Editor & Beta: Lan Phương.
Nửa năm lấy được giấy chứng nhận kết hôn, vốn lương tâm còn có chút bất an!
Cầm nhiều tiền của Hạ gia như vậy, nếu không làm gì, trong lòng luôn cảm thấy thiệt thòi nợ người khác.
Bây giờ tốt, có cơ hội trả nợ, ít nhất lương tâm sẽ không vượt qua!
“Được, con đều nghe mẹ an bài.”
Hạ lão phu nhân mỉm cười gật đầu một cái, đi lên trước, thân mật kéo tay cpp, mang theo hài lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay nàng.
Lễ tốt nghiệp hôm đó vừa kết thúc, Hàn Y Nặc đã được đưa về biệt thự xa hoa của Hạ Cảnh Viêm.
Dì Quế giúp việc, mặc áo sơ mi sạch sẽ, mặt mang theo hiền lành đưa Hàn Y Nặc đến cửa phòng ngủ chính lầu hai.
“Phu nhân, đây là phòng ngủ của ngài và tiên sinh.”
Hàn Y Nặc nói một tiếng.
“Cám ơn.”
Tiếp theo thò đầu nhìn thoáng qua trong phòng, sạch sẽ gọn gàng, ám hệ phong cách trang trí, khiêm tốn xa hoa, trong đơn giản lộ ra vẻ vắng vẻ.
Quần áo gì cũng chưa kịp mang theo, cứ như vậy được đưa từ trường học đến đây, buổi tối thật sự muốn ngủ cùng anh? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng kia lụi, nhịn không được rùng mình một cái.
Hạ Cảnh Viêm lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Hàn Y Nặc, thúc giục đôi mắt, mặt không chút thay đổi, nhìn người đứng ở cửa phòng ngủ của mình nhìn vào trong.
“Phòng của cô ở phòng bên cạnh.”
Một đạo thanh âm ở phía sau vang lên, Hàn Y Nặc sợ tới mức thông minh một cái, xoay người vội vàng lui về phía sau hai bước, cùng anh kéo dài khoảng cách.
Cảm giác áp bách của anh cho mình, không chỉ xuất phát từ nguyên nhân về chiều cao, mà còn là sự lạnh lùng và bài xích thầm lặng kia.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, kéo âm cuối đáp lại.
“Được…”
Thân thể dán vào khung cửa, từng chút từng chút dịch ra ngoài, trong lúc đó, sợ đụng phải anh một chút nào, lại chọc đến anh mất hứng, hô hấp có chút khẩn trương.
Thẳng đến khi hoàn toàn dịch ra, trên chân giống như bôi dầu, nhanh như chớp đẩy cửa vào phòng ngủ bên cạnh.
Đóng cửa lại.
Lưng dán lên cửa, hít sâu một hơi, ngẫm lại mỗi ngày sau đều phải như vậy, vén váy lên, không hề có hình tượng đáng nói ngồi xổm xuống, một tay nâng má, ánh mắt không hề tiêu cự nhìn về phía trước, khởi xướng sầu muộn.
Sau một thời gian dài, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Phu nhân cơm xong rồi, có thể xuống dùng cơm.”
Lúc này Hàn Y Nặc mới khiến cô hoàn hồn, lúc đứng lên, phát hiện hai chân ngồi xổm đã sớm tê dại không còn tri giác, không hề có dấu hiệu quỳ gối trên mặt đất.
Bên ngoài dì Quế nghe được bên trong truyền đến một tiếng, mang theo lo lắng hỏi.
“Phu nhân, ngài không sao chứ?”
Hàn Y Nặc chịu đựng đau đớn, vội vàng lên tiếng.
“Không có việc gì, ta đi ra ngoài.”
Cánh tay chống mặt đất, chậm rãi một hồi lâu, thẳng đến khi chân chết lặng hơi biến mất một chút, lúc này mới từ trên mặt đất đứng lên.
Sửa sang lại váy một chút, che đi chỗ dập hồng, tiếp theo giơ tay kéo mái tóc đen nhánh ở sau gáy, lúc này mới đưa tay mở cửa phòng.
Ngô Quế Phương đứng ở cửa nhìn thấy cửa phòng từ bên trong bị mở ra, nhìn tân phu nhân đi ra, ăn mặc kỹ lưỡng, da trắng xinh đẹp, một đôi mắt thon dài xinh đẹp thấu triệt nhìn thấu đáy.
Dựa theo lời khai của lão phu nhân, đem một ít lưu ý chiếu cố tiên sinh nói với cô một lần.
Sau khi đi tới phòng ăn, Hàn Y Nặc thấy Hạ Cảnh Viêm đã vào bàn, trong tư thế ngồi trung quy trung quy lộ ra một tia lười biếng, nhưng còn mang theo uy nghiêm không thể bỏ qua!