VỢ YÊU CỰC PHẨM SỦNG EM CẢ ĐỜI


Trong cơn mơ, Trì Ngưng thấy Ninh Diệp không cần cô nữa.

Xung quanh hắn là một dàn mĩ nữ nóng bỏng, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn đơn thuần có đơn thuần.

Hai cánh tay rắn rỏi của hắn ôm một người đẹp, nhếch miệng lạnh lùng nói với cô: "Anh chán em rồi!"
"Đừng...!đừng mà..."
Miệng Trì Ngưng ú ớ kêu, cô sợ hãi mở bừng mắt ra, phát hiện bản thân đã nằm trên sàn nhà cả một đêm.

Cô chống đỡ thân người yếu ớt, thấy cổ họng khô khan khó chịu bèn bước ra phòng khách làm một cốc nước lạnh.

Đưa mắt nhìn đồng hồ, đã quá giờ làm một tiếng.

Cô cũng không gấp, đằng nào chẳng bị mắng, cứ ăn no trước đã rồi tính sau.
Phòng kinh doanh, mọi người đang chuyên cần làm việc, tập trung đến mức khi có người bước vào cũng không nhận ra.
Trì Ngưng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, Lý Huệ quay đầu sang, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thì lo lắng hỏi: "Trưởng phòng, cô bị ốm phải không?"
Giọng nói oang oang của Lý Huệ thu hút sự chú ý của cả phòng, bọn họ nhao nhao đặt câu hỏi.

"Cô không khỏe à?"
"Tại sao không xin nghỉ, trông cô thiếu sức sống quá?"
Trì Ngưng khoát tay, "Tôi chỉ hơi mệt một chút, không có vấn đề gì đâu, mọi người làm việc đi." Cô không quên nhiệm vụ của mình, lại đốc thúc bọn họ.
Trì Ngưng mở máy tính, chỉnh sửa một chút phương án rồi in ra, đóng thành các tập tài liệu.

Đến trưa, mọi người rủ nhau đi ăn cơm nhưng Trì Ngưng đã từ chối, cô nhấp một ngụm cà phê, nhìn bảng số liệu rối mắt, bắt đầu hình thành một sơ đồ trong đầu.
Lý Huệ về sớm, còn không quên đem cho cô một chiếc sanwich thịt bò, Trì Ngưng mỉm cười, nói: "Cảm ơn!"
"Trưởng phòng Trì..." Lý Huệ ngập ngừng.
"Hửm?"
"Gần đây cô rất lạ, không phải là đang gặp chuyện gì chứ?"
Động tác gõ bàn phím của Trì Ngưng khựng lại trong giây lát, không cười nổi.
Thấy Trì Ngưng bối rối im lặng, Lý Huệ mím môi: "Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi không ép."
Con người mà, trong lòng mỗi người ít nhiều cũng có những chuyện bí mật không muốn để người khác biết, chỉ muốn chôn sâu tận cốt tủy.
Buổi chiều, Trì Ngưng được gọi lên phòng tổng giám đốc.

Nhìn vẻ mặt đáng ghét của tên Đô Kiệt kia, cô cứ đứng ì ở cửa không chịu vào.

Đô Kiệt nới lỏng chiếc cà vạt, cất giọng thúc giục: "Cô đứng đấy cho ai xem, còn không mau vào đây."
Trì Ngưng đi chậm như một con rùa, cực kì không tình nguyện đứng trước mặt hắn, cúi đầu, "Tổng giám đốc, anh có gì căn dặn?"
"Còn hỏi? Mặt mũi lớn quá nhỉ, mỗi việc đi làm thôi mà cũng không đúng giờ." Âm thanh châm biếm lọt vào tai Trì Ngưng khiến cô vô cùng ngứa ngáy, nhưng chuyện này đúng là cô sai, muốn cãi cũng không cãi được.
Đô Kiệt thỏa mãn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Trì Ngưng, tùy tiện cầm một hợp đồng ném cho cô, may là Trì Ngưng nhanh tay đỡ được, nếu không nó đã vào mặt cô rồi.
"Tôi cần cô đàm phán hợp đồng này, địa điểm và thời gian đã được ghi rõ ràng trong đó.

Nếu cô không làm được thì đừng hòng ở lại Acy."
"Tôi biết rồi."
Trì Ngưng lén bĩu môi, hờ hững đáp.
Dứt lời, cô xoay người rời đi, tầm mắt bỗng rơi vào một cô gái xinh đẹp đang ngồi uống trà trên sofa.

Động tác của cô ta rất ưu nhã, chắc hẳn là một tiểu thư đài các.


Trì Ngưng không có ý định nhìn rõ mặt cô ta, Phật dạy: phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Có lẽ đây lại là một cô bạn gái hay tình nhân mới của Đô Kiệt chăng?
Trì Ngưng đóng cửa lại, quay về phòng kinh doanh, thông báo với mọi người: "Sắp tới tôi tạm thời sẽ vắng mặt một thời gian, mọi người nhớ không được lơ là công việc."
Lý Huệ tò mò: "Trưởng phòng, sếp nói gì với cô vậy?"
Tinh Quân cũng không nhịn được: "Lẽ nào cô bị cho thôi việc?"
Trì Ngưng: "Mấy người đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn giản là đi công tác." Vừa nói cô vừa cất hợp đồng vào túi xách.
"Ồ..."
Trong phòng Đô Kiệt, người phụ nữ từ trên ghế sofa đứng dậy, bước đến trước bàn làm việc của hắn: "Anh à, sao dạo này anh chăm chỉ đến công ty vậy?"
"Liên quan gì tới em, có giỏi thì làm thay anh đi!" Đô Kiệt bày ra biểu tình khiêu khích.
Đô Linh duỗi ngón tay, "Em chẳng thèm, có điều nhân viên của Acy cũng được đó, dáng dấp thật không tồi."
"Em nói ai?"
"Còn ai vào đây nữa? Thì cô gái vừa rồi đó, tính thêm cả trợ lý Đồng Tri Nguyên của anh nữa..."
"Cô ta?" Đô Kiệt nghi ngờ mắt thẩm mỹ của em gái mình.

Trì Ngưng ngoài gương mặt kia thì chẳng có gì cả, người gầy rộc như que củi, chỗ nên có thịt thì không có, tính cách lại còn thối như rắm.
Đô Linh bĩu môi, hai đôi mắt híp lại, trêu chọc nói, "Đẹp thì em nói là đẹp thôi, anh nóng cái gì? Hay là nhìn trúng cô ta rồi?"
Ánh mắt sắc nhọn của Đô Kiệt lập tức bắn tới, Đô Linh né tránh, vào vấn đề chính: "Không nói linh tinh nữa, thực ra hôm nay em đến đây để báo cho anh một tin tức cực kì hệ trọng."
"Tin gì?" Đô Kiệt không chút quan tâm, xoay chiếc bút trong tay.
"Người đó trở về rồi!" Đô Linh hạ thấp giọng, nét mặt ánh lên sự vui mừng khó giấu giếm.
Có trời mới biết khi nhận được tin này, Đô Linh đã bỏ cả lớp học cắm hoa mà điên cuồng lái xe trên đường rồi hú hét một cách mất hình tượng.


Đúng như cô đoán, người đó vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh mà quay về Ninh gia.
"Cạch..."
Chiếc bút trong tay Đô Kiệt rơi xuống đất, cả cơ thể chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Ninh Diệp...!hắn ta thực sự vẫn chưa chết.
"Anh, em nói rồi mà, Ninh Diệp là ai chứ? Sẽ chẳng có điều gì hạ gục được anh ấy..." Giọng điệu của Đô Linh toát ra vẻ si mê và sùng bái vô hạn.
Đô Kiệt nghiêm mặt, ngước mắt nhìn chằm chằm Đô Linh: "Em muốn đi gặp hắn?"
"Hỏi thừa, anh biết em nhớ anh ấy thế nào mà."
"Tuyệt đối không được đi, chúng ta không dây dưa nổi với loại người như hắn." Đô Kiệt dùng thái độ gắt gao muốn ngăn cản đứa em gái này, thời gian dài như vậy mà cũng không thể khiến nó quên đi một người, quan trọng hơn là bên cạnh Ninh Diệp lại luôn có nguy hiểm rình rập, anh ta không thể để Đô Linh muốn làm gì thì làm.
Đô Linh phát bực, cau có la um lên: "Loại người như anh ấy thì sao? Chỉ cần em thích là được..." Nói rồi không chậm trễ liền rời đi luôn, cứ như sợ giây tiếp theo sẽ bị Đô Kiệt bắt nhốt lại vậy.
Mà sự thực là thế, nếu Đô Linh không nhanh chân thì đã bị Đô Kiệt trói lại rồi.

Hắn nói cô cứng đầu nhưng cả hai đều cứng đầu như nhau.
Đô Kiệt tức giận đập bàn, hắn nhấc điện thoại gọi cho trợ lý, dặn dò: "Cho người theo dõi Tiểu Linh, không được để mất dấu nó."
"Vâng." Một tiếng hồi đáp ngắn gọn vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc