Sau một chuyến gửi trẻ mồ côi đi Hồng Kông, Ma Cao thành công, kể từ đó tháng nào tới nộp thuế Đường Thập Nhất cũng đòi Tanaka Takao một lượt giấy thông hành. Tiền tươi bạc thật vào tay, lại được bọn trẻ ngọt ngào nũng nịu với mình bằng tiếng Nhật, Tanaka Takao đương nhiên là vui vẻ đồng ý, có điều ông ta vẫn thắc mắc, “Đường lão gia này, sao anh luôn tìm được giáo viên tiếng Nhật dạy chúng vậy? Quảng Châu có nhiều người biết tiếng Nhật đến thế cơ à?”
“Làm gì có chuyện đó, tôi toàn phải tìm người tận Phật Sơn với Hương Sơn đấy, về sau nếu thiếu giáo viên quá có khi tôi sẽ sang tận Thượng Hải tìm.” Đường Thập Nhất đáp, “Thực ra ta cũng có thể để giáo viên dạy tiếng Nhật cho một số thanh niên, bọn họ học nhanh hơn trẻ con, học xong ta lại cho họ dạy lũ trẻ, đại tá thấy ta có nên mở một trường dạy tiếng Nhật không?”
“Nghe thì cũng được, nhưng tôi chỉ sợ bọn thanh niên chúng không chịu nghe anh đâu.” Tanaka Takao cười nhạo, “Đường lão gia ạ, anh đừng chọc vào lớp người ấy thì hơn, coi chừng chúng đánh chết anh thì quân Nhật chúng tôi lại mất một người bạn quý.”
Ngụ ý là không thể tin vào lớp học sinh thanh niên được, Đường Thập Nhất cũng không cố hỏi nữa, hắn chỉ cười cười rồi chào ra về.
Thực ra Tanaka Takao nói không sai, những ngày này Đường Thập Nhất ra đường mà không dẫn theo hơn chục vệ sĩ thì tưởng như lúc nào cũng có người sẵn sàng chọi đá vào hắn – bất kể hắn từng giết bao nhiêu quân Nhật, hay hắn là người duy nhất trong tứ đại gia tộc còn trụ lại Quảng Châu, rồi hắn hồi sinh thương nghiệp Quảng Châu một cách kỳ diệu, cả việc hắn cứu mấy trăm mấy nghìn trẻ mồ côi cũng không thay đổi được sự thật hắn đang cấu kết với quân Nhật bán thuốc phiện đầu độc đồng bào, hắn là một tên Hán gian.
Lắm khi đi qua Hoàng Hoa Cương (*), hắn nghĩ có khi nào mình sẽ bị tạc một bức tượng quỳ gối trước cổng, để mỗi người đi qua nhổ nước miếng hay không?
Thế rồi hắn lại nhớ đến lời thách thức nhàm chán với Bạch Văn Thao, “Dù bị nhổ nước miếng tôi cũng không thua ai hết.” để rồi lắc đầu cười đi tiếp.
Từ sau hôm cởi bỏ mọi khúc mắc với Bạch Văn Thao, Đường Thập Nhất có thể thoải mái cùng anh ta đi ăn, đi coi kịch, nhiều lúc tán chuyện cao hứng quá họ cũng bất kể đang ở giữa quán trà hay ở nhà mình, cứ thích lên là cả hai cao giọng xướng một khúc kịch, Bạch Văn Thao còn đỡ chứ cái giọng thanh thanh của Đường Thập Nhất mà cất lên thì khách ngồi kế bên tha hồ giật mình. Cũng vì thế mà lời đồn đại về quan hệ của họ cũng dần truyền ra, người ta nói Đường Thập Nhất chán đàn bà con gái rồi nên học đòi chơi bời với kép nam, khốn nỗi Quảng Châu rơi vào tay giặc, đâu còn đào kép nào ra hồn cho hắn chơi. Thế là không hiểu hắn moi móc được Bạch Văn Thao từ gánh hát rong nào, đem về chơi trò điên long đảo phượng.
Thỉnh thoảng Chu Truyền Hi cũng tò mò hỏi, “Thế giờ hai người đã hết trong sáng chưa?”, thế là Bạch Văn Thao sẽ nhồi một cái bánh bao xá xíu vào miệng ông ta rồi đáp, “Ông trong sáng với tôi thì tôi trong sáng với Đường Thập Nhất!”
Thực ra Bạch Văn Thao và Đường Thập Nhất vẫn là hai kẻ đồng điệu về tâm hồn như trước, ngoài nắm tay, ôm ấp ra họ chẳng có hành động gì quá trớn. Cũng không phải hắn thấy trở ngại gì, đơn giản là hắn nghĩ thế này cũng tốt, hắn cũng không cố gắng tiến xa hơn trong mối quan hệ với Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất đã có quá nhiều chuyện để lo nghĩ rồi, hắn không muốn cậu ta phải đau đầu thêm vì hắn nữa.
Tháng 3 năm 1939, quân Nhật bại trận ở Sán Đầu; tháng 4, em họ Nhật Hoàng và sáu tên tùy tùng bị quân Bát Lộ (*) bắt sống. Thất bại liên tiếp khiến chúng sôi sục giận dữ, rồi bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ. Nhưng hệ thống trạm kiểm soát của chúng cực kỳ cẩn mật, không một ai qua được mà không có giấy thông hành, kể cả có gián điệp cũng không thể truyền thông tin ra ngoài mới phải.
Tanaka Takao ngồi lì trong văn phòng ở Bộ chỉ huy cả buổi sáng, ông ta cau có nghĩ về nội dung hội nghị quân sự ngày hôm qua: phải bắt bằng được gián điệp ở Quảng Châu, nếu không cái ghế này sẽ vào tay kẻ khác.
Thực ra người đầu tiên Tanaka Takao nghi ngờ chính là Đường Thập Nhất, mấy tháng qua chỉ có hắn mỗi lần cho trẻ mồ côi xuất cảnh luôn gửi kèm theo một giáo viên, nếu gián điệp thoát được khỏi Quảng Châu… chỉ có thể là nhờ hắn.
Nhưng ông ta lại không nỡ bỏ qua năm mươi vạn đồng Đường Thập Nhất nộp cho mình mỗi tháng, nếu giết Đường Thập Nhất, còn ai thao túng được cả Quảng Châu này?
Ông ta hít sâu một hơi rồi đành nhấc điện thoại lên, “Trung tá Nikaidou, bắt Đường Thập Nhất về đây. Phải, bắt về, lý do là nghi ngờ anh ta là gián điệp!”
Khi trung tá Nikaidou dẫn đầu một đội hiến binh xông vào Vạn Hối, Đường Thập Nhất đang ngồi nghe kế toán Hà trình bày sổ sách. Lúc cánh cửa bị đạp tung và cả đám người đằng đằng sát khí ập vào phòng, hắn còn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục hỏi kế toán Hà, “Khoản của ông chủ Giang đâu, đã hẹn là cuối tháng sẽ nộp cơ mà, sao chỉ có ngần này thôi?”
“Ông… ông chủ Giang có mở kỳ phiếu (*), mùng 10 tháng sau là đến hạn… ngân hàng Hoa Kỳ…. đảm bảo, rất tin… tin tưởng…” kế toán Hà lắp bắp vì sợ, “Thập Nhất gia… hay tôi đi ra trước được không ạ?”
“Đi đâu? Đầu tháng nào chẳng nộp thuế cho quân Nhật, mớ sổ sách này của anh cũng là tính cho quân đội Nhật hết đấy, trung tá Nikaidou đến giám sát là bình thường chứ sao.” Lúc này Đường Thập Nhất mới ngẩng lên, cười cười với Nikaidou, “Chào trung tá, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến thăm Vạn Hối thế?”
“Bắt hắn lại!” Nikaidou chẳng thèm làm bộ làm tịch như cấp trên của hắn, “Đường Thập Nhất mày dám phản bội quân đội Nhật, làm gián điệp cho địch, theo lệnh của đại tá, tao bắt mày!”
“Buông ra!” Đường Thập Nhất quát lui bọn lính đang lao vào lôi hắn, “Trung tá, coi chừng lời lẽ của anh đấy, mời tôi đến hỏi chuyện thì không sao, tôi rất sẵn lòng đi. Nhưng nếu anh động tay chân, hù dọa lúc tôi đang làm việc, ngộ nhỡ tôi bệnh liệt giường dăm bữa nửa tháng thì…” Đường Thập Nhất vơ đống sổ trên bàn ném toẹt xuống chân Nikaidou, “Thuế má của cả thương hội Quảng Châu tháng này phiền anh tính hộ nhé.”
“Chớ có kiêu căng! Đường Thập Nhất!” Nikaidou trợn mắt quát nhưng cũng không dám thô bạo với Đường Thập Nhất nữa, phải biết rằng hắn cũng có một phần trong số thuế cống nạp ấy.
“Thập Nhất là người làm ăn, tôi chỉ biết lễ thượng vãng lai, ngài kính tôi mấy phần, tôi kính lại ngài chừng ấy.” Đường Thập Nhất phủi áo khoác ngoài rồi đứng dậy, “Đại tá đã có lời mời đương nhiên tôi sẽ đến, chẳng có gì phải dây dưa cả.”
Nikaidou hất đầu với bọn lính, chúng liền tránh đường cho Đường Thập Nhất đi ra, lên xe quân cảnh.
Nhất thời toàn bộ Vạn Hối rơi vào hỗn loạn.
Xe quân cảnh đi vào khu doanh trại, nhưng lần này nơi Đường Thập Nhất được mời đến không còn là văn phòng của Tanaka Takao nữa mà là nhà giam ngầm âm u tăm tối. Nikaidou đưa Đường Thập Nhất đến một buồng giam, mở cửa ra, “Vào đi, đại tá sẽ đích thân thẩm vấn anh.”
“Chẳng mong gì hơn.” Đại quỷ dễ xử lý, chỉ sợ tiểu quỷ mới khó chơi. Đường Thập Nhất chẳng ngại gì, hắn ung dung đi vào rồi đứng dựa vách tường và rút thuốc lá ra, “Hút một điếu được chứ?”
“Tùy anh.”
Nhìn vẻ bình tĩnh của Đường Thập Nhất, Nikaidou không sao tin được hắn là gián điệp. Quân Nhật mà thua thì tên Hán gian đầu sỏ như hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị bắt chém đầu chứ? Cũng vì thế mà khi Tanaka Takao ra lệnh hắn đã phải hỏi đi hỏi lại có đúng là “bắt” chứ không phải “mời” hay không.
Có điều việc gần đây quân đội Nhật chiến bại liên tiếp cũng là sự thật, Nikaidou nghĩ, cùng lắm thì giết Đường Thập Nhất đi rồi tìm người khác bán thuốc phiện, việc kiếm lời thì ai chẳng muốn làm.
“Thưa đại tá, Đường Thập Nhất đang ở buồng giam.” Nikaidou đi báo cáo với Tanaka Takao, khi vào hắn thấy mấy tên lính đang loay hoay bố trí thiết bị nghe trộm.
“Ừm, trong lúc tôi thẩm vấn anh ta các anh cứ đứng cạnh nghe, không được động thủ.” Tanaka Takao ra lệnh rồi cùng Nikaidou vào nhà giam.
Thấy Tanaka Takao vào, Đường Thập Nhất nhíu mày tỏ ý bất mãn, “Đại tá Tanaka, có chuyện hiểu lầm thì chúng ta thong thả giải quyết, làm sao phải bắt bớ thế này?”
“Đường Thập Nhất, mày khai thật đi, bọn giáo viên tiếng Nhật mày đưa đi có phải gián điệp tình báo không?!” Tanaka Takao quát hỏi luôn, không hề khách sáo như mọi lần, “Chúng tao đã nhận được thông tin chính xác, có gián điệp trà trộn trong bọn chúng làm quân đội chúng tao thua mấy trận rồi!”
“Gián điệp tình báo cái gì?! Tình nhân thì có!” Đường Thập Nhất cũng cao giọng lại, “Con nhỏ đi chuyến đầu tiên ấy, ông gặp rồi còn gì. Cô ta là Triệu Ngọc Oánh, tôi chơi chán thì tôi cho đi, chuyến thứ hai là ông giáo Hoàng, tóc bạc da mồi thì làm tình báo với ai? Sao ông không bảo bà quét rác ở doanh trại các ông là gián điệp đi?! Còn cái thằng đi chuyến thứ ba là Kim Vinh, mặt trắng ẽo ợt, cậy biết mấy câu tiếng Nhật thì ra vẻ ta đây có học, suốt ngày xoắn lấy Bạch Văn Thao. Tôi ghét quá tôi mới phải đẩy nó đi! Còn mấy đứa nữa tôi không thèm nói, đằng nào tôi cũng hỏi thẳng ông luôn, ông nghi ai là gián điệp nào? Tôi lôi nó về đây ngay cho ông, đích thân tôi sẽ tiễn nó vào mồ chôn tập thể!”
“Lớn lối với tao cũng vô ích thôi!”
Tanaka Takao đột nhiên vung côn bổ xuống đầu Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất không ngờ lão dám ra tay nên trúng luôn một đòn, hắn lảo đảo đổ phịch vào tường, máu tươi tuôn như suối. Hắn cắn răng đưa tay bưng vết thương, vừa nén giận vừa nói tiếp, “Đại tá Tanaka, hôm nay không phải ông muốn thẩm vấn tôi, tự ông đã khẳng định tôi có tội rồi. Đã thế còn bảo thẩm vấn cái gì?! Ông giải tôi ra mồ tập thể bắn chết tôi đi! Vừa giả vờ hỏi cung dân chủ vừa định vu oan giá họa à, như thế người Trung Quốc chúng tôi gọi là gì ông biết không, là vừa làm đĩ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết đấy!”
“Nói đủ chưa?!” Tanaka Takao sấn đến, thụi một đấm vào bụng Đường Thập Nhất, “Người Nhật bọn tao không cần lũ lợn chúng mày dạy bảo! Hôm nay tao còn bắt mày vào nhà giam, lần sau thì vào trại tập trung nhé!”
“Tao biết… tao biết mày dám… làm thế mà…” Đường Thập Nhất cúi gập người, hắn chống tay vào tường, cố hít sâu rồi mới gắng gượng đứng thẳng dậy, nói, “Nhưng tao cho mày biết, Đường gia này không chỉ bán thuốc phiện đâu. Mày thấy thiên hạ hút thuốc phiện hả, thế mày tưởng thuốc phiện ở đâu ra? Ai móc nối đường dây vận chuyển cao thuốc phiện? Mày thử để người khác đi xem, tao đảm bảo nó không đi được quá 10 cây số đâu!”
“Đường Thập Nhất, đừng tưởng Quảng Châu chỉ có mình mày là trùm!”
“Thật ngại quá, nhưng đúng là chỉ còn mình tao đấy!” Đường Thập Nhất cười ha hả, “Đường Tưởng Trịnh La, La lão gia bị bọn Nhật chúng mày đánh chết, Trịnh gia kinh doanh ngân hàng thì bị chúng mày vơ vét sạch tiền, mợ Tưởng thì ghê gớm rồi, bà ấy đốt sạch thuốc phiện ở Quảng Châu để khỏi phải theo chúng mày làm giặc! Chỉ có Đường Thập Nhất này còn ở đây, cũng chỉ có Đường Thập Nhất này còn phục vụ chúng mày! Tao chế hồng phiến, bán thuốc phiện, mở nhà thổ, sòng bạc, tao cho vay nặng lãi, bây giờ tao mà ra đường một mình thì chưa đi được năm bước là bị ném đá chết rồi! Trước mặt người ta gọi tao là Thập Nhất gia, sau lưng họ chửi tao là quân chó săn b*n n**c! Tao phản bội quân Nhật à? Làm gián điệp tình báo à? Ha ha, sao mày không bảo tao là anh hùng chống Nhật đi, để thiên hạ dựng bia tưởng niệm tao trong Hoàng Hoa Cương luôn!”
“Thằng khốn!” Tanaka Takao đạp Đường Thập Nhất ngã lăn ra sàn rồi rút súng ra, lên đạn răng rắc, “Tao sẽ giết mày ngay lập tức!”
“Đại tá ơi!” Nikaidou giật mình, hắn vội vàng chạy đến, ghé tai thì thầm với Tanaka Takao, “Tiền thuế tháng này vẫn chưa…”
“Câm mồm! Tôi bảo các anh đứng yên cơ mà, anh nói lung tung cái gì!” Tanaka Takao trợn mắt với hắn rồi quay sang dí súng vào thái dương Đường Thập Nhất, “Khai ra! Còn gián điệp nào ở Quảng Châu nữa?!”
“Tao chẳng có gì để khai với mày cả!” Đường Thập Nhất nghiến răng đáp.
“Còn cứng đầu!” Tanaka Takao dộng báng súng vào hàm Đường Thập Nhất, khóe miệng Đường Thập Nhất rách toét một vệt, máu nhỏ tong tong xuống sàn.
“Tao khai bừa một đứa chết thay thì khó lắm à?! Nhưng mà tao không biết, tao bảo tao! Không! Biết!” Đường Thập Nhất trừng mắt lại với Tanaka Takao, hai con ngươi hắn muốn tọt khỏi tròng.
“Súc sinh!” Tanaka Takao xô ngã Đường Thập Nhất rồi nổ súng bắn liền hai phát xuống sàn nhà ngay cạnh hắn.
Đường Thập Nhất siết chặt nắm tay, chờ đợi hành động tiếp theo của Tanaka Takao, nhưng Tanaka Takao lại hạ súng xuống rồi tiến lại giơ tay ra với hắn, “Đường lão gia, đắc tội rồi. Với biểu hiện của anh nãy giờ tôi tin rằng anh không phải gián điệp.” và bất thần ông ta giơ súng lên bắn liền ba phát trúng ngực Nikaidou, “Mà là nó!”
Nikaidou vừa xong còn đang thả hồn về phần tiền thuế được chia giờ đã nằm bất động trên sàn, chẳng kịp hiểu điều gì xảy ra.
“Đại tá?” Đường Thập Nhất nuốt xuống ngụm máu loãng trong miệng, nhất thời hắn không biết phản ứng ra sao.
“Tôi đã nghi từ đầu rồi, vừa rồi tôi giả vờ định đánh chết anh nó mới lòi đuôi ra.” Tanaka Takao vỗ vai Đường Thập Nhất, “Nó sợ anh mà chết thì không còn ai làm đệm lưng cho nó nữa nên mới khuyên tôi đừng giết anh. Nếu không phải trong lòng có quỷ thì việc gì phải lo anh sống hay chết?”
Đường Thập Nhất mím môi không đáp, Tanaka Takao liền dẫn hắn ra khỏi nhà giam, “Đường lão gia, thật ngại quá, anh là nam tử hán đại trượng phu chắc không để bụng mấy vết thương xoàng này đâu hả?”
“Được giúp quân đội Nhật tìm ra nội gian, lấy lại sự trong sạch cho chính mình thì đau đớn bên ngoài không đáng gì cả.” Đường Thập Nhất vừa nói vừa móc khăn tay ra rịt vết thương trên trán.
“Tôi đã gọi tài xế Lưu Trung của anh chờ ở ngoài rồi, anh về nghỉ ngơi cho khỏe, tôi sẽ gửi nhân sâm thượng hạng đến nhà anh.” Lên đến mặt đất, Tanaka Takao liền trở về phòng làm việc, “Thôi tôi không tiễn nhé, Đường lão gia.”
“Vâng, làm phiền đại tá rồi.” Đường Thập Nhất quay lưng đi ra cổng, vừa đi vừa nghiến răng chửi, “Sẽ có ngày mày phải trả tao cả vốn lẫn lời!”
“Lão gia!!!” từ xa Lưu Trung đã thấy Đường Thập Nhất lếch thếch đi đến trong bộ đồ bẩn thỉu, ông ta vội vàng chạy lại đỡ hắn, “Cậu làm sao vậy! Bọn Nhật đánh cậu à?! Để tôi đưa cậu đi viện!”
“Không cần! Bị thương ngoài da thôi, đi viện làm gì!” Đường Thập Nhất dựa vào Lưu Trung để chui vào xe, lên xe rồi hắn mới để lộ vẻ mặt đau đớn, “Về nhà đi, gọi bác sĩ Trương đến là được!”
“Nhưng mà lão gia…”
“Đi về nhà!” Đường Thập Nhất hét lên.
“Vâng vâng, ta về nhà, về nhà ạ.” Lưu Trung biết một khi Đường Thập Nhất đã quyết thì không ai gàn được, ông ta đành phải nghe lời hắn, lái xe thật nhanh về nhà.
Nhưng xe vừa chạy khỏi doanh trại được tầm mười phút thì đột nhiên một cái xe ba gác chất đầy rơm từ bên đường phi ra, đống rơm trên xe đang bốc cháy, Lưu Trung vội vàng đánh tay lái, tránh được đám lửa thì xe đâm thẳng vào cây cột ban-công ven đường. Đường Thập Nhất bị chấn động hoa cả mắt, hắn chưa kịp tỉnh trí lại thì đã bị lôi ra khỏi xe, rồi bị trùm một cái bao tải lên đầu và một cơn mưa dùi cui nện xuống.
Giữa những tiếng chửi bới “Đánh chết quân Hán gian!” “Đánh chết đồ b*n n**c!”, Đường Thập Nhất liều mạng cuộn mình lại, hai tay ôm ghì lấy đầu. Hắn thấy đau đớn, nhưng những cú gậy nện vào người không khiến hắn đau bằng lời chửi bới, đó mới là từng nhát đâm thẳng vào tim hắn!
Nếu hắn cứ thế này mà chết, có khi nào toàn dân Quảng Châu sẽ hân hoan sung sướng, đốt pháo hoa ăn mừng không?
Đau… đau quá a…
Không biết Đường Thập Nhất đã ăn bao nhiêu cú đánh cho đến khi hắn nghe thấy một tràng tiếng súng “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” cùng với tiếng người giận dữ quát “Lũ bạo dân này! Lũ loạn dân! Có giỏi thì đánh bọn Nhật đi! Đi ra chiến trường đi!”, thế rồi bao tải trên đầu hắn bị giật ra, Đường Thập Nhất chưa kịp mở mắt thì đã nằm gọn trong lòng người đó.
“Không sao, không sao cả.” Bạch Văn Thao ôm hắn vào lòng mà thấy hai tay mình đầy máu, tim hắn như ngừng đập, hắn vội vàng bế Đường Thập Nhất lên, “Tế Vinh! Đại Bằng! Đưa xe cảnh sát đến đây! Nhanh lên!”
“Văn Thao, Văn Thao…” trước khi lả đi Đường Thập Nhất còn gắng gượng níu áo Bạch Văn Thao mà nói, “Nếu tôi chết… giúp tôi… giúp tôi giữ Quảng Châu… giúp tôi giữ Quảng Châu…”
“Cậu điên à! Ai bảo cậu sẽ chết! Không ăn phát đạn nào chết làm sao được! Cậu có phải Đường Thập Nhất nữa không hả!?” Bạch Văn Thao cởi áo khoác trùm cho hắn, “Đường Thập Nhất đâu có dễ chết vậy! Không sao cả, không việc gì cả!”
“Ừ, tôi là Đường Thập Nhất… tôi sẽ không chết, tôi là Đường Thập Nhất, tôi sẽ không chết…” Đường Thập Nhất tựa đầu vào ngực Bạch Văn Thao, dần dần mê man.
====
(*) Hoàng Hoa Cương: công viên Hoàng Hoa Cương ở Quảng Châu, diện tích gần 160.000m2, là nơi được xây dựng để tưởng niệm 72 liệt sĩ trong cuộc khởi nghĩa Quảng Châu (khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương) do Đồng minh hội lãnh đạo năm 1911 và nhiều chí sĩ yêu nước khác của Trung Quốc.
(*) quân Bát Lộ: lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, tiền thân của quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
(*) kỳ phiếu: hình thức giấy cam kết trả tiền vô điều kiện do người lập phiếu (con nợ) lập để hứa trả một số tiền nhất định cho người thụ hưởng (chủ nợ) vào một thời điểm nhất định. Kỳ phiếu thương mại phải được sự bảo lãnh của ngân hàng hoặc công ty tài chính, sự bảo lãnh này đảm bảo cho khả năng thanh toán của kỳ phiếu (đến hạn mà con nợ không trả được thì ngân hàng bảo lãnh sẽ trả tiền cho chủ nợ; đổi lại khi nhận bảo lãnh, ngân hàng sẽ thu phí từ con nợ).
Nhân tiện Du giải thích luôn về “quân phiếu”, mình nghĩ phần lớn các tình iêu cũng hiểu đại ý khái niệm này rồi nhưng vẫn nói thêm cho các bạn chưa hiểu, “quân phiếu” ở đây tương tự như “kỳ phiếu”, nó là một dạng giấy nợ. Trong thời kỳ chiến tranh hoặc giai đoạn xây dựng đất nước, nhà cầm quyền có thể huy động vốn trong nhân dân bằng cách “vay” tiền của dân và ký giấy nợ (chúng ta từng có “công phiếu”, “trái phiếu chính phủ”…), khoản tiền này được hứa hoàn trả vào một thời điểm nhất định được ghi trong “phiếu”, có thể tính lãi hoặc không.
Trong trường hợp này, Nhật đi xâm lược và vơ vét tài sản của dân bản địa bằng cách ép người dân đổi tài sản lấy “quân phiếu”, và đương nhiên là tiền này dùng để bỏ túi quân đội, còn người dân thì đừng hòng nhận lại tài sản của mình trong mọi tương lai rồi.