VÕ THÀNH TI


Dù sao ai cũng phải mắc lỗi vài lần, hơn nữa lỗi này cũng không đến mức phải chết.

Nhất Hạ không thể trơ mắt nhìn ngỗ tác bị đánh đến chết được.
- " Dịch đại nhân hay là thôi đi, cái lỗi này cũng không cần phạt nặng đến mức đó đâu."
- " Ta phạt thuộc hạ thì liên quan gì đến ngươi?"
- " Không liên quan nhưng ta thấy chướng mắt.

Lẽ nào ngươi không có chút thương xót nào cho thuộc hạ của mình sao?"
- " Làm sai thì phải bị phạt, quy tắc từ trước đến nay vốn như vậy.

Ta ghét nhất là mấy thể loại thích xin tội cho người khác thế này.
Nếu ngươi còn muốn xin nữa, hay là ngươi chịu phạt thay hắn đi."
- " Ngươi nhìn ta mỏng manh thế này sao có thể chịu được đòn của tên Hình Bảo đó.

Ngươi đúng là ác độc quá rồi đấy."
- " Ha ha! Cám ơn vì lời khen này.


Có điều ngươi khen thiếu rồi.

Ta ngoài độc ác ra còn nham hiểm, bỉ ổi, bi3n thái nữa đấy."
Nhất Hạ thầm nghĩ:" Chưa thấy ai xem lời người ta mắng là lời khen.

Có điều tính cách này rất giống ta đấy, tiểu tử này lão nương đây rất thích."
- " Còn không mau đi chịu phạt."
Nhìn hai ngỗ tác chuẩn bị rời đi, Nhất Hạ lại nảy ra một ý nghĩ khác.
- " Nếu để hai người họ lấy công chuộc tội thì sao?"
Dịch Thiên nhìn vào 2 ngỗ tác, rồi lại nhìn sang Nhất Hạ.
- " Bọn chúng thì có thể lập được đại công gì?"
- " Dịch đại nhân quá khinh người rồi, nếu bọn họ có thể khám nghiệm lại thêm một lần nữa.

Tìm ra loại trùng độc đó là gì, từ đó tìm ra nguồn gốc của nó.

Vậy không phải có công hay sao?"
- " Hai ngươi có thể không?"
- " Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng." ngỗ tác nói.
- " Được! Ta cho hai ngươi nửa nén hương.

Hết thời gian, nếu các ngươi vẫn chư tìm ra loại trùng độc đó.

Thì hình phạt sẽ tăng gấp đôi."
Dịch Thiên lại ngồi uống trà, ở cái nơi có tử thi thế này, mà hắn còn có thể ung dung như vậy.

Đúng là quá khác người.
Nhưng người còn tự nhiên hơn chính là Nhất Hạ, cô ta ngồi bên cạnh Dịch Thiên.


Không những ống sạch trà của hắn ta, còn lấy điểm tâm ra ăn nữa.
Dịch Thiên nhìn kẻ kì lạ này với ánh mắt không thể chán ghét hơn.

Vậy mà đối phương vẫn cười đùa với hắn như không có chuyện gì xảy ra
Dịch Thiên thầm nghĩ:" Thế gian sao lại có loại người tùy tiện thế này? Càng nhìn càng thấy ghét, không hiểu sao hoàng thượng có thể phải loại người như vậy tới đây."
Thời gian nửa nén hương trôi qua, ngỗ tác Cuối cùng cũng có kết quả.
- " Bẩm đại nhân, là rết độc."
- " Có chắc chắn không?"
- " Dạ chắc chắn.

Thuộc đã kiểm tra lại nhiều lần, bên trong còn sót lại vết cắn, rất giống với dấu răng của rết.
Hơn nữa theo thuộc hạ thấy, số lượng rết ở bên trong cơ thể này có vẻ rất nhiều."
Lúc này Nhất Hạ đột nhiên lên tiếng khen ngợi.
- " Không tồi! Không tồi! Ngỗ tác của Võ Thành ti đúng là danh bất hư truyền.
Chuyện khó như vậy nếu là ngỗ tác bình thường không thể tìm ra đâu.

Lần này xem ra bọn họ lập công lớn rồi, đúng không Dịch đại nhân?"
- " Nghe ngươi nói vậy, có vẻ như bản thân hiểu rất rõ về trùng độc nhỉ?"
- " Hiểu biết của ta chỉ đủ để dùng thôi, còn muốn biết rõ hơn về nguồn gốc xuất xứ.


Chúng ta phải bỏ ra một chút ngân lượng."
- " Bỏ ra ngân lượng làm gì?"
- " Đương nhiên là đi mua tin tức rồi.

Mấy chuyện này đợi Võ Thành Ti các người tra ra thì đến bao giờ.
Chi bằng chúng ta bỏ ra ít ngân lượng, đến Lục Thanh Các mua một ít tin tức còn nhanh hơn."
- " Người của Võ Thành Ti phân bố ở mọi nơi trong khắp thiên hạ, làm gì có chuyện chúng ta không tra được.
Nếu có chuyện bọn ta không tra được, thì người khác cũng không thể biết.

Vậy ngươi nói xem, ta có cần đến gặp người khác, để hỏi về một thông tin mình không biết không?"
- " Dịch đại nhân quá đắc ý rồi, thứ các ngài không biết, không có nghĩa người khác cũng vậy.
Nếu Dịch đại nhân không tin, chi bằng tối nay thử đến đó xem.

Nếu thực sự không có tin tức ngài cần, thì chúng ta đi về, cũng chẳng mất mát gì cả."
Dịch Thiên chẳng thèm quan tâm đ ến lời Nhất Hạ nói, dẫn theo đám người Võ Thành ti rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc