VỢ TÔI MỖI NGÀY ĐỀU GIẢ NGHÈO



"Đứng lại!" Phía sau là một bảo vệ đô thị đang rượt theo bọn họ.
Vu Tư Linh chưa bao giờ gặp qua tình huống này một bên kinh hồn táng đảm chạy theo Lê Nguyệt Uẩn, một bên lại nhịn không được quay đầu nhìn khoảng cách của bọn họ với bảo vệ.
Vừa quay đầu lại cả người đột nhiên bị kéo vào hẻm nhỏ, nàng phản xạ có điều kiện muốn kinh hô đã bị người kia dùng tay bịt miệng.
"Hư."
Hai người trốn ở chỗ ngã rẽ, Lê Nguyệt Uẩn lặng lẽ nhích ra ngoài muốn nhìn thoáng qua, buông tay ra thủ thế ý muốn Vu Tư Linh đừng lên tiếng, nàng gật gật đầu.
"Đứng lại, đừng chạy!" Giọng của bảo vệ càng ngày càng gần, đối phương cũng đi vào hẻm nhỏ.
Trái tim Vu Tư Linh đều muốn nhảy ra ngoài, nhút nhát sợ sệt mà nhìn Lê Nguyệt Uẩn ý muốn dùng ánh mắt giao lưu.
Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu nhìn nàng một cái, há miệng thở dốc không phát ra âm thanh.
Nhưng Vu Tư Linh nhìn đã hiểu, nàng muốn nói "Đừng sợ".

Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên duỗi tay ôm lấy mình đống đồ vật giấu sau lưng nàng.
Vu Tư Linh cả người bị ôm lấy, một trận hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng nhưng đối phương cũng không có trực tiếp đem mặt chôn ở cổ mà là vẫn giữ một chút khoảng cách.
Nàng đại khái đoán được ý tưởng đối phương khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng cũng duỗi tay ôm lấy Lê Nguyệt Uẩn đem mặt gác lên vai người ta, lộ ra một đôi mắt ngập nước lặng lẽ nhìn chằm chằm bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, bảo vệ đi ngang qua chỗ cả hai,dư quang thoáng nhìn hai người đang ôm nhau nhất thời không nghĩ nhiều lặp tức đi tiếp để tìm người.

Cho đến khi bóng dáng nữ bảo vệ đi ra khỏi đường tắt Vu Tư Linh mới dám thở dài nhẹ nhõm.


Một lát sau, nàng phụt một tiếng bật cười.
Lê Nguyệt Uẩn buông tay, nhìn nàng cười cong khóe miệng cũng bị lây nhiễm nở nụ cười.
Lúc này, đèn đường mở hai người đối diện một lát, đồng thời dời mắt.
Vu Tư Linh trộm sờ soạng gương mặt nóng bừng, Lê Nguyệt Uẩn thu liễm cảm xúc.
Vu Tư Linh bình tĩnh lại thấy nàng vẫn còn cầm đồ vật lỉnh kỉnh vội vàng tiếp lấy: "Đồ có nặng không?"
"Không nặng cứ để tôi cầm, chút đồ này mà nặng gì chứ." Lê Nguyệt Uẩn bất động thanh sắc mà cướp về, thoạt nhìn không chút nào phải cố gắn dùng sức nhận được ánh mắt sùng bái của Vu Tư Linh trong lúc nhất thời cằm nâng càng cao.
Vu Tư Linh thật sự sùng bái, có lẽ đây là chị gái tự lập tự cường, người ta còn làm việc ở công trường cơ mà có tí đồ thế này thì tính cái gì!
"Chị thật là lợi hại." Vu Tư Linh vẫn chia sẻ một ít đồ vật với nàng, hai người xoay người đi về hướng đường cái "Dọn đồ nhanh gọn còn chạy trốn mau.

Tốc độ phản ứng của chị dứt khoát lưu loát làm em phục sát đất luôn á, chị có nhiều kinh nghiệm trong vụ này lắm hả?"
"Ặc......" Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng một cái, có thể nói thẳng là do mình lo lắng cho nhóc con này bị bắt nên mới xuất ra tốc độ kinh người thế không?
Phỏng chừng là không thể, người trẻ tuổi mặt mũi lớn nhất.

Nàng cũng không nghĩ nói thẳng liền gật đầu cho có lệ: "Ừ, đúng vậy, trước kia cũng có mở quán."
"Thật sao, vậy chị bán thứ gì?"
"Ừm......!Xem phong thuỷ." Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh kinh ngạc nhìn nàng, nhìn thế nào cũng chả giống thầy phong thuỷ: "Thiệt hay giả?"

"Ừm, đào sườn núi tìm linh thạch, tìm long hỏi huyệt, luận âm dương và xem hướng." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, đột nhiên cười, "Đều là gạt người giống em."
Vu Tư Linh cười không ngừng: "Chị cũng thật có ý tứ."
"Cũng thế."
Vu Tư Linh lại hỏi: "Vậy hiện tại chị còn bày quán không?"
"Không mở nữa, hiện tại đã có công việc ổn định."
Vu Tư Linh uyển chuyển hỏi: "Là việc ở công TSo?"
Lê Nguyệt Uẩn im lặng một lát.
Vu Tư Linh khẩn trương nhìn nàng, cho rằng nàng xấu hổ khi phải thừa nhận lập tức thắp cho nàng một cái cầu vồng: "Đúng vậy ư? Nếu chị làm việc ở công trường cũng tốt quá, cha em cũng đã từng làm việc ở công trường.

Em có cảm giác rất thân thiết với nơi đó, lâu lâu cũng sẽ đi xem một chút!"
"Phải không?" Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc nhìn nàng một cái, "Em thích công trường?"
"Thích chứ, nếu không phải nhờ những người lao động kia thành thị này sao có thể xây dựng tốt như vậy." Vu Tư Linh chỉ sang cách đó không xa "Chị nhìn xem những tòa văn phòng cao ốc này, vô luận các nhà thiết kế đã thiết kế hình dạng ra sao đều sẽ có công nhân hoàn toàn xây dựng được nó, có phải rất tuyệt không?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Em nói rất đúng."
"Cho nên em siêu thích những công nhân nghiêm túc kiên định." Vu Tư Linh cổ vũ mà nhìn nàng.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn trong mắt nàng bốc lên hai ngọn lửa nhỏ, thật sự không nghĩ tới mình thân là một kiến trúc sư ở trong mắt nàng thế nhưng không đáng giá nhắc tới.


Nhưng lại không đành lòng đánh gãy vui sướng của nhóc con, theo bản năng gật gật đầu: "Ừm, tôi là người khuân gạch."
"Vậy chị quá tuyệt vời." Vu Tư Linh thiệt tình nói, "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.

Chị lại làm một việc cao cả như vậy, em rất sùng bái chị!"
Lê Nguyệt Uẩn bị nàng nói tới mức có chút ngượng ngùng, cây cầu vồng này làm nàng vui vẻ đến mức muốn bay lên mây, cho dù được thưởng cũng chưa vui vẻ nhưu thế bao giờ.
Vu Tư Linh tuy rằng gia cảnh không tồi, nhưng kết giao bạn bè từ trước tới nay không xem gia cảnh, dù sao cũng chẳng có chiếm được đồng nào.
Vì tỏ vẻ cảm ơn, Vu Tư Linh quyết định mời nàng một bữa: "A Lê, em mời chị ăn một bữa nhé."
"Được." Lê Nguyệt Uẩn vẫn chưa muốn đi về nhà vậy ăn một bữa cơm cũng không tồi.
"Chị muốn ăn cái gì?" Vu Tư Linh vỗ vỗ túi, "Em sẽ mời!"
Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng bẹp bẹp túi, trong mắt hoài nghi bên trong cũng chỉ có 30 đồng nàng cho.
Lê Nguyệt Uẩn: "Cơm chiên đi, tôi muốn ăn cơm chiên." Tiện nghi, năm đồng một phần sẽ không làm áp lực kinh tế với Vu Tư Linh.
"Chị thích ăn cơm chiên?" Vu Tư Linh nhấp nhấp miệng, bỏ ý định dẫn đối phương đi ăn nhà hàng có sao Michelin.

Lại nghĩ tới lần trước gặp mặt mình còn nói chính mình là sinh viên nghèo.
Ừm nhìn qua nhìn lại, cơm chiên đúng là lựa chọn tốt nhất.
"Em biết gần chỗ này có phố ăn vặt, chị chờ em về trường học cất đồ trước được không?"
"Có thể."
"Vậy chị chờ em ở đây nha, đừng đi đâu hết." Vu Tư Linh nói xong liền xách theo đồ vật chạy về phía trước.

Sau đó gọi cho Đào Thư Cần "Alo, mau tới tiếp tế tớ một chút, tớ đang ở Lam Tường."

Hơn mười phút sau, Đào Thư Cần lái xe ngừng trước mặt nàng: "Cậu đây là đang làm gì?"
"Đừng nói nữa, thể nghiệm sinh hoạt." Vu Tư Linh đem đồ vật nhét vào trong xe, "Có mang tiền mặt không? Cho tớ một chút."
Đào Thư Cần lấy từ trong bóp tiền ra chút tiền lẻ: "Cậu muốn đi đâu? Không trở về nhà?"
"Không, tớ có hẹn đi ăn với bạn.

Tạm biệt." Vu Tư Linh đóng cửa xe liền chạy trở về, kết quả ở trên đường gặp lại Lê Nguyệt Uẩn, "Sao chị lại tới đây?"
Lê Nguyệt Uẩn đưa tờ giấy đang cầm cho nàng mặt trên còn viết hai chữ "đoán mệnh": "Em quên cái này."
"A em lại não cá vàng rồi." Vu Tư Linh cười tiếp nhận tờ giấy.
Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhìn thấy sân trường Lam Tường trước mắt: "Em là học sinh Lam Tường?"
"A?" Vu Tư Linh quay đầu nhìn lại, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nhóc con này cảm thấy mất mặt, cổ vũ nói: "Khá tốt, công nhân từ trường kỹ thuật Lam Trường rất nổi tiếng, mọi thứ đều tốt"
" Haha, đúng vậy đúng vậy."
Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Em học kỹ thuật gì?"
Vu Tư Linh thấp thỏm nói: "Học vận hành máy xúc đất......?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Ngành này có hơi vất vả."
Vu Tư Linh: "Đúng vậy, cho nên em đã chuyển ngành.

Hiện tại em đang học vận hành xe nâng hàng hóa như thế cũng không còn vất vả."
Lê Nguyệt Uẩn giơ ngón tay cái lên: "Ưu tú.".


Bình luận

Truyện đang đọc