VONG ÂN


Chương Hoa yên lặng đứng dậy, đích thân đi dọn hai bộ bát đũa sạch sẽ khác, đưa cho Trịnh Hủ một bộ, vẫn khách khí như cũ: "Cơm trà thô bỉ, Trịnh đại nhân không ghét bỏ là tốt rồi.


Trịnh Hủ cực kỳ phấn chấn đào chén cơm, miệng nhai nguồm ngoàm vừa ăn vừa nói: "Chỗ nào thô bỉ, so với đồ ăn trong quân doanh còn ngon hơn nhiều! ”
Chương Hoa câm nín hết biết nói gì, đành phải cầm đũa cùng nhau ăn, nhưng Trịnh Hủ chung quy xuất thân binh nghiệp, mỗi ngày luyện công tập võ, thể lực tiêu hao rất khủng, ngốn láng hai chén cơm đầy ụ, mới coi như hơi hơi no.
Chương Hoa thì lượng ăn không bao nhiêu, thời điểm Trịnh Hủ ăn xong bát cơm đầu tiên y đã sớm buông đũa, chỉ là ngại lễ tiết, cầm bát đũa làm dáng, bất tri bất giác nhưng thực ra, lại bị bộ dáng ăn cơm ngon lành của Trịnh Hủ hấp dẫn lực chú ý.
Nhìn Trịnh Hủ, thực sự nhìn không ra là tuýp người lăn lộn trưởng thành trong quân doanh, ngược lại càng giống như tiêu dao khách vô công rỗi nghề chốn giang hồ, ăn uống không tí khí chất thanh nhã, nhưng cũng không bổ bã như lang thôn hổ yết, khẩu vị tốt, còn ăn rất ngon lành, khiến cho người ta trông thấy bất giác liền vui vẻ, vì thế Chương Hoa không khỏi thoáng buông lỏng cành giác, cong cong khóe miệng.
Đúng lúc Trịnh Hủ ngẩng đầu, chẳng hề chuẩn bị tâm lý, dưới ánh trăng thanh thanh tỏ vằng vặc, bị dung nhan Chương Hoa đang cong môi cười với hắn, đập cho ngẩn tò te.
—— "Khụ khụ khụ khụ! ” Trịnh Hủ một bên ho khan một bên cào gan cào ruột, tự bôi bác bản thân, có thể để dành chút tiền đồ hay không hả! Người ta không phải chỉ cười chút với mi thôi à!
Chương Hoa thân hãm sình lầy quan trường, tự nhiên hiểu được lời nói và hành động, phải luôn đặt cẩn trọng lên hàng đầu, cảm thấy chuyện Trịnh Hủ trèo đầu tường nhà y có quan hệ mật thiết trọng đại, lập tức giả vờ như không có việc gì phát sinh, đối với ai miệng cũng đều như ngậm ngọc, cho rằng chuyện cứ vậy là đã sang trang.
Không ngờ tới, hai ngày sau, Trịnh Hủ lại tiếp tục từ đầu tường nhà y lộn mèo vào.

Run rủi thay, hôm nay Chương Hoa về nhà có hơi sớm một chút, đã dùng xong cơm tối, thời điểm Trịnh Hủ lén la lén lút lục lọi mò đường, y đang định tắm rửa, thay quần áo rồi thảnh thơi đi gặp Chu Công.
Ánh đèn dầu ám ám hắt lên giấy dán cửa sổ một bóng dáng mảnh khảnh, di chuyển rời rạc, động tác gõ cửa phòng của Trịnh Hủ chững mấy giây, không tự giác vuốt vuốt mặt mới tiếp tục lịch sự chào hỏi: "Chương đại nhân, là ta đây.


Bất quá chỉ là duyên phận hai lần bèo nước gặp nhau, Chương Hoa lại có thể nghe ra giọng nói đặc trưng thuộc về Trịnh Hủ.
Bàn tay đương cởi quần áo của y dừng chốc lát, bất đắc dĩ lần nữa buộc chặt thắt lưng vừa tháo cho ngay ngắn, khoác thêm áo ngoài vốn đã treo sang giá áo, xong xuôi chỉnh tề, sau đó mới chậm rãi mở cửa nhìn Trịnh Hủ: "Trịnh đại nhân? ”
Y liếc mắt ra ngoài dò xét sơ bộ xung quanh, tỏ vẻ hiểu rõ: "Ngài lại đang thay Tam hoàng tử làm việc sao? ”
Tuy nhiên bữa tối nay, Trịnh Hủ vậy mà đáp "Không phải", hắn giơ tay bắt quyền, giải thích: "Công việc hôm trước đã hoàn tất ổn thỏa, lần này đến là vì ta cố ý muốn cảm ơn Chương đại nhân, xin biếu chút quà mọn tạ lễ.


Chương Hoa giờ mới chú ý tới, vị thị vệ luôn khư khư ôm kiếm giống ôm bảo bối, hôm nay trong tay không có xách kiếm, ngược lại là xách theo một vò rượu to.
Trịnh Hủ nhiệt tình quảng bá: "Vò rượu này là rượu hạnh hoa Tam hoàng tử cực kỳ trân quý, cất trữ đã rất nhiều năm, chất lượng ủ vô cùng tuyệt vời, tổng cộng chỉ có ba vò, ngài ấy một vò này thưởng cho ta, rượu ngon như thế, ta nghĩ không thể hưởng thụ một mình được, bèn mang tới chỗ ngài.



Hắn chân thành thỉnh: "Chương đại nhân nhất định phải cùng ta phẩm thử một chút nhé? ”
Chương Hoa kỳ thật rất ngứa ngáy muốn hỏi, nếu không phải hành tung bị bức bách, tại sao có cửa chính ngươi không đi, cứ phải nằng nặc nhất quyết trèo tường chi vậy, nhưng ánh mắt lấp lánh của Trịnh Hủ vừa chiếu chiếu y, lời đến khéo miệng chỉ có thể trôi theo nước miếng xuống yết hầu.
Có lẽ người tập võ đều dính chút hơi thở rộng lớn, khí khái tự do chốn giang hồ, không câu nệ tiểu tiết thì cũng thôi, cố ý chất vấn ngược đối phương, nhiều khi thành ra y lại chính là kẻ bày vẽ, tính toán chi li.
Huống chi, cố sự y lênh đênh những năm đó, ngẫm đều nghĩ mà kinh, mấy năm nay lẻ loi cầu độc mộc cũng chẳng có bằng hữu gì, cái loại chuyện có người cố ý nửa đêm nửa khuya, mò tìm y chỉ vì để chia rượu này, Trịnh Hủ đây là người đầu tiên. Chương Hoa bật cười khúc khích, nghiêng người lui về sau một bước, nghiêng thân mời Trịnh Hủ vào cửa, thoải mái đáp: "Nếu đã là ban thưởng của tam hoàng tử điện hạ, Chương mỗ từ chối thì thực quá bất kính rồi.


Trịnh Hủ rốt cục cũng có điểm tiền đồ, không có mất mặt, đi theo Chương Hoa vào phòng, mạch lạc đặt vò rượu lên bàn, bất động thanh sắc quan sát gian phòng Chương Hoa.
Lần trước hắn kỳ thật không phải là hoàn toàn lừa gạt Chương Hoa, tuy rằng lần ấy hắn thuần túy chính là vì để lật đầu tường nhà Chương Hoa mà to gan biện cái danh "Làm việc cho Tam hoàng tử", trên thực tế ngày thường hắn cũng đích xác không thường xuyên hộ giá kè kè cạnh điện hạ, thân đảm trọng trách nhân tuyến tam hoàng tử gài bên ngoài cung, nhằm thu thập điều tra tin tức, lực quan sát đặc biệt phi thường cao, cho nên hiện tại, bất quá chỉ là vài cái liến thoắng, đã đem căn phòng nghỉ của Chương Hoa nắm bắt triệt để.
—— Trong phòng Chương Hoa sạch sẽ không lây nhiễm dấu vết sinh hoạt của tên nào xa lạ, nói cách khác, đêm trước hắn đạo chích đột nhập cũng không phải trùng hợp phu nhân Chương Hoa không ở trong phủ, mà là do Chương Hoa dù đã qua tuổi tam thập nhi lập, lại vẫn thật sự chưa thành gia thành thất.
Trịnh Hủ bụng dạ chậm rãi cân nhắc, cẩn thận đong đếm, nhìn thấy Chương Hoa lấy hai ly rượu đặt ở trước mặt hắn, y bào rộng thùng thình, áo ngoài buông lỏng hờ hững khoác trên vai, toàn thân tỏa luồng khí ôn hòa và lười biếng mềm mại, so sánh cùng "Chương đại nhân" hai lần gặp mặt trước, thực có chút bất đồng, Trịnh Hủ ngốc lăng đầu, dòng suy nghĩ nháy mắt thắt nút —— hắn vừa mới nghĩ tới cái hình ảnh không lành mạnh gì vậy?

Đương khi hắn ngây ngẩn, Chương Hoa đã lưu loát tháo miếng vải chắn miệng vò rượu, tự tay rót vào chén đối phương một hồi, nhẹ nhàng cười khẳng khái: "Vậy ta không khách sáo nữa, mạn phép mượn hoa hiến Phật vậy, Trịnh đại nhân, mời.


Rượu hạnh hoa đích thật là bảo bối của Tam hoàng tử, chẳng qua dĩ vãng bởi vì sự vụ quan trọng khác mới thưởng cho Trịnh Hủ thôi, Trịnh Hủ luôn luyến tiếc dùng, cất mãi tới giờ, lúc này thế nhưng may mắn, sực nhớ đến, lập tức chẳng biết tiếc tung là chi nữa, chỉ biết lẹ chân lẹ cẳng xách ra, biện cái cớ hợp tình hợp lý hòng bái phỏng cửa nhà người ta, uống cạn một chén, giữa môi răng đều đượm nồng hương rượu thơm cay, ngẩng cổ nhìn phía Chương Hoa: "Rượu này, có thể coi như xứng đáng Chương đại nhân bỏ công, giữa đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi mở cửa cho ta đi.


Chương Hoa oán thầm sỉ vả, trong lòng phỉ nhổ, cái tên mặt dày không biết xấu hổ mèo khen mèo dài đuôi, đã biết rõ giờ phút này canh giờ gì mà còn rảnh rỗi thế, nhưng trên thể diện, nụ cười thương hiệu vẫn bất di bất dịch cho đủ, ngón cái cùng ngón trỏ y từ tốn cầm chén đưa lên môi, đem nguyên lượng rượu vừa rồi một hơi dốc hết, đáp: "Đa tạ Tam hoàng tử ban thưởng, đa tạ Trịnh đại nhân phụng bồi.


............!Cứ vậy, tạ ơn tạ tròn nguyên đêm.
Sáng sớm hôm sau Chương Hoa tỉnh giấc, đầu óc say xỉn đau như búa bổ, nơi chân tường sắc trời đã tờ mờ tỏ, thực rõ ràng cùng với thời điểm y bình thường thức dậy muộn hơn đôi chút.
Cũng vạn hạnh những ngày gần đây y quay cuồng bận rộn chuyện kênh mương Nam Giao, Hoàng Thượng cho phép chuẩn y, nếu không có việc gì hệ trọng hồi bẩm liền không cần tiến cung triều sớm, chỉnh đốn nhanh chóng công trình tu sửa lạch nước mới là việc ưu tiên hàng đầu, bằng không hôm nay y nhất định phải đến trễ.
Chương Hoa xoa xoa đại não mụ mị, chuyển thân ngồi lên, lừ đừ tại mép giường gà gật mệt mỏi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài không rõ từ đâu một ít âm thanh "bùm bùm" xuất hiện.
Y ưa yên tĩnh thanh vắng, nên hạ nhân trong phủ vốn cực ít ỏi, nhưng ai ai cũng quy củ, làm việc ổn trọng nghiêm cẩn, khẳng định không thể tạo ra động tĩnh lớn như vầy.

Có kẻ ngoại lai?
Chương Hoa đẩy cửa quan sát xung quanh, loáng thoáng nhớ tới chuyện đêm qua —— y không thắng được sức mạnh cồn rượu, uống uống, đến cuối cùng lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự thế nào đều không hay, càng chẳng hiểu bản thân bằng phương pháp nào mà có thể mò được giường, còn đắp chăn ngay ngắn trật tự lạ lùng thế —— bất quá hiện tại y minh bạch rồi, bởi vì Trịnh Hủ đang luyện công trong sân viện nhà y.
Không phải tên “tặc nhân “ kia đã ngủ trong phòng y cả một đêm đó chứ….....
Đứng phía lập trường của y mà nói, cái này cùng tình huống trai đơn gái chiếc tâm sự chung phòng, dùng dằng e lệ ngọt lành đi qua một giấc khuya không khác nhau bao nhiêu, Chương Hoa thần kinh căng thẳng, lông mày nhíu chặt, tức tốc vội vàng cẩn thận hồi tưởng hình ảnh xảy ra trước khi mình ngất xỉu, nhưng ngoại trừ nhớ rõ bản thân uống rượu khoái ý dâng tràn ra, thì mấy thứ còn lại banh đầu cũng chẳng nghĩ nổi.
Uống rượu hỏng việc, uống rượu thực sự hỏng việc mà….. Chương Hoa rất nhiều năm chưa trải lại cảm giác vô lực khi tất cả mọi thứ thoát khỏi sự khống chế của bản thân, y mím môi, còn chưa kịp tìm ra cách để đối mặt với Trịnh Hủ, Trịnh Hủ đã quay đầu trông thấy y la lớn: "Chương đại nhân, ngươi tỉnh rồi à? ”
Cuối xuân đầu hạ, Trịnh Hủ luyện công trán bóng lưỡng mồ hôi, theo đường cong cứng cáp nơi hai má lề mề trượt xuống, giọt nước lướt qua yết hầu, lăn rồi lăn, trượt rồi trượt, chầm chạp kéo dài, rốt cuộc biến mất vào trong cổ áo huyền sắc kình trang của hắn.
Chương Hoa giật nảy mở choàng mắt, thừ mặt vô thức đáp một tiếng "Ừ".
Trịnh Hủ vừa dùng khăn lau mồ hôi trên mặt vừa đi về chỗ Chương Hoa đứng, hắn vai rộng eo thon chân dài, khoảng cách từ trong sân đến trước cửa phòng, chắc nịch mấy bước to đã tức khắc đi tới: "Ta không biết Chương đại nhân tửu lượng cạn, hôm qua Chương đại nhân uống quá say, trong phủ ngươi lại không có hạ nhân canh đêm hầu hạ, ta sợ Chương đại nhân khó chịu, liền tự chủ trương lưu lại..."
Hắn bước tiếp áp gần phía trước một bước, gục đầu thi lễ: "Thỉnh Chương đại nhân chớ có trách.


Cách gang tấc, nhiệt khí trên cơ thể Trịnh Hủ lan tỏa tứ phía, Chương Hoa đột nhiên cảm thấy người thanh niên trước mắt thực nóng cháy khôn cùng, triển lộ sức sống mãnh liệt tinh thần phấn chấn, thứ mà ở cái tuổi này của y tuy khao khát chờ mong, lại cho tới bây giờ chưa từng có tư cách sở hữu..


Bình luận

Truyện đang đọc