VÔ THANH HÍ 1938

Việc Đường Thập Nhất che chở Bạch Văn Thao không khác gì một cái tát vào mặt Lưu Nguyên Tường, nhưng ngoài giận dữ ông ta còn phải giật mình kinh ngạc hơn nữa. Dù đã giao binh phù cho Đường Thập Nhất nhưng ông ta vốn nghĩ kể cả Đường Thập Nhất nắm binh phù trong tay cũng không thể kiểm soát đội quân của mình được, chỉ cần cứu được con gái ra ông ta sẽ tóm lấy cái cớ Đường Thập Nhất không bảo vệ được cả người vợ góa của Phó Dịch Viễn để buộc hắn phải trao lại binh quyền cho mình. Hôm nay Lưu Nguyên Tường đã đứng vững tại Quảng Châu, chỉ cần nắm lại được quân đội ông ta chắc chắn có thể khiến mọi đại gia tộc ở đây im lặng cúi đầu.

Vậy mà ông ta không thể tưởng tượng được làm thế nào chỉ trong một đêm Đường Thập Nhất đã thu phục được cả Chu Truyền Hi lẫn Lương Vũ? Ông ta vội vàng đến bệnh viên thăm bọn họ, cốt để dò hỏi có phải Đường Thập Nhất đã bắn họ bị thương vì muốn ép họ thỏa hiệp không, nhưng cả hai đều nhất nhất đáp không có chuyện đó, họ chỉ bị thương lúc thao luyện mà thôi, “Đường tư lệnh không hề động tay chân với chúng tôi.”

Ba tiếng “Đường tư lệnh” làm Lưu Nguyên Tường thấy đặc biệt chướng tai.

“Sĩ quan Đàm, anh cho tôi biết rốt cuộc thằng nhãi họ Đường ấy đã làm trò gì để khuất phục bọn chúng hả?” ra khỏi phòng bệnh, Lưu Nguyên Tường túm sĩ quan Đàm ra góc khuất ở hành lang chất vấn.

“Anh ta chẳng làm gì cả, tối hôm đó anh ta chỉ yêu cầu bọn họ đấu đối kháng, cùng truy bắt một người, kết quả là người kia thắng, hai vị tiểu đoàn trường thua, còn vì sao hai người bọn họ đột nhiên phục tùng Đường Thập Nhất thì tôi không biết.” Sĩ quan Đàm lạnh nhạt đáp.

“Anh nghe đây, anh theo sát Đường Thập Nhất cho tôi, cố tìm hiểu xem nó nắm được nhược điểm gì của Chu Truyền Hi và Lương Vũ rồi. Dứt khoát tôi phải lấy lại quân đội, bảo Lưu Nguyên Tường này chịu thua một thằng ranh con miệng còn hôi sữa, không thể chấp nhận được!” Lưu Nguyên Tường nghiến răng nói, thấy sĩ quan Đàm chẳng phản ứng gì, ông ta lại mạnh tay vỗ đầu hắn, “Nghe rõ không!”

“Vâng, tôi nghe rồi.” xem ra Lưu Nguyên Tường đã nổi điên thật rồi, ông ta đánh cho cái mũ trên đầu sĩ quan Đàm rơi luôn xuống đất, hắn liền cúi xuống nhặt mũ lên, “Tôi không biết vì sao hai vị tiểu đoàn trưởng chịu phục Đường Thập Nhất, nhưng tôi biết một điều.”

“Cái gì…” hai mắt Lưu Nguyên Tường đột ngột lồi ra, ông ta sững sờ cố xô sĩ quan Đàm vừa bất thần ôm chầm lấy vai mình ra, con dao găm cắm trên ngực ông ta cũng theo đó mà bị rút phựt ra, ông ta ngã phịch xuống đất mà không kịp kêu lấy một lời.

“Tôi chịu phục Đường Thập Nhất, vì ông hết thời rồi.” Sĩ quan Đàm nhét con dao vào tay Lưu Nguyên Tường, bỏ lại một câu mà không cần biết ông ta còn nghe được hay không, “Đường tư lệnh nói anh ta sẽ phụng dưỡng Lưu phu nhân đến hết đời, ông an tâm nhắm mắt đi.”

Chiều cùng ngày, báo chí Quảng Châu đã kịp đưa tin “Lưu Nguyên Tường tự sát trong bệnh viện vì quá thương tiếc con gái” với độ dài khổ báo hết sức đáng nể, và năm giờ chiều thì Đường Thập Nhất thay mặt Lưu phu nhân đang đau khổ tột độ đến sở cảnh sát giải quyết mọi thủ tục pháp lý. Dù hắn chỉ vào một mình, để lại vệ sĩ ngoài cổng nhưng cục trưởng Lương Vĩ Bang vẫn vội vàng chạy ra đón hắn, “Thập Nhất gia tới mau quá, thực ra thủ tục cũng không vội thế đâu ạ, sáng mai ngài tới cũng được…”

“Lưu phu nhân muốn đón lão tiên sinh về sớm được phút nào hay phút ấy, thành ra đành phải làm phiền các ngài cố thêm một chút vì chuyện nhà chúng tôi vậy.” Đường Thập Nhất không hề tỏ vẻ kiêu căng, hắn đứng giữa phòng, mỉm cười với Bạch Văn Thao, “Khi nào xong việc tôi xin mời các ngài một bữa.”

“Thập Nhất gia khách khí quá, cảnh sát nhân dân phải vì dân làm việc a, làm sao đã nghỉ sớm thế được!” Lương Vĩ Bang gọi thủ trưởng của Bạch Văn Thao lại, gã là Lý Quốc Cường – đội trưởng đội hình sự, “Anh kia! Đó, đứng đực ra đấy làm gì, chuẩn bị giấy tờ mang ra đây nhanh!”

“Tôi ạ? Dạ, vâng vâng!”

Lý Quốc Cường cuống quýt lục tủ hồ sơ, lại nghe thấy Đường Thập Nhất nói, “Mọi người đừng để ý đến tôi, cứ làm việc tự nhiên đi, để Bạch Văn Thao giúp tôi làm thủ tục cũng được.”

“Phải phải, Văn Thao là cẩn thận nhất đấy, thôi A Cường đừng có đứng đó quẩn chân, bảo Văn Thao làm đi!” Lương Vĩ Bang đổi giọng ngay lập tức, ông ta chạy sang vỗ vai Bạch Văn Thao đương cau mày nghĩ ngợi gì chẳng rõ, “Văn Thao, tôi mời Thập Nhất gia vào phòng lấy cung ngồi tạm, cậu chuẩn bị tài liệu rồi mang vào cho Thập Nhất gia, biết chưa?”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Bạch Văn Thao gật đầu, Lương Vĩ Bang liền đưa Đường Thập Nhất vào phòng lấy cung.

Bạch Văn Thao sắp ngay ngắn xấp tờ khai cầm vào phòng lấy cung, Lý Quốc Cường sấn đến huých mạnh một cái vào vai hắn làm xấp giấy trên tay Bạch Văn Thao rơi tung tóe ra sàn, “Ngon quá nhỉ, leo cao rồi cơ đấy!”

Bạch Văn Thao vốn đã để dành đủ tiền chạy chức đội trưởng, chỉ vì chuyện xảy ra với Tiểu Đào làm hắn hoàn toàn nhụt chí không thiết gì nữa, bởi thế đến giờ hắn vẫn chỉ là chân loong toong, thôi đành nhịn đi một chút, “Anh Cường à, tôi làm việc thôi mà, có trèo cao chi đâu, anh bảo sao thì tôi biết vậy thôi.”

“Biết thế thì tốt, bằng không nhỡ có chuyện gì thằng đội trưởng này cũng khó ăn khó nói.” Lý Quốc Cường nói rồi cố tình di gót giày qua mấy tờ khai dưới sàn rồi giắt cây côn rời khỏi sở.

“Văn Thao, cứ kệ cha nó.” Tế Vinh chạy lại giúp hắn nhặt giấy lên.

“Chó sủa thì nghe hoài, hơi đâu mà để ý.” Bạch Văn Thao cười, đổi mấy tờ khai mới rồi mang vào phòng lấy cung.

Không ngờ trong phòng chỉ còn mình Đường Thập Nhất, Bạch Văn Thao hỏi, “Cục trưởng Lương đâu rồi?”

“Tôi bảo hơi đói, ông ta đi mua đồ ăn rồi.” Đường Thập Nhất chớp mắt hết sức vô tội, “Tôi còn bảo mấy món bình thường tôi ăn không vô, phải mua đúng bánh ngọt tiệm Mỹ Tâm mới được.”

Bạch Văn Thao bật cười, kéo ghế ngồi xuống, “Ngài chỉ muốn đẩy ổng đi thôi, làm gì phải quá đáng thế?”

“Không quá đáng ổng đâu có chịu đi?” Đường Thập Nhất cũng cười, hắn nhận xấp tờ khai trên tay Bạch Văn Thao, điền từng tờ một, chữ hắn viết bằng bút máy xem ra còn thanh thoát hơn bút lông.

Bạch Văn Thao nhìn hắn điền, nhắc nhở mấy điểm cần chú ý, xong tờ nào Đường Thập Nhất đưa luôn cho hắn tờ đó, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng ngòi bút máy xoàn xoạt trên giấy.

Đến khi tờ khai thứ hai hoàn thành, rốt cuộc Bạch Văn Thao nhịn hết nổi phải hỏi, “Lưu tiên sinh… đáng thương quá, phải không?”

“Ừ, phải rồi, có mỗi một đứa con gái, giờ thì cả con lẫn rể đều chết, đáng thương lắm.” Đường Thập Nhất nhướng một mắt nhìn hắn.

“À…” Bạch Văn Thao thoáng ngập ngừng, phải rồi, hắn coi như là kẻ thù giết con của Lưu Nguyên Tường còn gì, “Thập Nhất gia, tôi nghĩ… dù ông ta có sống… cũng không ảnh hưởng gì đến ngài… phải không?”

Dường như Đường Thập Nhất cảm thấy bất mãn với điều Bạch Văn Thao vừa nói, hắn buông bút, ngồi thẳng lên, đặt hai tay chỉnh tề trên gối, giọng nói vốn vẫn thân tình đột nhiên trở nên cứng cỏi, “Phải, đúng là chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng Thập Nhất làm việc… luôn cần chắc chắn.”

Nghe câu này phút chốc Bạch Văn Thao đã sáng tỏ, hắn không hỏi thêm nữa, chỉ trỏ tay vào một tờ khai nữa, “Ừm, đây nữa, chép lại câu này rồi ký tên là xong.”

“Bạch tiên sinh.” Đường Thập Nhất vẫn chưa thay giọng, “Giờ thì anh vẫn thấy tôi đáng làm bạn anh chứ?”

“Nếu ngài thôi gọi tôi là Bạch tiên sinh thì vẫn còn đáng.” Bạch Văn Thao nhún vai, “Tôi làm việc chỉ cần rõ ràng thôi.”

“Xem ra tôi và Bạch tiên sinh không cùng đường rồi, có điều tôi cứ nghĩ chúng ta có thể tìm được điểm chung.” Đường Thập Nhất cười cười, cúi xuống điền nốt, thủ tục xong xuôi Bạch Văn Thao tiễn hắn ra, hắn cũng không tỏ ra thân mật lắm, chỉ cảm ơn đơn giản rồi lên xe.

Bạch Văn Thao nhìn theo đến khi xe Đường Thập Nhất đi khuất hẳn mới ngả lưng đứng dựa vào bờ tường ngoài cục cảnh sát, thở hắt ra.

Hắn tin rằng Đường Thập Nhất không phải kẻ lạm sát người vô tội, hắn muốn trừ khử một người chắc chắn phải có lý do không thể đừng được, nhưng kẻ chưa từng nếm trải cách sinh tồn của thế giới xa lạ ấy như Bạch Văn Thao quả thực không thể lý giải được cái lý “giết người cho chắc chắn” ấy được.

Xem ra, bọn họ quả thực không chung đường rồi.

“Văn Thao, sao lại đứng tần ngần ra đây?” mấy anh em tan sở ra về thấy Bạch Văn Thao vẫn đứng dựa tường liền đến đẩy hắn mấy cái, “Bọn này thấy chú đưa Đường Thập Nhất ra mãi không vào, tưởng chú đi ăn với ổng rồi chứ!”

“Hở?” bấy giờ Bạch Văn Thao mới tỉnh trí lại, “Mấy anh bảo sao?”

“Ha, giờ cả Quảng Châu đều biết Đường Thập Nhất gia là bạn tốt của chú em rồi!” Đại Bằng hấp háy mắt xô đẩy Bạch Văn Thao, “Thôi anh xin, ít nữa chú lên đội trưởng thì chớ bắt chước thằng Lý Quốc Cường hống hách với anh em à nha.”

“Đội trưởng làm gì xứng đánh bạn với Thập Nhất gia, nói tụi bây nghe, cứ phải cục trưởng là ít!” Tế Vinh cũng hí hửng chen vào.

Nhưng Tế Vinh chưa nói hết câu Bạch Văn Thao đã túm cổ áo xô hắn dán vào tường, “Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có nói lung tung chuyện tôi là bạn Đường Thập Nhất, nếu không có chuyện gì thần tiên cũng không bảo vệ được mấy người đâu.”

“Khụ khụ! Văn Thao, từ từ xem nào…” Tế Vinh bị hắn túm tưởng muốn đứt cổ, Bạch Văn Thao vừa thả ra hắn đã vội ôm cổ ho sặc sụa, mấy gã còn lại thì kinh ngạc đứng trố mắt nhìn bọn họ.

Bạch Văn Thao đưa mắt nhìn quanh rồi hạ giọng nói, “Thôi được rồi, mọi người nhớ lấy, tôi thực sự không định leo cao gì cả, các anh cũng biết cả rồi, Tiểu Đào vợ sắp cưới của tôi là người làm của Đường gia, chẳng qua Đường Thập Nhất nghĩ tình ấy mà giúp tôi thôi. Hôm nay Lưu Nguyên Tường chết rồi tôi và anh ta chẳng còn quan hệ gì cả, các anh tuyệt đối đừng nghĩ tôi có ô dù gì mà nói lung tung, thế là hại chết tôi đấy.”

Mọi người nhìn nhau, nghĩ thầm trách nào vừa xong Đường Thập Nhất chỉ đích danh Bạch Văn Thao vào giúp mình, hẳn là trong phòng lấy cung hắn đã uy hiếp Bạch Văn Thao đừng có mơ tưởng dựa dẫm vào mình, ai dà, cũng phải thôi, loại người cao sang như thế đời nào chịu đánh bạn với bọn họ? Bởi vậy mọi người chỉ xuề xòa hòa giải mấy câu rồi cùng ra quán ăn cơm, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc