VỌNG KHÂU

Edit: Cháo

Hạ Thanh Lâm nhìn Khâu Khâu toét miệng cười, tim đánh thịch một cái, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Qua lời nói của Khâu Khâu, cậu biết bao năm qua mình có thể khỏe mạnh sống thuận buồm xuôi gió như vậy hoàn toàn là công lao của Thương Việt, cậu muốn báo đáp cho hắn lại nhớ tới hắn thích uống canh thịt, vì thế quyết định ngày ngày hầm canh cho hắn. Mỗi lần nấu xong cậu sẽ múc canh vào hộp giữ nhiệt, rồi lại cho hộp vào trong bọc nhỏ, treo trên cổ Khâu Khâu để nó làm shipper giao hàng đến nhà.

Nhóc shipper vô cùng nhiệt tình, chỉ là Thương Việt lại chẳng có chút lễ độ nào, lấy túi canh xong thì chặn nhóc shipper ngoài cửa, ngay cả xương cũng không cho nó. Khâu Khâu ủ rũ cúi đầu đi xuống tầng, Hạ Thanh Lâm đau lòng, chọn cho nó cục xương ngon nhất, bấy giờ Khâu Khâu mới hài lòng.

Cũng không biết vì sao, Hạ Thanh Lâm ngày càng quen cuộc sống với hai yêu quái này, ở bên họ Hạ Thanh Lâm thậm chí còn cảm nhận được cảm giác thân thuộc và thoải mái.

Có một lần đang xắt thức ăn, Hạ Thanh Lâm bỗng nghĩ đến Thương Việt, cậu dừng lại, nhìn dao thái trong tay, sau đó làm ra một chuyện hết sức ngu xuẩn, cậu từ từ đưa lưỡi dao về phía ngón tay mình, lúc khoảng cách gần như không thể nhìn thấy nữa, bỗng có một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm lấy cổ tay cậu, Thương Việt đoạt lấy con dao ném lên thớt, để lại một câu ‘Vô vị’ cứng ngắc rồi rời đi.

Hạ Thanh Lâm cũng cảm thấy mình vô vị thật, nhưng cậu không nhịn được mà bật cười.

Dường như cậu không ghét Thương Việt.

Từ khi cảm xúc thay đổi, ánh mắt cậu nhìn Thương Việt cũng thay đổi theo, buổi tối cũng thường nằm mơ thấy những hình ảnh rất kỳ quái, trong mơ cậu trần trụi rúc vào lòng một người đàn ông, bỗng người kia biết thành sói, nhưng cậu ở trong mơ không hề sợ hãi chút nào mà chỉ cười nhẹ một tiếng, cọ má vào lông cổ của sói lớn rồi tiếp tục ngủ yên.

Giấc mơ này không có gì đáng sợ cả, nhưng Hạ Thanh Lâm vẫn bị dọa cho tỉnh giấc, bởi vì lần này cậu nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, là Thương Việt.

Ngày hôm sau gặp lại Thương Việt, vẻ mặt hốt hoảng và đỏ bừng khiến cậu lộ tẩy rất nhanh, vừa nhìn thấy Thương Việt là cậu lại nhớ tới giấc mơ tối qua, trong mơ cậu và Thương Việt mây mưa thất thường, Thương Việt một lần rồi lại một lần tiến vào cậu. Cậu không sợ hãi, cũng không bị ép buộc, ngược lại luôn mang theo nụ cười trên mặt, dù có đau thì cũng chỉ cắn nhẹ lên tai hắn, nói hắn là tên cầm thú giả vờ đứng đắn.

Nhưng trên thực tế, đến cả tay của Thương Việt cậu còn chưa chạm qua.

Buổi sáng trong thang máy, cậu hỏi Thương Việt muốn ăn gì tối nay. Thương Việt nghe vậy thì nhíu mày, lùi về sau một bước, giọng hắn tựa như trời đông rét buốt, không chút lưu tình mà nói rằng: “Cậu không cần nấu canh cho tôi, tôi thích uống canh là vì em ấy chỉ biết nấu canh, không biết làm gì khác, em ấy không có ở đây, tôi sẽ không uống đâu.”

Hạ Thanh Lâm cảm thấy Thương Việt thật đúng là tự mình đa tình, cậu chỉ đỏ mặt thôi, cũng chẳng chứng minh cái gì cả.

Còn lời nói của hắn, quả thật như một con dao đâm vào lòng Hạ Thanh Lâm, trên đời này vậy mà lại có người tuyệt tình lạnh lùng như vậy!

Hạ Thanh Lâm bị chọc giận, ngăn Thương Việt lại trước cửa thang máy, hùng hổ duỗi tay ra: “Vậy anh nôn đống canh mấy ngày qua tôi nấu ra đây, sao lúc ăn không nói là không thích đi?”

Thương Việt ngẩn người, ánh mắt dao động nhìn Hạ Thanh Lâm, dường như hơi hốt hoảng, hắn nói: “Xin lỗi, mới nãy tôi nói nặng lời.”

Hạ Thanh Lâm hung ác nói xong thì tức giận đi làm, đến khi về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Khâu Khâu ngồi trên ghế đổi giày chờ cậu, trên cổ nhóc con treo cái túi đựng hộp giữ nhiệt, trong đó là một chồng tiền, xem độ dày chắc phải bằng hai tháng lương của Hạ Thanh Lâm.

Khâu Khâu châu đầu vào nhìn, tò mò hỏi: “Đây là gì thế cha? Ăn ngon không ạ?”

Cơn giận đã hạ của Hạ Thanh Lâm lập tức lại bùng lên, nhưng cậu không đánh lại được lão yêu quái ở tầng19 kia, chỉ đành giày xéo con sói con cho hả giận, Khâu Khâu giơ móng ôm đầu xin tha, nhưng vẫn không phòng bị chút nào mà lộ ra cái bụng nhỏ mềm mềm cho Hạ Thanh Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc