VỢ TÔI MỖI NGÀY ĐỀU GIẢ NGHÈO



Lê Nguyệt Uẩn còn tưởng rằng kia chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, trên cuộc đời này luôn luôn có thể gặp được những việc như vậy nhưng không phải ai ngẫu nhiên gặp nhau đều sẽ đồng hành cùng nhau.
Công việc bắt đầu bận rộn hơn Lê Nguyệt Uẩn cũng quên mất cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên kia.
Nhưng hơn một tháng sau, hai người lại lần nữa ngẫu nhiên đụng mặt nhau, nàng không thể không cảm thán duyên phận thật là chẳng thể nói trước được.
Chạng vạng ngày đó, Lê Nguyệt Uẩn ra ngoài họp cùng người phụ trách đội thi công, ở văn phòng ngây người một buổi trưa để tiến độ dự án tỉ mỉ lúc tan họp đã không còn sớm.
Office building không phải ở công trường mà là ở kế bên làng đại học.
Nàng đi xuống dưới lầu trên đường phần lớn là lứa trẻ trang điểm thời thượng, nàng thở ra một hơi không nghĩ trực tiếp lái xe về nhà chỉ đơn giản đi dạo dọc theo đường phố.
Trên đường cái từng dòng xe di chuyển ngang qua, Lê Nguyệt Uẩn đi lên cầu vượt quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh thành thị, thư giản đầu óc một hồi.
Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói: "Này mỹ nữ, ta thấy con có rất nhiều phiền não hay là qua đây tính một quẻ đi xem có biện pháp giải quyết hay không."
Lê Nguyệt Uẩn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn lại liền nhìn thấy một nữ sinh ngồi ở giữa trời chiều đầu quấn khăn thành một cục, mang mắt kính tròn.
Trước mặt mở một bàn nhỏ, bên cạnh treo cái bảng mặt trên viết hai chữ —— đoán mệnh.
"Mỹ nữ, lại đây xem một quẻ đi.

Giá cả chắc chắn là con có lời, đây là cho con một cơ hội nghịch thiên sửa mệnh mà." Nữ sinh thét to.
Nếu là ngày thường Lê Nguyệt Uẩn thấy thần côn gì đó sẽ tự động tránh đi nhưng hiện tại cả người lười biếng không nghĩ động.

Lại thấy đây là vị nữ thần côn không khỏi cảm thấy mới mẻ liền đi tới đối diện ngồi xuống.
"Một quẻ bao nhiêu tiền?"
Đại khái là không nghĩ tới nàng thật sự muốn đoán mệnh, nữ sinh lập tức ngồi thẳng hướng nàng lộ ra một nụ cười tươi, môi hồng răng trắng, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra: "Sự nghiệp, gia đình, nhân duyên, một đề tài 20 đồng, nếu như xem tất cả vậy được chiết khấu còn 50."

"Sự nghiệp đi."
"Không thành vấn đề, nam tả nữ hữu, cho thầy xem tay phải của con."
Lê Nguyệt Uẩn vươn tay, đối phương nắm lấy nhìn một hồi, lại nhéo nhéo lật qua lật lại nhìn một hồi.
Lê Nguyệt Uẩn: "? Thầy không phải muốn xem chỉ tay sao?"
"Đúng vậy, nhưng thầy phát hiện tay con đẹp hơn nhiều so với chỉ tay.

Lấy nhiều năm kinh nghiệm của thầy có thể nói đôi tay này nhất định có thể vì con mang đến không ít đồ vật."
Lê Nguyệt Uẩn: "......" Trời đất, thật đúng là bị nói trúng rồi.
Vẽ bản vẽ nhiều năm như vậy còn không phải là dựa vào đôi tay này sao?
"Chờ một chút ha trời hơi tối rồi, thầy đi mở đèn." Nữ sinh nói moi từ ba lô bên cạnh ra một cái đèn bàn nhỏ, lạch cạch một tiếng ánh sáng chiếu vào trên tay Lê Nguyệt Uẩn.
"Oaa, đường vân sự nghiệp của con rất rõ ràng càng sâu lại kéo dài có thể nói sự nghiệp của con sẽ phi thường thuận lợi, và chính con cũng tin tưởng vào bản thân mình.

Tin tưởng thầy, sự nghiệp của con tài vận đều có thể đạt được vận may."
Nữ sinh vùi đầu nói, từ hướng Lê Nguyệt Uẩn nhìn lại vừa vặn có thể thấy lông mi nhỏ dài đang rũ xuống của nàng.
"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nghe xong một ít lời vô nghĩa lấy ra hai mươi đồng tiền đặt lên bàn, đang chuẩn bị rời đi đối phương đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng.
"Mỹ nữ, thật sự không muốn xem thêm gia đạo, tình duyên sao? 45 đồng thôi, ưm hay là con đưa thầy thêm 10 đồng nữa là được tổng cộng 30, thầy tính trọn gói cho con luôn." Nữ sinh cả người đều muốn nằm lên trên bàn, người đi đường bốn phía tò mò mà nhìn về phía bên này.
Lê Nguyệt Uẩn đành phải ngồi trở về, lấy ra mười đồng tiền: "Xem nhanh lên......"
"Từ từ, thầy cảm thấy con có hơi quen mắt!" Nữ sinh đột nhiên đánh gãy nàng lời nói.

Lê Nguyệt Uẩn: "?".

ngôn tình hoàn
Ngay sau đó nữ sinh rọi đèn bàn hướng lên trên, kéo kính râm đi xuống lộ ra một đôi mắt nai kinh hỉ nói: "A, chị không phải cái người......!Gọi là gì nhỉ......!A Lê? Đúng chớ?"
"Vu Tư Linh?"
"Đúng vậy, là em!" Vu Tư Linh mới vừa rồi mang kính râm hơn nữa đối phương ngồi hướng ngược sáng, không nghĩ tới ngồi ở đây còn có thể gặp được người quen vẫn luôn không nhìn kỹ là ai.
Nàng trực tiếp đẩy kính râm gác lên đầu, vui vẻ mà vỗ vỗ mu bàn tay Lê Nguyệt Uẩn: "Bất ngờ thật á, không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể gặp gỡ được chị.

Cơ mà chị tới đây làm gì thế?"
"Không phải bị em kêu tới đoán mệnh sao." Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói, cúi đầu nhìn chăm chú vào hai đôi tay nắm chặt, đối phương còn đắm chìm trong sung sướng gặp được người quen căn bản không chú ý chính mình giống như mẹ già nắm tay nàng không buông, nàng cũng không dám nói cái gì liền kím vài chuyện nói "Em sao lại mở sạp đoán mệnh ở đây?"
Vu Tư Linh nhất thời nghẹn lời, nàng có thể nói lần trước thể nghiệm sinh hoạt sau đó bị ghiền loại hoạt động này, do đó bắt đầu trải nghiệm từng nghề một sao?
"Ừmmm, nói ra thì rất dài." Vu Tư Linh thở dài thật sâu.
Lê Nguyệt Uẩn: "Vậy em nói ngắn gọn đi."
"......" Vu Tư Linh nhấp nhấp miệng, "A! Do sinh hoạt bức bách á."
"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn không muốn ép hỏi nguyên nhân nữa, nhìn nhìn quầy hàng nhỏ "Hôm nay sinh ý thế nào?"
"Thật không dám giấu giếm, nguyện ý mắc mưu cũng chỉ có mình chị, chị thật đúng là người tốt hu hu huuu." Vu Tư Linh vừa định che miệng làm bộ khóc một chút, đầu óc vừa xoay chuyển đã quên mất nàng còn nắm tay Lê Nguyệt Uẩn.
Mời vừa định úp tay vào mặt liền không cẩn thận chạm đến mu bàn tay Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn: "......"
Vu Tư Linh: "............"
Hai người đồng thời thu hồi tay.
"Đêm nay trời tối thật sớm." Vu Tư Linh nhìn phía tây.
"Đúng vậy, đêm nay trăng thật đẹp." Lê Nguyệt Uẩn nhìn phía đông.
Vu Tư Linh trầm mặc.
Lê Nguyệt Uẩn đợi một chút quay đầu nhìn nàng, khó hiểu nói: "Sao không nói gì nữa?"
Vu Tư Linh gãi gãi có chút đỏ mặt: "Chị biết " Trăng thật đẹp" còn có hàm ý khác chứ?"
"A?" Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi, "Có ý tứ gì?"
"Natsume Souseki đã từng đem câu nói anh yêu em phiên dịch thành Mặt trăng thật đẹp, phải không? đó." Vu Tư Linh thư nói.
Góc học tập: 月 が 綺麗 で す ね | tsuki ga kirei desu ne dịch là " Mặt trăng thật đẹp, phải không?" Cụm từ này là một cách thơ mộng hơn để nói rằng anh yêu em.

Trong những năm giảng dạy (1867-1916), ông được cho là đã nghe thấy một sinh viên dịch " I love you" khá vụng về sang bản dịch trực tiếp và nghĩa đen của nó: " Ware Kimi wo Aisu." Soseki tin rằng - sản phẩm của thời đại và văn hóa của ông trong thời kỳ Minh Trị - rằng bản dịch trực tiếp này đã bác bỏ khả năng cảm thụ của người Nhật.

Do đó, bản dịch tinh tế hơn, có sắc thái hơn về " trăng thật đẹp...!" đã ra đời.

( Nguồn: web stuki.world)
Lê Nguyệt Uẩn nheo mắt, nàng là học sinh ngành khoa học và công nghệ cả ngày trầm mê số liệu cùng vẽ bản thảo nào có tìm hiểu gì về đại văn hào lãng mạn thế giới.
Lê Nguyệt Uẩn khóe môi co quắp: "Tôi, tôi không có ý kia......"
"Em biết, em đùa chị chơi thôi." Vu Tư Linh đột nhiên chỉ vào nàng cất tiếng cười to, "Sao có thể có người sẽ thích người khác khi chỉ mới gặp vài lần chứ."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn gương mặt tươi cười kia, tim đập bỗng dưng lỡ một nhịp mà thầm nghĩ: Nói không chừng là có thật.

"Em luận quẻ tiếp cho tôi đi, tiền không thể lấy không." Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên vươn tay, ý vị không rõ nhìn nàng một cái, "Lần này là tình yêu."
"Không thành vấn đề." Vu Tư Linh để sát vào một chút, nhìn kỹ nàng lòng bàn tay "Ớ, đường tình yêu cũng thuận lợi nốt, chị là cái bát diện linh lung, rất có cá tính vô luận là đối với nam hay nữ đều toát ra mị lực rất mạnh, sắp tới sẽ có rất nhiều vận đào hoa nha."
Góc học tập: " Bát diện linh lung" - Thành ngữ TQ có nghĩa hình dung một người khéo léo trong việc đối nhân xử thế, có thể linh hoạt trong giao tiếp.
"Thật vậy hử?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn chằm chằm hàng mi rũ xuống hỏi.
Vu Tư Linh ngẩng đầu, cười nói: "Giả, thật ra em lên mạng tra lời kịch.

Ai tới xem e, đều bói như vậy."
Lê Nguyệt Uẩn: "......"
Lê Nguyệt Uẩn: "Em, nhóc lừa đảo này có tin tôi gọi công an không?"
"Em đây chết cho chị xem." Vu Tư Linh một chút cũng không sợ, cầm lấy một cây bút đâm đâm ngòi bút hướng vào lòng bàn tay.
Lê Nguyệt Uẩn nhíu mày: "Gì đây, cách thức gì vậy?"
"Đây là phá đường sinh mệnh!"
"......"
Lúc này, mấy người bán hàng rong đột nhiên xao động lên: "Quản lí đô thị tới rồi, chạy mau!"
Vu Tư Linh sửng sốt, vội vàng đứng dậy bắt đầu gấp ghế.
Ai ngờ Lê Nguyệt Uẩn động tác càng mau hơn, trực tiếp túm khăn trải bàn gom tất cả đồ vật lăn long lóc nhét vào vác lên vai, một tay khiên cái bàn một tay khác giữ chặt cổ tay của nàng.
Lê Nguyệt Uẩn: "Chạy mau!"
P/s: Cảm ơn đã ủng hộ và bình chọn.
2306.


Bình luận

Truyện đang đọc