VÕ THÀNH TI


Phích Lịch Hoạn lúc này càng thêm khẳng định thích khách ban nãy là Phích Lịch Hạn.

Hắn ta không ngừng xoáy vào vết thương trên tay đại hoàng tử.
Lúc này hoàng đế sau khi nghe đại phu nói về vết thương của Phích Lịch Châu, liền đạp Phích Lịch Hạn một cái, hỏi.
" Lều của ngươi gần trẫm nhất, tại sao nghe động tĩnh mà bây giờ mới tới"?
" Ban nãy nhi thần gặp thích khách nên không kịp đến hộ giá, xin phụ hoàng thứ tội."
" Vậy vết thương trên cánh tay ngươi là thế nào, đừng nói cũng là do thích khách làm đấy?"
" Thực sự là do thích khách làm, kẻ này toàn thân mặc y phục đen, võ công cao cường.

Nhi thần đấu với hắn ta không phân thắng bại, cuối cùng lại trúng 1 kiếm bị thương."
" Lời ngươi nói có ai làm chứng không?"
" Chuyện này… Ban nãy lúc nhi thần đánh nhau không biết tại sao thị vệ đều không chạy vào.

Kẻ hành thích đó quả thật to gan ngông cuồng, nhi thần khẩn thỉnh phụ hoàng cho lục soát toàn bộ các lều.

Hôm nay bắt luận thế nào nhi thần cũng phải giết hắn rửa hận."

" Ngươi chỉ biết lo cho mình, có biết trẫm vừa gặp phải thích khách, chút nữa thì mất mạng không?"
" Là nhi thần nhất thời hoảng sợ nên mới nói mà không suy nghĩ, xin phụ hoàng đừng trách phạt."
Thấy hai người cứ lòng vòng, Phích Lịch Hoạn liền lên tiếng.
" Đại ca huynh cũng thật là! Nếu ban nãy huynh tới sớm hơn thì mọi chuyện đã khác rồi.

Tên thích khách đó ngoài võ công cao cường ra thì thân hình còn rất cao lớn.

Tuy đệ không đánh thắng, nhưng cuối cùng cũng chém vào cánh tay hắn một kiếm.

Có lẽ tên thích khách đó chạy không được bao xa đâu, bây giờ lục tìm tất cả các lều vẫn còn kịp.

Nhi thần khẩn xin phụ hoàng ban lệnh lục soát."
" Phải đó phụ hoàng, tên thích khách chắc chắn vẫn còn quanh đây, người hãy cho nhị đệ lệnh lục soát đi." Phích Lịch Hạn vẫn còn nghĩ Phích Lịch Hoạn đang giúp mình, vì thế hắn cũng hồ hởi cầu xin hoàng thượng.
" Trẫm chuẩn tấu, nhất định phải tìm cho ra người."
" Vâng!"
Phích Lịch Hoạn vừa ra đến cửa lều đã gặp Dịch Thiên, cả hai quyết định đi chung để tiện làm nhân chứng khi phát hiện thứ gì đó.

Phích Lịch Hoạn rất hào hứng khi lục soát lều của Phích Lịch Hạn, kết quả lại chẳng phát hiện 1 thứ gì khả nghi.

Hắn phái thuộc hạ tìm đại ở những nơi khác cho có lệ, không ngờ thực sự phát hiện được giấy vàng ở lều của Phích Lịch Châu.

Lúc đó có 1 nam nhân đang cầm nó, lén lút giấu trong hộp.
Người này lập tức bị bắt lại, áp giải đến trước mặt hoàng thượng.

Hắn ta khai nhận chính Phích Lịch Châu đã phái người tới ám sát hoàng thượng, để có được tấm giấy vàng thuận lợi cho việc đăng cơ sau này.
Nhưng đối với kết quả này Phích Lịch Hoạn có chút không hài lòng.

Hắn vẫn luôn cho rằng đối thủ mạnh nhất của mình là Phích Lịch Hạn, có rất nhiều chứng cứ chỉ về phía đại hoàng tử, sao có thể vì mục tên nô tài mà làm hư mọi thứ? Vì vậy hắn liền giả nhân giả nghĩa bênh vực Phích Lịch Châu.
" Phụ hoàng, nhi thần tin rằng tam đệ không có gan làm những chuyện này đâu.

Cho dù thực sự to gan, đệ ấy cũng không đủ sức để làm.

Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, chúng ta không thể chỉ nghe lời từ 1 phía của tên cẩu nô tài này được."
Hoàng thượng nghe cũng cảm thấy có lý, sau chuyện ban nãy ông ta đã có cái nhìn khác về Phích Lịch Châu.

Khi đó Phích Lịch Hoạn đứng rất gần ông ta, hoàn toàn có thể cản đao đó.

Nhưng hắn không những không đỡ, cũng không ra tay ngăn cản người muốn giết phụ thân mình..


Bình luận

Truyện đang đọc