VONG ÂN


Quý An đem đầu vùi ở hõm vai Yến Hoài, trộm khóc.
Sau khi đi theo bên người Yến Hoài, cậu hình như luôn rất dễ khóc, rõ ràng hồi nhỏ đối mặt với người cha mỗi ngày say rượu bạo hành, cậu đã học xong đạo lý “khóc chẳng thể giải quyết được vấn đề”.
Cậu biết như vậy không đúng, cậu như thế nào có tư cách được thiếu gia ôm, làm sao có tư cách để được thiếu gia an ủi, nhưng Yến Hoài ôm cậu, dường như đang vì cái tôi đơn độc của cậu chắt góp ra một mảnh trời đất nhỏ nhoi.

Ở chỗ này, cậu không cần sợ bởi không tuân thủ quy củ mà bị người trách phạt, cũng không cần lo lắng chọc chủ tử phiền chán rồi bị vứt đi.

Yến Hoài chỉ là Yến Hoài và Quý An chỉ là Quý An, bọn họ không phải thiếu gia và tiểu tư, không phải chủ tử với hạ nhân, cậu có thể ẩn nấp trong lòng ngực Yến Hoài, có thể khóc, có thể tủi thân, còn có thể có chút tùy tiện.
Tác dụng của thuốc vơi dần, gan bàn chân bắt đầu đau lên, dày đặc, nóng rát lan hết cả chân, Quý An trước nay chưa bao giờ biết cậu cũng sẽ có cơ hội kiều khí, chỉ vì một cái bong bóng nước loét chảy máu thôi đã mè nheo thành như vầy.
Cậu bắt lấy y phục Yến Hoài, nước mắt ngăn đều ngăn không được, khóc đến nỗi đánh nấc, cậu ấn cơ thể lên người đang ôm cậu, nghẹo ngào nói ra sự tình khổ sở bấy lâu: “Ta không thể quên được…… Ta sợ hãi……”
Yến Hoài trông thái độ của cậu, liền biết hắn hôm nay đã đem người ta bắt nạt quá tay rồi.

Chính mình gây họa chính mình chùi mông, Yến Hoài cựa quậy đổi tư thế ôm cho Quý An thoải mái chút, nói: “Vậy kể ta nghe nào.”
Quý An khụt khịt hoãn vài giây, mọi tư duy, mọi cảm xúc cùng lý trí của cậu, ở buổi tối nay, tất cả đều như tan vào trong tuyến lệ hốc mắt, theo từng dòng từng giọt chảy xuôi ra ngoài, chỉ chừa mỗi đầu óc trống rỗng, rồi sau đó bám lấy một lời này của Yến Hoài, thổi bùng toàn bộ khao khát bộc bạch, so với bất kỳ ngày nào đều muốn mãnh liệt, muốn dữ dội hơn vô số lần.
Cậu đã sắp bị áp cho hoàn toàn sụp đổ.
Quý An thút thít không thành tiếng, một câu hoàn chỉnh đều nói không xong, ngắt quãng lại lộn xộn, chỉ nhớ rõ gắt gao túm chặt quần áo Yến Hoài.

Chuyện xưa kia là hồi hồi hồng thủy tai ương, Yến Hoài là cọng rơm rạ giữ mạng duy nhất của cậu.
Mỗi câu nói ra khó khăn vô cùng, Quý An nói cho Yến Hoài: “Thiếu gia, ô ô…… Ta, thiếu gia…… Ô ô…… Ta giết thiếu gia, không phải, hại Tân Trì…… Hắn chảy thật nhiều máu, ta…… Ô ô…… Giết người…… Sợ hãi……”
Nói xong chỉ câu đó, Quý An cả người đã rùng mình hai cái, khóc càng hung, thở dốc thốt không nổi nên lời tiếp theo.
Này cùng chân tướng Yến Hoài khâu ra không sai biệt mấy, cái cách khóc của Quý An thật là quá thương thân, hắn sợ Quý An hãm trong đống suy tưởng của mình, bị cái giả định không tồn tại kinh khủng ấy kéo đi.

Hắn nhanh chóng vỗ về cậu, ra sức trấn an Quý An: “Tân Trì không chết, An An, Tân Trì không chết.”

Nhưng Quý An vẫn mãi khóc và khóc, súc sâu trong ngực hắn, khớp hàm banh căng, cả người run rẩy, nước mắt cậu như nước chảy từ nguồn suối, không thể kiềm chế cứ ào ạt ứa ra.
Thẳng đến lúc Yến Hoài cảm thấy chỗ nào đó không ổn, bẻ miệng cậu, nhéo mạnh bả vai cậu hét lớn: “An An, nhìn ta!”
Hắn thấy Quý An khóc đến hai mắt phát sưng mờ mịt vô thần, một bên vội vã giúp Quý An thuận khí, một bên đè nặng tông giọng gằn từng chữ một nói với cậu: “An An, Tân Trì, không, có, chết.”
Đôi mắt rỗng tuếch đen đặc giờ mới từ từ lấy về chút ánh sáng, Quý An hít một hơi, bất cẩn sặc ho khù khụ.
Chờ một trận này lắng xuống, cậu đỉnh gương mặt khóc đến mốc meo rối loạn, vừa đánh nấc vừa chớp chớp vô tội nhìn Yến Hoài, khó mà tin được mình thật sự đem cơn ác mộng kia phơi bày ra.
Đôi mắt khóc phát trướng, ngực rất khó chịu, đầu thì ong ong, nước mắt quen tính lại phình lên lườn lờ quanh hốc mắt, Quý An không thấy rõ biểu tình Yến Hoài, chỉ đành mang theo âm thanh nức nở, rầu rĩ hô một câu: “Thiếu gia……”
Bất thình lình trong miệng bị nhét một viên kẹo hoa.
Trong tầm tay không có khăn, Yến Hoài liền bưng lấy khuôn hàm nhỏ nhắn của cậu, dùng bàn tay chậm rãi vuốt đi nước mắt lan tràn trên gò má Quý An, ngón cái hắn xoa nhẹ qua mi dưới, dịu dàng đến mức Quý An có ảo giác rằng Yến Hoài thực trân trọng cậu.
Rồi cậu nghe thấy Yến Hoài thở dài.
Quý An lập tức khẩn trương lên, thật cẩn thận mà nhìn trộm Yến Hoài, viên kẹo ngậm trong miệng Yến Hoài cho, cậu cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến vị ngọt của nó, cực kỳ sợ hãi chờ đợi phản ứng của Yến Hoài.

Mà Yến Hoài cái gì cũng chưa nói, chỉ là lại lần nữa kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, đây là đang đáp lại hai chữ “Thiếu gia” kia của cậu.
Quý An cả người căng thẳng nháy mắt xụi lơ, như là mảnh mây bay rất lâu trên không trung, bị gió thổi tới thổi đi, ở hôm nay rốt cuộc cũng có thể hóa mưa, có khoảnh đất đón đợi, lả tả vô tư rơi.
Yến Hoài ổn thỏa đỡ được cậu.
 
Quý An cuối cùng cũng nín khóc, nhưng vừa nãy do khóc quá lâu quá dữ, nên vẫn khống chế không được hồi hồi đánh cách.
Cậu hít hít nước mũi, não nhão cả đoàn hồ, không thèm để ý tới thói quen kiên trì tôn quy trọng củ hay tôn ti chủ tớ rèn thật nhiều năm, cũng mặc kệ luôn chuyện nước mắt của mình sẽ nhiễm bẩn quần áo chủ tử, làm càn chôn mặt ở lòng ngực Yến Hoài, tiếp theo rất nhỏ thanh mà nói: “Thiếu gia…… Ta đau.”
Âm lượng cậu so với mèo con mới chào đời còn mỏng manh hơn, tiếng kêu còn muốn mềm mại hơn, nỉ non hơn, như thể đang vòi cưng vòi nựng.
Yến Hoài lúc này rốt cuộc cong môi cười, mang phương pháp dỗ bé sơ sinh vỗ lưng cậu, liên thanh dỗ cậu, trong lời nói còn ẩn ẩn chút hơi hướm lưu manh: “Thiếu gia thổi thôi, An An liền không đau.”
Trời đêm khuya khoắt, ăn xong một trận giáo huấn, Quý An căng da đầu bức bản thân đối quy củ mất trí nhớ, vâng theo bản tâm mắc cỡ nghe xong Yến Hoài chơi lưu manh, ngoan ngoãn thiếp đi tại phòng của hắn.
Cậu ngủ sườn trong, Yến Hoài ngủ sườn ngoài.
Thiếu gia trên người có mùi dược hương dễ chịu, khiến cậu an tâm hơn bất cứ thứ gì.
Qua hôm sau, Quý An xách một đôi mắt sưng húp không nhìn nổi ai, xám xịt ôm tay nải của hai người họ, đi theo sau mông Yến Hoài chui vào buồng xe ngựa.

Hoắc Hương ngồi bên ngoài mành xe, trong miệng còn gặm bánh bao thịt bởi vì buổi sáng ngủ nướng chưa kịp ăn xong, y hướng Quý An đang hòa thượng niệm kinh trong xe, trách lơ: “Ta đã bảo ngươi nghe lời thiếu gia đi, ngày hôm qua một hai nằng nặc đòi dong bộ, làm hại ta cũng phải dong chung với ngươi, chân sưng hết cả lên.

Bình An à, ngươi thực sự không thể như vậy được, thực sự đó.”
Vị chủ tử - ngày hôm qua hỗ trợ rửa chân lại hỗ trợ xoa thuốc, vị chủ tử - đem hai tiểu tùy tùng bên người, không biết mất mặt đối đãi bằng hai cách khác xa nhau - Yến Hoài, từ trong xe ngựa, tỉnh bơ vung tay quăng phắt một quả trái cây ra, mắng: “Câm miệng, đoàn người phía sau áp xe cuốc bộ như vậy, không phải cũng cuốc cả ngày?, Ngươi tính làm kiêu?”
Hoắc Hương thuần thục bắt quả, bánh bao thịt mới hết, y hàm chưa kịp khép lại ngoặm tiếp một ngụm trái cây, trong miệng không quá chịu phục, nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm: “Không phải ngài dặn ta phải than vất vả coi như thay Bình An than còn gì.”
 
Quý An: “…………”
Cậu dùng thuốc Tthiếu gia cho, qua buổi tối đã tiêu sưng nhiều, dùng băng mềm bao lại, hôm nay nếu thời gian đi bộ không dài thì sẽ không đau.
Quý An không tự tin lung tung nói dối, bé xíu giọng “Không đau”, không biết Hoắc Hương có nghe thấy không, cậu chột dạ len lén ngửa đầu liếc Yến Hoài.
Ai biết, Yến Hoài suốt nãy giờ vẫn mang biểu tình cười như không cười quan sát cậu, lập tức vừa vặn chộp được cái liếc ngắn ngủi của Quý An.
Người nhìn trộm tức thì bùm bùm xấu hổ tai đỏ bừng, chính là xe ngựa vẫn đang đi, cậu chân lại có thương, chạy trốn chắc chắn là vô pháp, chỉ có thể hồng thấu mặt, cáu kỉnh cầu tha: “Thiếu gia, đừng…… Cười.”.


Bình luận

Truyện đang đọc