VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bóng đêm rối loạn, bóng dáng mỹ nữ tuấn nam ở dưới ánh trăng ôm nhau lại xứng đôi như thế, thật giống như là trời đất tạo nên một đôi, ánh trăng chiếu vào bọn lên trên sợi tóc, đẹp đẽ khiến người ta hít thở không thông.

Mọi người nháy mắt rùng mình, kinh diễm nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ và thiếu nữ trong lòng hắn kia, ai cũng không có nghĩ đến trên đời sẽ có một đôi bích nhân xứng đôi như vậy, hai người này ở bên nhau cảm giác hài hòa yên ả, lại khiến bất kì kẻ nào cũng không thể xen vào.

Đặc biệt là, Vô Tình lạnh nhạt cường đại dùng ánh mắt tràn ngập thâm tình kia nhìn Quân Thanh Vũ. Điều này khiến cho những người vừa rồi đã có hiểu biết với hắn thật sự không thể tiếp thu được.

Người nam nhân này hẳn phải là luôn cự người ở ngoài ngàn dặm, vì sao ở trước mặt nữ nhân này lại biến thành nhu hòa? Ôn nhu như vậy sợ là bất kì nữ nhân nào cũng đều không thể chấp nhận được.

Ngay vào lúc không thích hợp này, một giọng nói ngây thơ từ bên cạnh Quân Thanh Vũ truyền đến.

“Phụ thân Vô Tình, ta và mẫu thân đến tìm ngươi.”

Phụ thân?

Ánh mắt mọi người đều dời về phía tiểu nữ hài bên chân thiếu nữ thiếu chút nữa bị người bỏ qua kia.

Không gì đáng trách, tiểu nữ hài này lớn lên phấn điêu ngọc trác như tiểu bao tử, trắng mịn rất là đáng yêu, lông mi thật dài chớp chớp, mắt to sáng ngời có thần, cười tủm tỉm nhìn hai bóng dáng ôm nhau kia.

Nhưng càng khiến người kinh ngạc chính là xưng hô của nàng với Ly vương……

Phụ thân?

Này……

“Tiểu thí hài, tốt nhất ngươi đừng nhận loạn người, Ly vương căn bản là chưa thú thê từ đâu ra hài tử? Cũng không biết là dã loại ở đâu dám chạy đến đây nhận loạn phụ thân, thật không biết nương ngươi dạy ngươi như thế nào, một chút giáo dưỡng cũng đều không có!” Quản Nhạc cắn chặt môi, đáy lòng bùng cháy ngọn lửa ghen ghét.

Khi nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi tuyệt sắc này, Quản Nhạc xác thật đố kỵ, cho dù là khí chất hay là khuôn mặt, chính mình rõ ràng đều không bằng nữ nhân này.

Nàng duy nhất có thể thắng được nàng ta đó là bối cảnh thực lực và thiên phú này!

Bệ hạ nói qua muốn để mình gả cho Ly vương, cho dù thực lực của Ly vương mạnh cũng là nhi tử của bệ hạ, không thể không nghe thánh chỉ của bệ hạ, cho nên, sao nàng có thể cho phép nữ nhân lai lịch không rõ này dẫn theo một hài tử hoang tranh sủng với nàng?

Chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà thôi, sao có thể tranh với Quản Nhạc nàng?

Mắt to của Tiểu Hoàng Nhi hơi trầm xuống, trong đôi mắt đáng yêu hiện lên một tia khát máu tàn nhẫn, đời này nàng không thể nhịn nhất đó là có người nói xấu mẫu thân!

“Mẫu thân, lực lượng của nàng ta quá yếu, về lực lượng này ngay cả cho Tiểu Hoàng Nhi ăn cũng không nhét đủ kẽ răng, nhưng Tiểu Hoàng Nhi có thể giết nàng không?”

Tiểu Hoàng Nhi bĩu môi, một Hậu Thiên bát cấp mà thôi, ngay cả kẽ răng cũng còn chưa đủ.

“Thực lực của ta yếu?” Quản Nhạc mở to hai mắt nhìn, nàng chỉ vào cái mũi của mình tức giận quát: “Tiểu thí hài, ngươi lại nói thực lực của ta yếu? Ta mới hai mươi tuổi đã đạt đến Hậu Thiên bát cấp, ngươi dám mắng thực lực của ta yếu? Ngươi là một tiểu hài tử mà thôi, một bàn tay của ta có thể nghiền chết ngươi ngươi lại nói ta là một kẻ yếu? Hừ, tiểu hài tử, làm người phải tự biết, không biết ai mới có thể dạy ra ngươi tự cho là đúng như vậy như cho rằng người khắp thiên hạ đều không bằng tiểu hài tử ngươi, ta thấy nương của ngươi vào mười hai tuổi đã sinh ra ngươi, một nữ nhân mười hai tuổi sinh hài tử thì tính là thứ tốt gì? Muốn đội nón xanh cho Ly vương? Các ngươi xứng sao? Người đâu, ném những tiện nhân này ra ngoài cho bổn tiểu thư!”

Ghen ghét……

Quản Nhạc ghen ghét chỉ cảm thấy có thứ gì đó hung hăng cào trái tim nàng, ngọn lửa tức giận từ đáy lòng bùng cháy lên, muốn đoạt nam nhân với Quản Nhạc nàng, những tiện nhân này có tư cách gì?

Lúc này Quản Nhạc không hề nhìn thấy sắc mặt của Vô Tình lạnh xuống, còn lải nhải nói: “Ta nói cho các ngươi, bổn tiểu thư là Ly vương phi tương lai, là Ly vương tự mình xin bệ hạ hạ ý chỉ thú ta, chỉ bằng một nữ nhân dẫn theo tiểu hài tử như ngươi cũng xứng với Ly vương?”

Tiểu nữ hài kia lớn lên kém Ly vương quá lớn, tuyệt đối không thể là hài tử của Ly vương, cũng chính là nói nữ nhân kia mười hai tuổi đã phát sinh quan hệ hơn nữa sinh hạ một hài tử với nam nhân khác, nam nhân ở trên đại lục có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại cần phải một dạ đến già, chỉ dựa vào điểm này, mặc kệ nữ nhân này lớn lên xinh đẹp bao nhiêu cũng đều không bằng mình.

Không biết là ghen ghét hay là có nguyên nhân gì khác, cơ bản tất cả nữ nhân ở đây đều tán thành lời nói của Quản Nhạc, mặc kệ như thế nào, Ly vương là nhi tử của bệ hạ, một vương gia hoàng tộc sao có thể thú nữ nhân không giữ phụ đạo làm thê? Mà trừ Quản Nhạc ra có ai có thể xứng đôi với Ly vương?

Tiểu Hoàng Nhi tức đến thân thể nho nhỏ phát ra run rẩy, trong mắt to màu đỏ phun ra lửa giận mãnh liệt, ngay ở lúc nàng muốn đi lên một bước, một hơi thở lạnh băng từ bên cạnh khuếch tán ra, nhiệt độ lạnh nhạt kia khiến trái tim người đều thiếu chút nữa ngừng đập, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt không biểu cảm của Vô Tình.

“Ta không phải là Ly vương của Ly Phong quốc gì, ta cũng không phải là Mộ Ly Trần! Ta chỉ là Vô Tình, thuộc về một người vô tình!”

Giọng nói của nam nhân lạnh nhạt, trong mắt lạnh như mang theo hàn khí vô tận.

Hắn khẽ phất vạt áo, bước chân đi về phía Quản Nhạc, khuôn mặt tuấn mỹ kia rõ ràng là đẹp như thế, như tiên nhân trong họa, nhưng cả người tỏa ra khí lạnh lại khiến người ta hoảng sợ như thế.

Trên đời này, nếu có người dám vũ nhục nàng, hắn không ngại giết người này……

Lòng của Quản Nhạc hung hăng run rẩy, nàng rõ ràng thấy được sát ý đáy mắt nam nhân, vì sao? Là người nam nhân này muốn thú nàng, bây giừo vì một nữ nhân lại muốn giết nàng?

“Ly vương, ta biết ngay từ đầu là ta không đúng, ta chấp nhận Lâm Vũ Phàn ngược lại từ chối ngươi, ngươi sẽ không bởi vì việc này mà muốn giết ta chứ? Ta và Lâm Vũ Phàn cái gì cũng đều không xảy ra, ngươi căn bản không càn phải để ý.”

Lời còn chưa dứt, một ngón tay thon dài hung hăng bóp ở trên cổ nàng ta, hơi thở lạnh lẽo kia lại bức người như thế, thật giống như có thể đông thân thể người lại thành băng.

Quản Nhạc cảm giác cả người đều lạnh, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, kinh ngạc nhìn về phía Vô Tình.

“Vũ nhục nàng, nên chết!”

Nam nhân chỉ nói năm chữ, nhưng năm này lại nháy mắt đánh Quản Nhạc vào địa ngục.

Nàng cho rằng Ly vương là bất mãn trước quan hệ của mình và Lâm Vũ Phàn, mới cuống quít muốn giải thích, buồn cười nàng quá tự cho là đúng, Ly vương là vì yêu nữ nhân không giữ phụ đạo kia mới muốn giết nàng?

Nữ nhân kia mang theo một hài tử, có cái gì tốt? Sao so được với nàng thân là nữ nhi Quản gia?

Quản Nhạc cắn chặt môi, tức giận nhìn về phía Quân Thanh Vũ, giờ khắc này nàng ta đã quên lúc trước mình đã từng khinh thường Vô Tình chưa từng gặp mặt cỡ nào.

Ầm!

Vô Tình dùng tay nhắc nàng ta lên, hung hăng ném ra ngoài, thân thể mềm mại kia ở không trung xẹt qua một độ cong sau đó rơi ở trước mặt Quản Lâm, một vết máu từ khóe miệng trào ra.

Lại là một hơi thở lạnh băng đánh về phía Quản Nhạc, thân thể của nàng lập tức đảo lộn hung hăng ngã một lần nữa, xương cốt cả người rụng rời thống khổ khiến nàng ta kêu lên rên rỉ.

“Nhạc Nhi!”

Sắc mặt của Quản Lâm đại biến, nắm chặt đại quyền tức giận nói: “Ly vương gia, ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không thấy ngươi rất quá phận sao? Tiểu nữ ái mộ ngươi có gì sai đâu? Ngươi hỏi một chút xem ở đây có ai cho rằng nàng có sai? Nữ nhân kia so với tiểu nữ ở chỗ nào? Ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng đều không xứng! Vì một nữ nhân rác rưởi mà từ bỏ tiểu nữ ưu tú như vậy, Ly vương ngươi cho rằng ánh mắt của mình thật sự rất xuất chúng sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Quản Nhạc vẫn luôn là thịt trên đầu quả tim của Quản Lâm, luyến tiếc mắng một câu, hơn nữa luyến tiếc đánh một chút, hận không thể mang tất cả thứ tốt cho nàng.

Lúc trước một thiên kim phủ Hầu gia ngầm nói một câu Nhạc Nhi quá tự cho là đúng, lại bị người báo lại cho Nhạc Nhi, một lần kia, Quản Nhạc tức đến cả người run rẩy, lập tức dẫn theo một đám người đi diệt một nhà phủ Hầu gia, đưa thiên kim khua môi múa mép kia cho một trăm khất cái nhục nhã, cuối cùng lại loạn côn đánh chết.

Từ đó về sau, ai không kiêng kị Quản gia ông? Lại có ai dám nhục nhã nữ nhi của ông? Có Quản Lâm ông ở sau chống lưng, mấy năm nay Quản Nhạc không biết đánh chết bao nhiêu tiểu thư khuê các, cuối cùng có ai dám nói một chữ không?

Cho dù thực lực của Ly vương ngươi cường đại thì như thế nào? Kết quả không phải là nhi tử của bệ hạ sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ vì một nữ nhân mà giết phụ thân? Như thế sẽ chịu gặp bêu danh thiên hạ, ai có thể chịu nổi?

Chỉ cần bệ hạ đứng ở bên chúng ta, Ly vương ngươi nhất định phải cho Quản gia ta một công đạo!

Đúng là bởi vì phân tự tin này, mới khiến Quản Lâm tức giận nói ra lời như vậy.

“Bệ hạ, chuyện này Quản Lâm ta cần phải đòi một công đạo, nữ nhi của ta không mắng sai cũng không làm sai gì, dựa vào cái gì muốn đánh nữ nhi đáng thương của ta? Nàng là người nhất vô tội, phu quân bị một người lai lịch không rõ cướp đoạt, cuối cùng còn tổn thương nàng chính thức là ly vương phi tương lai, nếu không cho nữ nhân kia trả giá đại giới ta quyết sẽ không cam tâm!”

Quản Lâm hung hăng cắn chặt răng, theo ông, đều là lỗi của Quân Thanh Vũ, nữ nhi của ông quyết sẽ không có bất kì sai lầm gì, nếu quản gia có thể kết thành thân gia với LY vương cũng tất nhiên có chỗ tốt rất lớn.

Ông quyết không cho phép hôn sự này bị một nữ nhân không ra sao cướp đi.

Ánh mắt của Mộ Huyền Hoàng trầm xuống, nhìn Vô Tình, nói: “Hoàng Nhi, lần này con thật sự làm sai rồi, nhưng trẫm nể tình con vừa trở về nên không trách tội con, để vị cô nương kia rập đầu xin lỗi với Quản cô nương, chuyện này coi như bỏ qua, hơn nữa nữ nhân con muốn thú chỉ có thể là Quản Nhạc, nữ tử khác không có tư cách trở thành thê tử của con!”

Vô Tình lạnh nhạt nhìn Mộ Huyền Hoàng, băng hàn đáy mắt kia khiến lòng của Mộ Huyền Hoàng đều nhịn không được run rẩy một chút.

Nhưng nhớ đến tốt xấu gì mình cũng là phụ hoàng của tiểu tử này, cũng mạnh mẽ ổn định tâm thần lại, dù thế nào, tiểu tử này không có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế, càng thêm không có khả năng vì một nữ nhân mà giết phụ thân.

Nhưng rõ ràng Mộ Huyền Hoàng quá xem trọng mình rồi……

“Tiêu Nguyệt.”

Vô Tình hé mở môi mỏng, giọng nói lạnh băng vang lên nhàn nhạt ở trong phòng yến hội tĩnh lặng.

“Công tử.” Tiêu Nguyệt xem diễn nửa ngày, nhìn thấy công tử gọi mình, vội vàng đi đến, cung kính hỏi: “Công tử có gì phân phó.”

Vô Tình khẽ nâng mắt lên, trong ánh mắt lạnh nhạt tụ ra một dòng nước lạnh: “Từ nay về sau, hoàng đế Ly Phong quốc sẽ do ngươi đến đảm nhiệm.”

“A?”

Không nói những người khác, dù là Tiêu Nguyệt cũng đều ngây ngẩn cả người.

Lời này của công tử là có ý gì……

“Hoàng Nhi!” Sắc mặt của Mộ Huyền Hoàng đại biến, ầm một tiếng vỗ án đứng lên: “Ngươi muốn mưu quyền soán vị?”

“Ta đã nói rồi, người sỉ nhục nàng, chết!”

Ánh trăng chiếu vào trong, vạt áo của nam nhân khẽ bay, y phục màu bạc trắng ở dưới ánh trăng thoáng như trích tiên, nhưng mà trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại là vẻ lạnh nhạt khiến người kinh tâm.

Nam nhân ôn nhu này vừa rồi ôm thiếu nữ trước mắt, ở trong chớp mắt có thể khôi phục rét lạnh như thế, như đứng ở bên cạnh hắn đều cảm giác được hàn ý đến xương kia.

“Ta là phụ hoàng của ngươi, ngươi lại vì một nữ nhân mà muốn giết phụ thân?” Sắc mặt của Mộ Huyền Hoàng xanh mét, sớm biết nghịch tử này không nghe quản giáo như thế lúc trước không nên để hắn sống sót mà rời đi!

“Đúng.”

Một chữ vô cùng đơn giản nháy mắt khiến Mộ Huyền Hoàng ngồi liệt xuống.

Trên mặt ông ta mang theo vẻ không dám tin, cho dù trước kia mình làm chuyện có lỗi với hắn, huyết mạch thân tình kia là có thể nói bỏ là có thể bỏ sao? Hơn nữa lại là vì một nữ nhân……

“Trên đời này, nếu có người dám làm nàng chịu ủy khuất, ta đây không ngại tàn sát hết người trong thiên hạ để bảo vệ nàng.”

Đó là làm triều đại Ly Phong quốc thay đổi, hắn cũng quyết sẽ không để nàng ở đây chịu một tia ủy khuất.

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn bóng dáng thon dài của nam nhân, trong lòng hơi ấm áp, cả đời này, nàng có thể biết Vô Tình là may mắn cỡ nào?

Người nam nhân này tuấn mỹ như tiên, rồi lại khát máu như ma quỷ, duy chỉ ở trước mặt nàng mới bày ra tất cả nhu tình……

Nữ nhân ở đây đều ngây ngẩn cả người, đáy lòng bất giác nổi lên hâm mộ với Quân Thanh Vũ, rốt cuộc là nàng đã dẫm phải vận cứt chó gì mới có thể gặp được một nam nhân như vậy? Vì sao nam nhân này không phải là của bọn họ?

Nếu có thể gả cho hắn, dù là chết cũng cam nguyện.

“Tiện nữ nhân, ta muốn giết ngươi, ngươi đi tìm chết đi! A a a!”

Lòng đố kị mãnh liệt khiến Quản Nhạc điên cuồng, vừa rồi rõ ràng bị Vô Tình đánh trọng thương, lại không biết từ đâu ra lực lượng từ trên mặt đất đứng lên xông về phía Quân Thanh Vũ, trong tay lấy ra một trường kiếm, toàn bộ sát khí đều tụ ở phía trên thanh kiếm kia, tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương.

Giết nàng……

Nàng muốn giết nữ nhân này!

Đôi mắt của Quản Nhạc đỏ lên, sát khí dần nồng đậm, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía động tác của nàng ta, trong lòng lại thở dài thay Quân Thanh Vũ một tiếng.

Lần này là nữ nhân này xong đời rồi, cho dù là Ly vương cũng không kịp cứu nàng ta.

Ai bảo nàng ta đoạt nam nhân của Quản Nhạc? Lấy tính tình ác độc kia của Quản Nhạc sao có thể tha cho nàng? Chỉ bằng một nữ nhân trẻ tuổi và hài tử năm tuổi này, sao có thể là đối thủ của Quản Nhạc?

Quản Nhạc rút kiếm đã đến trước mặt Quân Thanh Vũ.

Thiếu nữ vốn không có bất kì động tác gì rốt cuộc nâng tay lên……

Nàng thậm chí ngay cả vũ khí cũng chưa rút, một ngọn lửa mãnh liệt đánh về phía Quản Nhạc, khi Quản Nhạc dần trợn to mắt thân thể kia lại hung hăng ngã ra ngoài lần nữa.

Từ lúc ban đầu đến kết thúc, cũng chỉ xảy ra ở trong chớp nhoáng.

“Ta đã nói ngươi quá yếu, chỉ bằng ngươi cũng muốn đối nghịch với mẫu than của ta?” Tiểu Hoàng Nhi làm mặt quỷ với Quản Nhạc bán thân bất toại trên mặt đất kia, cười hì hì nói: “Nếu không phải là mẫu thân kéo Hoàng Nhi, không cho Hoàng Nhi ra tay, ngươi đã sớm chết không toàn thây rồi, ngay cả chút thực lực ấy của ngươi còn chưa đủ để Hoàng Nhi nhét kẽ răng.”

Mẫu thân nói, thực lực của nàng không thể bại lộ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể ra tay, cho nên Tiểu Hoàng Nhi đã sớm muốn dạy dỗ nữ nhân này lại vẫn chỉ có thể nhịn xuống.

Không thoải mái, thật là không thoải mái, nàng rất muốn dùng ngọn lửa trêu đùa nữ nhân muốn đoạt phụ thân này.

Sắc mặt của mọi người đều cứng lại, Quản Nhạc là ai? Đệ nhất thiếu nữ thiên tài Ly Phong quốc, kết quả ở trước mặt một nữ nhân còn nhỏ tuổi hơn nàng, ngay cả một chiêu cũng đều không tránh được?

Buồn cười vừa rồi Quản Nhạc còn thề son sắt nói trừ mình ra thì không ai xứng đôi với Ly vương……

“Tiêu Nguyệt!”

Ánh mắt của Vô Tình lạnh xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quản Lâm, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, trong Ly Phong quốc không còn gia tộc Quản gia này.”

Tiêu Nguyệt đồng tình nhìn mọi người Quản gia, bọn họ đắc tội ai không tốt, cố tình trêu chọc người trong lòng của công tử, ai không biết Thanh Vũ cô nương có tầm quan trọng với công tử?

Đắc tội nàng còn có đường sống sao? Huống chi nữ nhân Quản Nhạc kia muốn giết Thanh Vũ cô nương, dựa theo thủ đoạn của Vô Tình công tử, kết quả của nữ nhân này sẽ thảm nhất……

“Công tử, yên tâm đi, Tiêu Nguyệt nhất định sẽ xử lý tốt chuyện ở nơi này.”

Vô Tình lạnh nhạt gật đầu: “Ai phản kháng giết không tha! Về phần Quản Nhạc…… Ta muốn chính là sống nàng không bằng chết, nếu nàng thiếu nam nhân, vậy mỗi ngày tìm một ngàn khất cái đưa cho nàng ta, ta muốn nàng ta trong vòng ba năm không thể mất mạng!”

Một ngàn khất cái?

Tiêu Nguyệt hung hăng rùng mình, nhưng cũng biết một ngàn khất cái này chỉ là bắt đầu mà thôi, ngoan độc hơn còn ở phía sau……

“Thanh Nhi.” Vô Tình xoay người đi về phía Quân Thanh Vũ, bàn tay to khẽ ôm chặt thân thể của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt tỏa ra một tia sáng, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, khẽ gật đầu, tùy ý để nam nhân ôm nàng nhảy vào trong hư không……

“Phụ thân, mẫu thân, các ngươi đừng bỏ Hoàng Nhi!”

Tiểu Hoàng Nhi nhìn thấy hai người này nói đi là đi, để một mình nàng ở nơi này, oan ức thiếu chút nữa khóc ra, mắt to vô cùng đáng thương nhìn phương hướng hai người biến mất.

Mẫu thân có phụ thân là không cần Hoàng Nhi sao?

“Hoàng Nhi tiểu thư.” Tiêu Nguyệt nhìn thấy Tiểu Hoàng Nhi muốn đuổi kịp, vội vàng đè lại bả vai của nàng, thân là thuộc hạ của hắn hẳn là phải tận chức tận trách, dù sao cũng không thể để tiểu gia hỏa này đi quấy rầy hai người ở chung với nhau.

“Không biết Hoàng Nhi tiểu thư có hứng thú xử lý chuyện ở đây với ta hay không?”

Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi sáng ngời, nở nụ cười vui vẻ: “Ta có thể chơi sao? Thật tốt quá, ta đã sớm chờ không kịp rồi, đặc biệt là nữ nhân ngu xuẩn vừa rồi kia dám sỉ nhục mẫu thân, ngay cả uống nước rửa chân cho mẫu thân nàng cũng đều không xứng!”

Ầm!

Ngay ở lúc mọi người không biết xảy ra chuyện gì, trên người Tiểu Hoàng Nhi toát ra từng ngọn lửa, cả người nàng đều đứng ở bên trong ngọn lửa, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ tươi cười tàn nhẫn khát máu.

“Nữ nhân họ Quản, còn có ngươi —— cẩu hoàng đế, để mẫu thân ta quỳ xuống xin lỗi nữ nhân kia? Ngay cả vương của bách thú cũng không dám để mẫu thân Tiểu Hoàng Nhi ta quỳ xuống, chỉ bằng nàng ta?”

Ngọn lửa mãnh liệt ở trên người Tiểu Hoàng Nhi bùng cháy, càng khiến nàng đặc biệt tươi đẹp. Lâm Vũ Phàn mở to hai mắt, hoảng sợ hét lên.

“Nàng không phải là người, nàng là Hóa Nhân Thú! Nàng là linh thú có thể hóa thành hình người?”

Không sai, hơi thở này thật sự là hơi thở của linh thú mới có……

Trời ạ, tiểu gia hỏa đáng yêu này lại là một linh thú! Còn dám kinh hãi một chút không?

“Không!” Sắc mặt của Quản Nhạc tái nhợt, giọng nói bén nhọn phá trường không.

Nàng chỉ để ý Tiểu Hoàng Nhi lớn lên không giống Vô Tình, lại xem nhẹ giữa mày của nàng và Quân Thanh Vũ cũng không có bất kì tương tự gì, mà tiểu nha đầu bị cho là dã loại này, lại là linh thú?

Tiện nhân kia từ đâu ra có vận khí tốt như vậy có được một Hóa Nhân Thú?

Nhưng mà, ngay ở không lâu trước đây, nàng còn nói muốn nghiền chết một Hóa Nhân Thú đơn giản như nghiền chết một con kiến. Nhưng sự thật lại là —— Hóa Nhân Thú muốn giết nàng chỉ cần thổi một hơi.

Ghen ghét và không cam lòng như móng vuốt gãi vào lòng Quản Nhạc, theo nàng tất cả đều là vận khí của nữ nhân kia quá tốt, loại vận khí tốt này sao có thể là nhân tài có thể làm được?

Nhưng nàng lại một chút không nghĩ đến, vì sao nàng không có vận khí như vậy?

Thật sự người nói Quân Thanh Vũ vận khí tốt cũng chỉ là đang ở ghen ghét loại vận may này không rơi lên người mình, nếu lúc trước không phải nàng cứu cự long màu đỏ một mạng, cự long kia cũng sẽ không giao trứng Phượng Hoàng cho nàng, rốt cuộc ngày đó ở đây không chỉ là một mình Quân Thanh Vũ, vì sao những người khác đều không có được?

Không có trả giá, vĩnh viễn sẽ không có thu hoạch.

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười tàn nhẫn, nghĩ đến phụ nữ Quản gia và cẩu hoàng đế kia vũ nhục Quân Thanh Vũ, lòng nàng không thể bình tĩnh lại……

Ánh trăng bao trùm đồi núi, Vô Tình ôm chặt thiếu nữ bên cạnh, vạt áo màu ngân bạch theo gió khẽ bay, đầu tóc hai người ở trong gió dây dưa, từ xa nhìn lại như là một bức tranh tuyệt mỹ khiến người ta hít thở không thông.

“Vô Tình, ngươi có cái gì muốn nói với ta?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nhướng mày hỏi.

Lúc trước hắn đã nói qua với nàng, lần này về nhà sẽ nói quá khứ có quan hệ với hắn cho nàng……

Vô Tình khẽ rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh không có một tia dao động: “Có nghe nói qua dược nhân hay không?”

“Dược nhân?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút.

Dược nhân…… Là dùng người sống thử dược, thử đều là dược kịch độc, hơi vô ý sẽ chết ở dưới kịch độc kia, thân là dược nhân cần phải phải có thân thể khỏe mạnh và sức chịu đựng, năm này qua năm khác đều sống trong kiếp thử dược, cho dù là cường giả Tiên Thiên cũng đều khó có thể chịu đựng.

“Mà ta…… Chính là một dược nhân.” Vô Tình nhìn về phía ánh trăng, trong ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, như đang tự thuật một chuyện không liên quan đến mình: “Bởi vì thân thể và thiên phú của ta, thích hợp trở thành người được chọn làm dược nhân nhất, hoàng đế Ly Phong quốc, cũng chính là phụ thân trên danh nghĩa kia của ta, vì nịnh bợ một thế lực trong Thần Kính đã tự mình dâng tặng ta, bắt đầu từ một tuổi, ta đã tiếp xúc vô số độc dược, suốt sáu năm ta đều ở địa phương không thấy ánh mặt trời kia, chưa từng tiếp xúc qua ngoại giới, sau đó mẫu thân của ta cuối cùng không đành lòng, giúp ta rời khỏi nơi đó, cuối cùng nàng lại chết ở dưới một chén độc dược……”

“Có lẽ ta là người được chọn tốt nhất, cũng có thể trở thành người nối nghiệp cho thế lực kia, cho nên ngay từ đầu thế lực kia phái người ở đại lục tìm hiểu tin tức của ta, dù cho Thần Kính đóng cửa, nhưng nơi đó còn có người cũng không rời khỏi đại lục, mười mấy năm qua, ta mai danh ẩn tích, ở Vô Tình Cốc, cũng ở ngoài Vô Tình Cốc thiết lập bẫy rập thật mạnh, cũng chỉ là vì để những người đó không phát hiện ra ta còn sống……”

Hài tử một tuổi còn không thể nhớ kỹ một chút chuyện, nhưng mà khi Vô Tình ở một tuổi đã bị phụ thân của mình đưa cho một thế lực biến thái dùng để làm dược nhân, có lẽ chính là cuộc sống nhiều năm kia khiến tính cách của hắn trở nên lạnh nhạt như thế, rốt cuộc khi đó hắn cxung chỉ là một hài tử cái gì cũng đều không hiểu.

Cố tình khi đó dễ dàng ảnh hưởng đến tính cách một đời người nhất……

“Vô Tình.”

Quân Thanh Vũ chượt đau lòng, so với Vô Tình, ít nhất nàng may mắn nhiều hơn, những ngày ở Quân gia không quá tốt, nhưng cũng an ổn vượt qua nhiều năm như vậy, hơn nữa còn có bằng hữu Quân béo này không rời không bỏ.

Mà Vô Tình lại một mình đối mặt với những ngày đen tối này, ngay cả mẫu thân thân sinh đều vì cứu hắn mà chết……

Nàng khẽ đi lên, từ phía sau ôm chặt thân thể của nam nhân, những năm gần đây, người nam nhân này thiếu quá nhiều ấm áp, tuy nàng không tiếp xúc với loại chuyện dược nhân này, nhưng cũng hiểu rõ đó là đen tối cỡ nào.

Vô số độc vật và vật phẩm kịch độc trộn vào nhau, những năm đó, rốt cuộc là hắn chịu đựng như thế nào?

“Vô Tình, bây giờ ngươi bại lộ mình ra, không lo lắng những người đó sẽ tìm ngươi gây rối sao?”

Vô Tình khẽ mím môi, vẽ lên độ cong lạnh nhạt: “Thần Chi Cảnh đã đóng cửa, người Thánh Cảnh trở lên đều phải rời khỏi đại lục này, có thể ở lại nơi này, cũng chỉ có Thánh Cảnh mà thôi, Thanh Nhi, dù cho bây giờ thực lực của ta còn không mạnh đến có thể đối kháng với thiên địa, nhưng ta sẽ dùng hết toàn bộ lực lượng để bảo vệ nàng.”

Thiếu nữ này là một phần ấm áp duy nhất trong lòng hắn, đó là cả đời đều không thể vứt bỏ……

Nghe lời nói của nam nhân, khóe môi của Quân Thanh Vũ khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt: “Kẻ địch của ngươi chính là kẻ địch của ta, Vô Tình, ngươi giúp ta quá nhiều lần, lúc này để cho ta đối mặt với tất cả nguy hiểm với ngươi, cho nên, ta thật sự rất cảm ơn ngươi đã nói chuyện này cho ta, cũng cho ta một cơ hội đối mặt nguy cơ với ngươi.”

Việc cấp bách bây giờ, đó là mau chóng tăng thực lực lên.

Chỉ có để thực lực tăng mạnh mới có thể sóng vai với người nam nhân này, không đến mức kéo hắn lui về phía sau.

Xem ra đã đến lúc đi tìm lão nhân gia sư phụ ông rồi……

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe vài cái, nở nụ cười không tiếng động, cách xa kiếp trước kiếp này, cũng không biết có phải tính tình của lão nhân kia vẫn thối như trước kia hay không……

Bình luận

Truyện đang đọc