VỌNG KHÂU

Edit: Cháo

Đường Thanh Lâm được ăn no uống đủ, hồn cũng về lại xác rồi.

Cậu ngồi ở cửa hang phơi nắng một lúc, sau đó quay lại giường muốn leo lên, nhưng Thương Việt đang nằm chềnh ềnh trên đó, cố ý mở rộng tay chân không chừa chỗ cho Đường Thanh Lâm.

Đường Thanh Lâm nhìn thấy chân bò đặt trên đá, nếu như cậu còn ở trong tửu lâu, nhìn thấy chân bò tươi ngon như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng còn chạy tới phòng bếp trộm một chén canh thịt, nhưng vấn đề hiện giờ là, cậu thật sự không ăn nổi thịt sống máu chảy đầm đìa thế kia đâu.

Cậu chạm nhẹ vào chân Thương Việt, áy náy nói: “Đừng giận nữa, ta biết lỗi rồi.”

Thương Việt đưa mắt nhìn cậu.

Đường Thanh Lâm mặt dày không thèm để ý nữa, cương quyết chen lên giường, hơn nửa người gác luôn lên người Thương Việt, Thương Việt sầm mặt muốn đá cậu xuống, nhưng Đường Thanh Lâm lại nhẹ nhàng gọi tên hắn, âm cuối hơi trầm xuống, “Thương Việt này, huynh có từng nhớ tới cha mẹ không?”

“Không.”

Đường Thanh Lâm ừ một tiếng, “Thật ra ta cũng ít khi nghĩ tới lắm.”

Thương Việt không hiểu sao Đường Thanh Lâm tự nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng hắn vẫn muốn kéo Đường Thanh Lâm xuống.

“Thương Việt, huynh có người mình thích không?”

“Ta ghét con người.”

Đường Thanh Lâm bật cười, “Người sói, ta nói là người sói ấy.”

“Cũng không thích.”

“Sao lại vậy? Ta thấy Tố Ngọc kia đẹp lắm, còn đẹp hơn cả con gái loài người.”

“Liên quan gì đến ta?”

Đường Thanh Lâm bỗng than thở, sau đó gác cằm lên ngực Thương Việt, buồn bực nói: “Trước kia ta còn muốn lấy vợ sinh con sớm ấy, kết quả đến giờ rồi còn chưa từng nắm tay cô nào cả.”

Đường Thanh Lâm kéo tay Thương Việt qua, áp tay mình lên, tay cậu nhỏ hơn tay Thương Việt nhiều lắm, mặc dù do làm việc nhiều năm tay cậu không thiếu vết chai nào, nhưng vẫn kém hơn bàn tay toàn là sẹo kia của Thương Việt, có vết thương do móng sắc cắt vào, còn có vết thương mới đè lên vết thương đã kết vảy.

“Nắm tay huynh chẳng thích chút nào.” Đường Thanh Lâm phê bình nói.

“Cậu có thấy phiền không vậy? Nói gì nói lắm thế?”

Thương Việt trong cơn tức giận đổi lại nguyên hình, khiến Đường Thanh Lâm sợ tới ngửa người ra sau, ngã xuống đất làm xương cụt đau đớn.

Thương Việt ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thấy không làm sao thì quay đầu nằm lại, giờ trông hắn như một tấm thảm lông màu đen vậy, Đường Thanh Lâm lấy dũng khí đi lên, sờ một cái, cuối cùng không thoát khỏi cám dỗ nhảy lên giường, ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp kia.

“Muốn tắm quá đi.” Đường Thanh Lâm không an phận chạm vào một chân Thương Việt.

“Sau núi có con sông, nhảy vào đó là xong.”

“Thế chết lạnh mất.”

“Không liên quan đến ta —” Thương Việt còn chưa nói xong câu cửa miệng, đã bị Đường Thanh Lâm kéo ôm vào lòng, hắn cả giận nói: “Cậu buông ra.”

“Trên người ta còn chút bạc vụn trước kia gom góp được, có thể phiền huynh mua giúp thùng gỗ không? Và cả quần áo sạch nữa.”

Thương Việt miễn cưỡng nâng mí mắt lên, Đường Thanh Lâm vội vàng giả bộ ngứa ngáy, giả bộ đáng thương: “Ta không chịu nổi nữa rồi.”

Ba giờ sau, Đường Thanh Lâm đổ nồi nước nóng cuối cùng vào thùng gỗ, sau đó dùng tay thử độ ấm, vừa vặn. Thương Việt nằm ngủ một bên, cậu cởi quần áo, nhảy vào thùng tắm, mới đầu nước chỉ sâu quá chân, sau đó lan ra toàn bộ cơ thể, Đường Thanh Lâm thoải mái đến nỗi quên mất mình đang ở đâu.

Có thể ở trên núi nơi người sói tập trung mà tắm nước nóng đúng thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đổi được quần áo sạch sẽ, Đường Thanh Lâm sung sướng tựa thần tiên, cậu lầm rầm hát khẽ, lấy quần áo bẩn của mình và Thương Việt, dùng chút nước còn lại giặt sạch, treo ở cửa hang chờ gió hong khô, rồi lại hái chút cỏ dài, mượn ánh nắng bện thành nệm lót.

Lúc tỉnh lại Thương Việt ngửi thấy mùi thịt, hóa ra Đường Thanh Lâm tự tiện nấu chân bò của hắn thành canh.

Thương Việt tức xì khói đầu, định quẳng cả Đường Thanh Lâm và cái nồi đi, nhưng vừa đi lên thì thấy Đường Thanh Lâm đang đứng cạnh nồi, cầm cái muỗng dài kề sát bên miệng nhỏ thử mùi vị, có lẽ hương vị vừa ngon nên cậu vui vẻ híp cả mắt lại.

Thương Việt chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Đường Thanh Lâm, nhất thời ngây ngẩn.

Giống như được ánh mặt trời chiếu rọi lên người trong ngày đông lạnh lẽo vậy, làm người ta cảm thấy vui vẻ khó tả, cảm giác này quá kì diệu khiến Thương Việt muốn cảm nhận thêm mấy lần.

Hắn quyết định, giữ lại cái mạng nhỏ của Đường Thanh Lâm đã.

Lại qua một đêm, sáng sớm hôm sau, Tố Ngọc lại nhân lúc Thương Việt không có ở đây, đến đưa bánh bao và thức ăn, tiện thể mang tới một cái chăn.

Nhưng lần này nàng không ở lại lâu, chỉ hỏi xem Đường Thanh Lâm còn thiếu gì không, cậu bảo không có rồi nói cám ơn, Tố Ngọc liền xoay người đi luôn.

Đường Thanh Lâm gọi nàng lại: “Cô nương, cô có gì cần ta hay Thương Việt giúp sao?”

Tố Ngọc ngẩn người, nhưng rồi lắc đầu nói: “Không có.”

Đường Thanh Lâm nhìn ra điểm gì đó kỳ lạ, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ ra một câu trả lời rất có khả năng: Cô nương Tố Ngọc này có phải thích Thương Việt hay không?

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy trong lòng cứ có gì đó sai sai, Tố Ngọc nói Thương Việt từng giúp nàng ấy, không biết nguyên nhân là gì nữa.

Đang xoắn xuýt thì Thương Việt về, trên người mang theo vết thương.

Lần này bị thương ở bụng.

Mấy thứ lộn xộn trong đầu Đường Thanh Lâm lập tức bay đi hết, chỉ còn lại đau lòng.

Thương Việt bị thương nhìn qua không còn vẻ ngây thơ như bình thường, mùi máu kích thích dã tính của hắn, cho dù vẫn đang ở hình người, nhưng hắn lúc này còn giống chó sói hơn, Đường Thanh Lâm vừa đến gần thì bị Thương Việt đè xuống bóp cổ, trông hắn rất tức giận, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thôi thì Đường Thanh Lâm sẽ bị nghẹt thở.

“Ta chưa thấy ai phiền như cậu.” Thương Việt nói.

Dáng vẻ này của Thương Việt rất xa lạ, tim Đường Thanh Lâm bỗng đập rộn lên, hô hấp cũng rối loạn. Có lẽ do dựa vào quá gần nhau, gần đến nỗi khiến Đường Thanh Lâm bắt đầu vì khoảng cách thân thiết thế này mà rung động.

Trời tối, trăng lên rồi.

Cậu không thích ngày có trăng, bởi vì trăng có sáng có tròn hơn nữa, thì cũng không có ai đoàn tụ với cậu cả.

Hôm trước Thương Việt nói, chờ đêm trăng tròn, nhân lúc người sói bận giao phối, sẽ đưa cậu xuống núi.

Ngày đó hẳn sắp đến rồi.

Cậu bỗng đưa tay ôm lấy cổ Thương Việt, kéo hắn xuống, dùng giọng nói nhẹ tựa lông chim khiến Thương Việt nghe thấy phải sửng sốt, cậu nói bên tai hắn: “Đêm trăng tròn, huynh định tìm ai?”

“Cái gì?”

Thương Việt không hiểu, nhưng Đường Thanh Lâm đã đưa môi mình tới, môi của cậu ấm áp mềm mại lướt qua chóp mũi và môi Thương Việt, cuối cùng dán chúng lại với nhau, Thương Việt còn chưa kịp phản ứng, Đường Thanh Lâm đã duỗi đầu lưỡi đi vào.

Hô hấp của Thương Việt bắt đầu trở nên dồn dập.

Môi lưỡi hắn bị Đường Thanh Lâm quấn lấy, vất vả lắm mới lấy lại được hô hấp, hắn nâng người nhìn, Đường Thanh Lâm nằm phía dưới mình, trên mặt mang theo màu hồng hồng, giống như hoa đào nở rộ vào tháng Tư ở phương Nam.

Thương Việt không hiểu cậu đang làm gì, chỉ cảm thấy Đường Thanh Lâm như này trông khá hợp mắt, hắn muốn cậu cứ mãi như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc