VÔ TÌNH GẢ CHO GIẤM TINH

Editor & Beta: Lan Phương.

Chỉ thấy giờ phút này anh mặc trang phục bình thường màu lam nhạt, không có cấm dục khi mặc âu phục giày da, nghiêm cẩn, có thêm một tia rụt rè.

Đương nhiên, vẫn là cao lãnh như trước! Làm cho mọi người chùn bước.

Thấy anh tựa hồ cũng không có ý muốn phản ứng với mình, dứt khoát cũng không tự tìm không thú vị.

Đi qua và ngồi xuống ghế đối diện.

Một bữa cơm xuống, đối mặt với áp lực thấp của đối phương, Hàn Y Nặc ăn không biết vị, ăn là một cái khó tiêu!

Bảy giờ, dựa theo lời dì Quế nói, đi tới phòng phục hồi chức năng của Hạ Cảnh Viêm.

Thấy có một người đàn ông trung niên, mang theo găng tay y tế, đã giúp Hạ Cảnh Viêm xoa bóp bắp chân.

Hạ Cảnh Viêm sau khi nhìn thấy người tới, mặt mày trầm xuống, mang theo không vui, trực tiếp lạnh như băng ném ra một câu.

“Đi ra ngoài.”

Hàn Y Nặc cảm giác lời nói cùng với ánh mắt của Hạ Cảnh Viêm, giống như một cái nón băng đâm vào người mình! Cuộc sống đau đớn.

Tuy rằng không có ác ngữ tương hướng, nhưng lạnh lùng kia hướng về phía, cũng chính mình không tốt đến nơi đó!

Rất muốn quay đầu đi với anh, nhưng cô biết không thể làm như vậy.

Nói không dễ nghe một chút, mình chính là con dâu nhà bọn họ bỏ tiền mua về, cũng không thể để cho người ta tiêu tốn nhiều tiền như vậy! Không làm gì cả, tập trung vào việc nằm thẳng!

Đương nhiên, quan trọng nhất là, rất rõ ràng mẹ ruột Hạ Viêm để cho mình đến, chính là vì thuận tiện chiếu cố nhi con trai bà, mình há có thể tùy tâm sở dục.

Cho dù là bị chán ghét, anh cũng là đại kim chủ của mình, cái đùi này vẫn phải ôm chặt, ôm tốt!

Kiên trì, không chỉ không đi ra ngoài, ngược lại còn trực tiếp đi tới bên cạnh Hạ Cảnh Viêm, nghiêm túc nhìn thủ pháp điều dưỡng viên đang giúp Hạ Cảnh Viêm xoa bóp chân.

Xem nhẹ ánh mắt đau đớn cạo đi, mí mắt nâng cũng nâng một chút, giúp hắn ấn một cái bắp chân khác, vô tâm vô phế nói.

– Muốn nhà anh nhiều tiền như vậy, anh liền đem tôi làm bảo mẫu miễn phí sai khiến đi!

Nhưng Hạ Cảnh Viêm, khi bị ngón tay hơi lạnh lẽo mềm mại kia, chạm vào chân, thân thể không khống chế được hơi cứng đờ một chút.

Mím chặt khóe môi, mặt âm trầm, dưới con ngươi hẹp dài sâu thẳm, ấm áp ẩn chứa vẻ không vui, lại không mở miệng nói một câu.

Một giờ mát xa chân, đối với Hàn Y Nặc mà nói có chút khó dài, khó chịu!

Sau khi nhìn thấy điều dưỡng viên dừng tay, nói đã kết thúc xoa bóp, cả người tựa như được giải phóng, hai mắt liền thiếu chút nữa bốc lên ánh sáng xanh.

Nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Viêm rời đi, xác định người đi xa.

Giống như một con ngựa hoang bị trật khớp, vui vẻ chạy về phía phòng ngủ của mình, cuối cùng cô đã được tự do, hưng phấn không gì sánh được.

Tuy nhiên, khi trở về phòng, cô vẫn chưa vui mừng trong hai phút.

Dì Quế cầm điện thoại gõ cửa phòng.

“Phu nhân, điện thoại của phu nhân.”

Hàn Y Nặc đi tới cửa, mở cửa phòng ngủ.

Nhận lấy điện thoại, nhu thuận hướng về phía người ở đầu dây bên kia hô một tiếng.

“Mẹ.”

Hạ lão phu nhân bên điện thoại, ngồi dựa vào sofa, cầm điện thoại, nhẹ nhàng mưa phùn hướng về phía Hàn Y Nặc dặn dò.

“Nặc Nặc, trong nhà còn thích ứng chứ?”

Không đợi Hàn Y Nặc trả lời, tiếp theo lại nói.

“Con và Cảnh Viêm tuy rằng không có cơ sở tình cảm, nhưng cái này là cần hai người cùng nhau bồi dưỡng, tính cách của nó tuy rằng lãnh đạm một chút, nhưng tính cách của nó rất tốt, con phải chủ động một chút mới được.”

Hàn Y Nặc há có thể nghe không ra âm thanh ngoài dây của lão phunhaan, xem ra chuyện mình bị an bài ngủ phòng khách đã bị bà biết!

Đây không phải là bà đưa ra cho mình một đề xuất sao!

Bình luận

Truyện đang đọc