VÕ TÔN ĐỈNH CẤP

CHƯƠNG 188

Sắc trời lúc này tối dần, sẩm tối. Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Sư tôn, Nhất Nguyên Viện rất xa sao?”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Không xa, dùng tốc độ này đi thêm mười ngày nữa là tới.”

Cửu Thiên bỗng dừng bước, sững người nhìn Nhất Thanh sư tôn.

Nhất Thanh sư tôn lại không có ý dừng lại, nói: “Sao hả, chê xa hay là đi mệt rồi? Nếu ngươi không đi được thì nói với ta một tiếng, ta mang ngươi bay tới đó là được rồi.”

Cửu Thiên rảo bước đi theo, nói: “Không, ta không mệt, chỉ là có hơi ngạc nhiên.”

Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Tiếp tục đi sao?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tiếp tục.”

Khóe miệng của Nhất Thanh sư tôn hơi cong lên nở nụ cười, nói: “Như vậy thì đúng rồi. Võ đạo giống như đi đường, chân đạp vững trên mặt đất, bước từng bước mới là thật. Người khác mang ngươi bay không được bao xa, có bản lĩnh, tự mình bay mới là bản lĩnh.”

Nói xong, Nhất Thanh sư tôn chắp tay sau lưng, khẽ giọng ngâm nga.

“Giang sơn ngàn dặm dựa dải hư ảo, hồng trần vạn trượng có như không. Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì binh đao hướng trời đi. Một vò rượu đục, một bài hát cao. Một vầng trăng, một giấc mộng huyền bí. Võ vội, tâm vội, việc gì phải quá vội.”

Nghe thấy tiếng ngâm nga của Nhất Thanh sư tôn, trong lòng Cửu Thiên bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Nhất thời, trong đầu hình như có linh quanh lóe hiện.

Ngay lập tức, Cửu Thiên lấy trọng kiếm Vô Phong của mình ra, quan sát tỉ mỉ bát chữ lớn của trọng kiếm.

Cửu Thiên khẽ nói: “Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì phải binh đao hướng trời đi. Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên…”

Bước chân của Cửu Thiên không dừng, nhưng tâm thần đã rơi vào trong trầm tư.

Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Quả nhiên ngộ tính kinh người, không uổng công ta ngâm nga khúc đạo cảnh cho ngươi nghe. Ngộ tính kinh người như vậy, tâm cảnh cũng không kém, các phương diện của cơ thể đều không tồi. Quả thật là có tố chất tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết. Lẽ nào, Nhất Nguyên Viện của ta thật sự sẽ xuất hiện một kẻ mạnh sao? Ha ha, hy vọng là như vậy.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, những vì sao ngập trời, trăng tròn lơ lửng trên cao.

10 ngày sau, trong núi xanh.

Con đường nhỏ trong núi, mây sương giăng lối, quanh co uốn khúc.

Trong 10 ngày, Cửu Thiên đều ôm trọng kiếm Vô Phong của mình, không nói một lời.

Bất luận sáng tối, mắt của Cửu Thiên đều dừng trên trọng kiếm Vô Phong, ngay cả ăn cơm, nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ.

Nhất Thanh cũng không làm phiền Cửu Thiên, ông ta đương nhiên nhìn ra, Cửu Thiên là chìm đắm trong trạng thái tham ngộ.

Chỉ là có thể chìm đắm 10 ngày, cũng khiến Nhất Thanh cảm thấy bất ngờ. Loại chuyện như tham ngộ này, thời gian đắm chìm càng dài, chứng tỏ cái ngộ được càng tốt.

Nhất Thanh thật sự có chút tò mò về thứ mà Cửu Thiên ngộ được.

Tiểu Hắc cũng không tiếp tục nhảy nhót trên vai của Cửu Thiên, nó rất có linh tính, tuy không biết Cửu Thiên đang làm cái gì. Nhưng Tiểu Hắc cũng biết rõ lúc này không thể làm phiền Cửu Thiên.

Tiếp tục đi, lai đi hai canh giờ nữa.

Bỗng nhiên bước chân của Cửu Thiên dừng lại, trên người hơi có dao động của canh kình.

Bình luận

Truyện đang đọc