuyết lớn lên có bộ dáng gì, càng không có một chút hiểu biết về hắn.
Càng chủ yếu chính là, Ly vương phủ này còn không có bất kì chính phi gì, càng đừng nói là trắc thất và tiểu thiếp, dù sao người Ly Phong quốc không phải đều mắt cao hơn đỉnh như Quản Nhạc như vậy, rất nhiều người vẫn muốn leo lên trên cái quyền quý này.
Nếu có thể trở thành chính phi của Ly vương, vậy cũng coi như là tức phụ của hoàng gia.
“Nhạc Nhi, ta đã nói với bệ hạ, cho dù như thế nào con cũng đều phải gả cho Ly vương.” Quản Lâm quay đầu nhìn về phía nữ nhi mình yêu thương bên cạnh, ánh mắt dần nhu hòa.
Bệ hạ đã từng nói với ông, thực lực của Ly vương không đơn giản, cho dù không đến Tiên Thiên, cũng sẽ không yếu hơn Nhạc Nhi, hơn nữa hắn và người bên kia có chút quan hệ, nếu là Nhạc Nhi có thể gả cho hắn đương nhiên tốt nhất rồi.
Chính là không thể nói việc này cho nàng, nữ nhi của mình mắt cao hơn đỉnh, không biết có nhìn trúng Ly vương không, nhưng trên đời này trừ nữ nhi của mình ra, sợ là cũng không có nhiều người có thể xứng với Ly vương.
Hai mươi tuổi Hậu Thiên bát cấp xác thật tính là thiên tài một phương.
Quản Nhạc hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi: “Phụ thân, Ly vương kia tính là thứ gì? Lúc trước thái tử điện hạ cầu hôn con đều cự tuyệt, vì sao người muốn gả con cho một Ly vương nho nhỏ? Phụ thân, Lâm Vũ Phàn đệ tử nội môn của Huyền Hạc Môn sau đó cũng đến hoàng cung, hắn đã đồng ý với con, sẽ ở trước công chúng khiêu chiến với Ly vương, nhục nhã hắn một phen, nếu Ly vương không có thực lực thì sao có thể xứng đôi với con? Chỉ có nhân vật như Vũ Phàn công tử mới xứng làm hôn phu của con.”
Khi nói lên hôn nhân đại sự của mình, Quản Nhạc mặt không đỏ tâm không nhảy, hoàn toàn chính là bộ dáng đương nhiên.
Quản Lâm có chút bất đắc dĩ thở dài, sao nữ nhi này có thể biết Ly vương che dấu một thân phận khác? Chỉ cần có thân phận kia ở đây, chẳng sợ khuôn mặt của hắn xấu xí thiên phú yếu kém, thì vẫn có tư cách trở thành hôn phu của nàng.
Ngay ở lúc Quản Nhạc còn muốn nói gì đó, dưới ánh trăng ngoài điện, một bóng dáng như tiên nhân bất ngờ chiếu vào trong hai mắt của nàng ta……
Nàng ta lập tức mở hai mắt nhìn, ngây ngốc nhìn nam nhân trên người khoác một lớp ánh trăng kia.
Nam nhân tuấn mỹ như thế, chưa từng gặp qua.
Nam nhân này hoàn mỹ như là thần tiên bước từ trên mây mà đến, quanh mình như vạn đóa hoa sen nở rộ, nhưng mà, hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ làm người kinh ngạc cảm thán kia lại bao trùm một lớp sương lạnh, trong ánh mắt lạnh băng không có một tia dao động.
Thời gian như tĩnh lặng……
Tất cả mọi người dừng động tác lại, ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân đang đi đến.
Chỉ là trên người nam nhân này cách ly có một loại khí lạnh cự người ở ngoài ngàn dặm, rõ ràng khiến người muốn tiếp cận, lại không có lá gan đi lên nói một câu với nam nhân cả người tỏa ra khí lạnh này.
“Hoàng Nhi, con đã đến rồi.” Mộ Huyền Hoàng mỉm cười đứng lên, chỉ là nụ cười kia lại chưa đạt đến đáy mắt: “Các vị ái khanh, đây chính là Ly vương Mộ Ly Trần của Ly Phong quốc ta.”
Ly vương Ly Phong quốc?
Môi của Quản Nhạc khẽ run rẩy một chút, Ly vương thần bí lại là một nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ như thế, nam nhân này đẹp đến khiến lòng người loạn run, hơn nữa còn khiến người không màng tất cả muốn nhào lên.
Nhưng rất nhanh nàng đã thu ánh mắt kinh diễm lại.
Cho dù Ly vương lớn lên đẹp thì như thế nào? Quản Nhạc nàng muốn chính là người trên người, nam nhân này không có địa vị và quyền thế nàng muốn, mặc dù khuôn mặt lại tuấn mỹ như thế, cũng khó có thể khiến nàng lấy thân báo đáp, nhưng nàng lại nguyện ý cho hắn một cơ hội ở lại bên người nàng.
Ánh mắt lạnh nhạt của Vô Tình nhìn Mộ Huyền Hoàng, trong ánh mắt lạnh lẽo phát ra hàn ý vô tận, ở dưới ánh mắt kinh diễm của nhiều người như vậy, hắn đều vẫn duy trì tư thái hờ hững kia, đôi mắt kia như không dung bất kì bóng dáng của kẻ nào.
“Hừ!” Quản Nhạc nhìn thấy nam nhân này không nhìn mình một cái, đáy lòng cao ngạo khiến nàng có chút không thoải mái: “Ngươi giả vờ, nếu không phải ngươi, phụ thân sẽ không để ta gả cho ngươi! Bây giờ ngược lại chuyện gì cũng đều không xảy ra, cho rằng như vậy là có thể để ta lau mắt mà nhìn với ngươi?”
Đáng tiếc, trừ khuôn mặt kia ra, địa phương khác đều là không đúng tí nào.
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười dài từ ngoài điện truyền vào, rồi sau đó trước mắt bao người một bóng dáng màu xanh lá phá trường không rơi vào trước mắt mọi người.
Đó là một nam nhân khuôn mặt tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, khí chất trác tuyệt, hiển nhiên là đến từ thế lực lớn nào đó, nếu ở trước khi nhìn thấy Vô Tình, nam nhân này xuất hiện không thể nghi ngờ sẽ khiến cho ánh mắt của đông đảo nữ tử nhìn.
Nhưng so với Vô Tình đứng ở bên cạnh, này hai bên khác nhau một trời một vực, không thể so sánh.
“Vũ Phàn công tử!” Trong lòng Quản Nhạc vui vẻ, không màng ánh mắt của phụ thân vội vàng đứng lên, chớp mắt đẹp cười tủm tỉm nhìn nam nhân tuấn lãng đột nhiên xuất hiện: “Vũ Phàn công tử, rốt cuộc ngươi cũng đến.”
“Ta không đến sao được?” Lâm Vũ Phàn cười soái khí, khi hắn nhìn về phía Quản Nhạc lại có vài phần nhu tình: “Quản Nhạc là nữ nhân của ta, ta nghe nói bệ hạ và gia chủ quản gia muốn đính hôn nàng với một Vương gia thấp hèn? Không biết vương gia này có thân phận gì có thể so sánh với đệ tử nội môn Huyền Hạc Môn là ta này.”
Huyền Hạc Môn?
Mọi người đều sửng sốt một chút.
Huyền Hạc Môn kia là môn phái nhất lưu Ly Phong quốc, thế lực vô cùng cường hãn, huống chi đây còn đường đường là đệ tử ngoại môn Huyền Hạc Môn, tuy Ly vương lớn lên như tiên như họa, bằng thực lực và thân phận sao có thể so với đệ tử nội môn của Huyền Hạc Môn?
Ly vương muốn đoạt nữ nhân với Lâm Vũ Phàn, cho dù là Ly Phong quốc cũng không che chở được hắn.
Mộ Huyền Hoàng khẽ mày lại, người Huyền Hạc Môn đến nơi này chỉ sợ sẽ có chút phiền phức……
“Ngươi chính là Ly vương?” Lâm Vũ Phàn quay đầu nhìn về phía Vô Tình, khẽ nhíu mày lại, vênh váo tự đắc nói: “Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là Vương gia một quốc gia thì ghê gớm lắm sao? Ở trong mắt Huyền Hạc Môn chúng ta căn bản không tính là cái gì! Chỉ bằng ngay cả tư cách xách giày cho Nhạc Nhi ngươi cũng đều không xứng!”
Nếu thực lực của gia hỏa này rất mạnh, lấy địa vị của mình cũng không thể không nghe qua tên của hắn, cường giả tuổi trẻ như bọn họ này người trong những thế lực đó đều biết rõ, cho nên nam nhân này sẽ không có thực lực gì quá mạnh.
Mà ở trên người hắn, trừ cảm giác được hàn khí nguy hiểm kia ra, mình cũng không cảm nhận được hơi thở khác……
Cũng vào lúc này, ngoài Ly vương phủ, hai bóng dáng đứng ở ngoài vương phủ.
Chỉ thấy một thiếu nữ trong đó khoảng mười bảy tuổi, bạch y lay động như tiên rồi lại thanh lãnh thoát tục, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt, lại xinh đẹp như thế.
Mà tay của nàng còn nắm một tiểu nữ hài năm tuổi, tiểu nữ hài này lớn lên phấn điêu ngọc trác rất là đáng yêu, đôi mắt to to ngập nước nhìn chăm chú vào thiếu nữ bên cạnh, môi hồng khẽ cong, giọng hơi sữa nói: “Mẫu thân, đây là nhà của phụ thân sao?”
Quân Thanh Vũ ngẩn ra, có chút rối rắm nhìn Tiểu Hoàng Nhi, từ khi gia hỏa này goi Vô Tình là phụ thân, rốt cuộc cũng không sửa được miệng.
“Thanh Vũ cô nương, Hoàng Nhi tiểu thư, rốt cuộc các ngươi cũng đến rồi?”
Bỗng nhiên, cửa vương phủ đang đóng chặt từ từ mở ra kia truyền đến một giọng nói kinh hỉ.
Tiêu Nguyệt vẻ mặt vui mừng nhìn một lớn một nhỏ nhân nhi xuất hiện ở cửa, cười đặc biệt vui vẻ: “Công tử đã sớm nói hôm nay các ngươi nhất định sẽ đến, không nghĩ đến thật đúng là như vậy, đúng rồi, công tử để ta ở đây chờ ngươi, nói là lúc các ngươi đến sẽ trực tiếp dẫn các ngươi vào hoàng cung, hắn sẽ ở đó chờ các ngươi.”
Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, có lẽ là nghĩ đến muốn gặp lại Vô Tình, khóe môi cong lên một độ cong mềm nhẹ……
“Ly vương, ngươi dám không nhận khiêu chiến của ta?”
Trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy, Lâm Vũ Phàn cao ngạo cười lạnh nói, ánh mắt khinh miệt nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân kia, một tia khinh thường từ đáy mắt xẹt qua.
“Nếu ngươi thua, thì không được dây dưa với Nhạc Nhi nữa.”
Vô Tình không nói gì, trong mắt lạnh bao trùm một lớp hàn ý lạnh băng, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Vũ Phàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao trùm một hơi thở hờ hững.
“Ta chỉ biết một nữ nhân.”
Ngụ ý, Quản Nhạc là ai có quan hệ gì với hắn? Cả đời này hắn cũng chỉ biết một nữ tử tên là Quân Thanh Vũ kia, những người khác đều không thể xuất hiện ở trong mắt hắn.
“A!”
Lâm Vũ Phàn thấp giọng cười lạnh, hắn không hề có bất kì do dự gì, ra tay công kích về phía Vô Tình, một toàn một kích lực của cường giả Hậu Thiên thập nhị cấp, khiến tất cả mọi người nhịn không được đứng lên, khẩn trương nhìn một phương giao phong này.
Ở dưới cổ áp bách kia Vô Tình vẫn không có động tác, thậm chí ngay cả tay đều không nâng một cái, chỉ là lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Phàn……
“Ầm!”
Khí thế cường đại dâng lên, như thủy triều kích động bắn về phía Lâm Vũ Phàn, hung hăng đánh ở phía trên ngực của hắn, lập tức khuôn mặt vốn còn cao ngạo bị một vẻ chấn động thay thế, cơ thể ngã thật mạnh ở trong đám người.
Mọi người chỉ nhìn đến trong nháy mắt ngắn ngủn, cũng không phải là bản thân Lâm Vũ Phàn, không biết một chiêu cường đại kia của Vô Tình, bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đều như kết một lớp băng, cả người nằm ở trên mặt đất không thể động đậy.
Cho dù như thế, cũng đủ khiến người khiếp sợ rồi……
Quản Nhạc vội vàng che môi, phòng ngừa kêu ra tiếng sợ hãi kia, nàng si ngốc nhìn bóng dáng như thần nhân dưới ánh trăng kia, lòng vốn đang bình tĩnh giờ khắc này chợt rung động.
Đúng vậy, nàng động tâm.
Động tâm với nam nhân vốn dĩ bị nàng khinh thường nhìn kia.
Lâm Vũ Phàn chính là cường giả Hậu Thiên thập nhị cấp, đệ tử nội môn Huyền Hạc Môn, nhưng mà nam nhân này ngay cả tay cũng không nâng một chút khiến cho hắn bị trọng thương? Đây là kiểu thiên tài và biến thái gì?
Nam nhân như thế chẳng những có khuôn mặt xuất trần, ngay cr thực lực đều cường đại như vậy, thật sự có tư cách làm hôn phu của nàng……
“Ha ha ha!” Mộ Huyền Hoàng cười to hai tiếng, vừa lòng gật đầu: “Không hổ là Hoàng Nhi của trẫm, thiên phú này thật sự là trác tuyệt, lần này ta tổ chức tiệc tối này còn có một việc muốn tuyên bố, đó là Hoàng Nhi của ta sắp sửa nghênh thú nữ nhi Quản gia Quản Nhạc làm chính phi, hai người bọn họ được coi là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, nếu Hoàng Nhi thú nàng cũng coi như là một đoạn giai thoại.”
Càng chủ yếu chính là, mấy năm nay thế lực của Quản gia quá mạnh, ông cần phải hoàn toàn thu nạp ông ta, nhi tử khác của mình Quản Nhạc lại chướng mắt, có thể khiến nàng động tâm cũng chỉ có đứa nhi tử Ly vương này.
Huống chi hắn mất tích nhiều năm như vậy, ông cũng không quá hiểu biết hắn, nếu có thể để Quản Nhạc đi giám sát hắn cũng không tồi. Tuy Quản Nhạc này kiêu ngạo ương ngạnh một chút, khuôn mặt lại kinh diễm như thế, chỉ cần thú nàng làm phi không sợ cuối cùng nhi tử này không để ông sử dụng. Đây chính là nguyên nhân ông tổ chức tiệc tối lần này.
Nữ nhân khác nghe được lời này, đều không nhịn được thất vọng cúi đầu, cũng đúng, toàn bộ Ly Phong quốc trừ Quản Nhạc kia còn có ai có thể xứng đôi với nam nhân như vậy?
“Quản cô nương, ý của ngươi như thế nào?” Mộ Huyền Hoàng mỉm cười nhìn về phía Quản Nhạc.
Ông là một hoàng đế, đương nhiên sẽ lấy lợi ích làm trọng, hơn nữa, nhiều năm như vậy những người đó đều không hề tìm ra tiểu tử này, chắc chắn cũng đã từ bỏ hắn rồi.
Chỉ cần những người đó từ bỏ hắn, vậy hắn có thể trở thành nhi tử để ông sử dụng.
“Ta có thể gả cho hắn.” Quản Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Huyền Hoàng, nói; “Nếu hắn đánh bại Lâm Vũ Phàn, vậy hắn chính là phu quân của Quản Nhạc ta, đây là đã nói rồi.”
Ánh mắt của Vô Tình phát lạnh, cả người bao trùm một tầng hàn khí.
“Làm thê tử của ta ngươi còn không xứng!”
Giong nói của hắn vẫn lạnh nhạt, hơn nữa không mang theo một tia cảm xúc.
Sắc mặt của Quản Nhạc hơi cứng đờ, khuôn mặt nhỏ có chút buồn bực trầm xuống, rốt cuộc Ly vương đang làm cái quỷ gì? Là chính hắn muốn thú nàng, bây giờ lại nói nàng không xứng?
Nơi này sẽ có người Quản Nhạc nàng không xứng sao?
“Ly vương.” Quản Nhạc quay đầu nhìn về phía Vô Tình, cắn chặt răng, nói: “Ngươi cho rằng ở trong nhiều nữ nhân như vậy, trừ Quản Nhạc ta ra, còn ai có thể xứng đôi với ngươi? Bằng vào những nữ tử thiên phú phế vật cả ngày chỉ biết tô son điểm phấn đó, ngay cả tư cách xách giày cho Ly vương ngươi đều không có, ở đây nhiều nữ nhân như vậy, cũng chỉ có Quản Nhạc ta có thể xứng đôi với ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ ta thú những nữ nhân đó?”
Ánh mắt Khinh bỉ đảo qua những nữ tử si ngốc nhìn Vô Tình đó, Quản Nhạc châm chọc cười lên tiếng, ở trong Ly Phong quốc thiên phú của nàng xem như là cầm cờ đi trước, những nữ nhân này cũng có tư cách nhìn trộm nam nhân nàng nhìn trúng?
Không thể không nói, từ nhỏ Quản Nhạc đã lớn lên ở trong tiếng tán dương, cho nên vẫn luôn đều tự mình cảm thấy tốt đẹp.
Đôi mắt của Vô Tình híp lại, trên người dâng lên một cổ hơi thở rét lạnh, ngay ở lúc cổ khí thế kia bắn về phía Quản Nhạc, trong trời đêm phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc mà thanh lãnh.
“Vô Tình……”
Một khắc kia, khí thế cả người không hề dấu hiệu thu lại.
Khuôn mặt của nam nhân vốn lạnh băng khi nghe thấy giọng nói đã lâu không nghe này, lại như kỳ tích nhu hòa đi, hắn nhanh chóng xoay người nhìn về phía bầu trời đêm ngoài điện, hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hắn dâng lên một tia khác thường.
Dù là bất kì kẻ nào cũng đều nhận ra biến hóa của nam nhân.
“Thanh Nhi!”
Cơ thể của nam nhân chợt lóe đã đến trước mặt thiếu nữ, cánh tay dài vừa nhấc đã kéo nàng vào trong lòng, bàn tay to ấn chặt thân thể của thiếu nữ vào trước người mình, đầu tóc của hai người tung bay ở gió đêm trung, quấn quýt vào nhau, hình thành một hình ảnh tuyệt mỹ lại động lòng người……
“Thanh Nhi, ta đã nói rồi, lúc này, ta không có bất kì cái gì dấu diếm với nàng, cho dù là thân phận hay là quá khứ của ta, nàng đều có quyền lợi biết đến.”
“Bởi vì nàng là Quân Thanh Vũ…… Là nữ nhân duy nhất đời này kiếp này Vô Tình ta tán thành.”
Cũng là thê tử duy nhất sau này của hắn……